Trên đường quay trở về nhà sau ca làm bán thời gian của mình dưới cơn mưa tầm tã, tôi - Kuwabara Kaito, một nam sinh cao trung năm hai, vô tình bắt gặp được cảnh người bạn cùng lớp của mình là Hamabe Yuna với Tsujishima Reiya đang hôn nhau.

“Sao lại…?!”

Tôi đánh rơi chiếc ô che mưa vừa cầm trên tay và hoang mang tột đó dưới cơn mưa xối xả đang đổ lên đầu.

Yuna… đang hôn Tsujishima…

Tôi nghiến chặt răng mình và ngã khuỵu xuống đất.

Tại sao… tại sao Yuna với Reiya lại đi cùng nhau cơ chứ!? Sao hai người đó lại hôn nhau vậy? Sao lại thành nông nỗi này…

Nước mắt tôi cứ ứa ra trong lúc quan sát hai người họ.

Tại sao Yuna lại với cái tên đó – sao cô ấy lại thấy hạnh phúc như thế vậy…

Yuna là người bạn gái đầu tiên của tôi.

Sẽ không phải là nói quá khi gọi cô ấy là một cô gái xinh đẹp, ngoại hình đáng yêu, với cả bộ ngực đầy đặn, và cũng rất là tốt bụng nữa…

Kể từ lúc đồng hành cùng với Yuna, mỗi ngày trôi qua đều là những ngày tháng vui vẻ.

Tôi thì chưa từng có xích mích với Yuna, và mỗi lần hai đứa đi hẹn hò với nhau, thì cô ấy mỉm cười nói rằng “Nắm lấy tay mình đi!”, kiểu thế đó.

Nhưng khung cảnh trước mắt tôi lúc này khiến tôi thắc mắc liệu đó điều chỉ là một giấc mơ hay không, tôi thì muốn coi nó là một giấc mơ.

“Reiya-kun… Mình yêu cậu…”

“Cả tớ nữa… Yuna-chan…”

Lần này tới lượt Reiya chủ động hôn lại Yuna.

Nhìn thấy hai người họ như thế thì khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

“Hự…!”

Lần đầu tiên trong đời, tôi lại cảm thấy khốn đốn như thế này.

Thực ra thì, trong cơn khốn đốn đó… Toàn bộ những cảm xúc nó bị lẫn lộn hết với nhau, và tim tôi như thể đang bị bóp chặt lại.

“Yuna… cậu dám đi ngoại tình trước mặt tớ…”

Tôi nghiến răng và nắm chặt tay lại.

“Tại sao… sao cậu làm làm điều như thế với tớ? Yuna…!”

Không thể nào kiềm được cơn giận nữa, tôi đứng dậy lại và đi thẳng tới chỗ mà hai người đó đang hôn nhau trong khi cơn mưa rào cứ thế mà tuôn xuống đầu.

Thiệt tình… ước gì đây chỉ là một giấc mơ thôi.

Tôi dừng bước lại và gọi hai người đó.

“Này…”

Yuna quay mặt lại và khi nhìn thấy mặt tôi, cô ấy sững người.

“Ủa… Kaito…?!”

“Ồ, trùng hợp thật đó~! Kuwabara~ cậu làm gì ở đây với tình trạng chạy rông giữa cái trời mưa như thế này vậy~?”

“...Lải nhải đi lải nhải lại nhức đầu quá. Im giùm cái… cái con khỉ gió.”

Khi tôi vừa dứt những lời đó, Tsujishima lườm tôi với làn gân nổi lên.

“Hả? Kuwabara~, vừa nãy gọi thằng này là gì vậy?”

“Không có nghe được sao…? Ồ, ra là vậy. Loài khỉ thì thường không hay vệ sinh tai mà, nên rất là khó để nghe bởi tai chúng bị bẩn hết rồi.”

Tsujishima sau đó tung một cú cước vào thẳng đầu tôi. Nhưng tôi đã đỡ lại ngay được nó.

“Thằng ngốc…”

“Tôi mới là người nên nói lời đó với ông. Cái con khỉ gió…”

“Reiya-kin…!”

“Yuna! Sao cậu lại làm thế…?”

Trước câu hỏi đó của tôi, Yuna rũ mặt xuống và không có ý định trả lời.

“Này! Đừng có lì lợm nữa và trả lời đi…!”

“Fu~....buhahahahahaha…! Kuwabara~, mày… còn thua kém hhơn cả loài linh trưởng đó!”

“Im đi….”

Tôi thậm chí còn không biết sao Yuna-chan lại cắm sừng tôi, các người mới là loài súc sinh còn thua kém hơn cả linh trưởng đó!

Vào lúc này, cơn giận của tôi đã đạt tới đỉnh điểm.

Tôi dẫm mạnh bằng chân trái cảu mình, rồi xoay hông, và trong lúc đẩy người mình, tôi lấy nắm tay phải tung thẳng một cú đấm vào mặt Tsujishima.

“Hự….?!”

Sau khi bị ăn quả đấm như thế, Tsujishima bước lùi lại hai tới ba bước và nhận ra rằng mũi cậu ta đang chảy máu, nên là cố cầm máu lại và quay sang phía tôi.

“Còn khiến tôi bực hơn nữa… Đây sẽ đập nhừ từ đó… con khỉ gió.”

Khi tôi vừa dứt lời xong, Tsujishima vẫn giữ im lặng mà không nói lại bất kỳ một lời nào.

Rồi tôi quay sang Yuna.

Yuna thì đang sững người khi thấy cảnh Tsujishima đang chảy máu mũi.

“Yuna…”

Khi tôi gọi tên cô ấy, thì Yuna bỗng giật mình và run rẩy quay mặt sang phía tôi.

“Đây hỏi lại một lần nữa. Sao cậu lại làm thế với tớ?”

“...Mình xin lỗi.”

“Không, đây không cần lời xin lỗi… Tớ chỉ đang hỏi sao cậu lại cắm sừng tớ thôi.”

“....không còn thích cậu nữa.”

“Sao cơ…?”

“Mình… không còn thích Kaito nữa.”

Khi tôi biết được lý do mà Yuna cắm sừng tôi, tôi chỉ nhận lời với một nụ cười.

Có nghĩa là cơn giận trong lòng tôi đã dịu lại đi sao?

“Ra là vậy… Tớ mừng khi có thể biết được lý do Yuna lại làm thế với tớ rồi. Nhờ điều đó, mà tớ đã thấy nhẹ nhõm hơn chút.”

“À… ừm…”

“Yuna… Cảm ơn cậu vì tất cả.”

Sau khi nói lời từ biệt với Yunna, tôi quay lại và nhặt chiếc ô vừa đánh rơi trước đó và rời đi.

Haizzz… Mừng vì hôm nay là trời mưa… Bởi khi mà Yuna nói ra lý do cắm sừng tôi, tôi đã không thể kìm được dòng nước mắt của mình.

Đó là cách mà mối quan hệ giữa tôi với Yuna kết thúc theo chiều hướng tồi tệ nhất có thể.