"Tớ muốn trở thành một phản diện."
Một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên giữa phòng đọc sách tĩnh mịch.
Tôi ngẩng đầu lên khỏi cuốn light novel đang đọc dở, ánh mắt hướng về phía cô ấy.
Mái tóc của cô ấy đẹp đến nao lòng, làm người ta liên tưởng đến hình ảnh một thiếu nữ với mái tóc dài óng ánh sắc vàng. Chiếc mũi hơi nhô lên của cô mang nét đáng yêu duyên dáng. Thêm vào đó, các đường nét trên khuôn mặt cô rất hài hòa, tạo nên một vẻ đẹp cuốn hút. Cô từng kể rằng ông nội của mình là người Pháp, điều này giải thích một phần dòng máu Pháp trong cô.
Đáng tiếc thay, đôi mắt đen tuyền lộng lẫy của cô lại bị che khuất bởi một cặp kính tròn to tướng. Chiếc kính với thiết kế có phần đơn điệu ấy khiến vẻ ngoài của cô trông giản dị hơn với vẻ ngoài thực sự.
Và đó chính là Oonishi Sanae – cô bạn mọt sách của tôi.
"Sao cậu lại thích làm phản diện thế?" tôi hỏi, không giấu được vẻ tò mò.
"Vì nếu làm nữ phản diện, tớ có thể sống cuộc đời theo ý mình. Đơn giản vậy thôi."
"Nhưng cuối cùng, chẳng phải nữ phản diện lúc nào cũng nhận kết cục bi thảm sao?"
"Ôi trời, Akira-kun, cậu đúng là ngây thơ quá đi. Ai bảo làm phản diện là không thể thay đổi số phận chứ?"
"Đừng nói với tớ là cậu đang nghĩ đến mấy tình tiết cũ rích trong light novel, kiểu 'chuyển sinh làm nữ phản diện' đấy nhé. Tớ thấy chúng có gì hay ho gì đâu."
"Cậu đúng là vô vị thật đấy, Akira-kun..."
Sanae có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi. Cô ấy cúi xuống, lại cúi xuống cuốn light novel đang đcọ, đôi lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt thoáng chút giận dỗi.
Trời ạ, tôi lỡ làm cô gái lấy văn chương làm tâm hồn của mình này giận rồi.
Bình thường, Sanae luôn mang dáng vẻ bình thản, dịu dàng. Hiếm khi thấy cô ấy khó chịu như vậy.
Tôi biết mình nên dỗ dành cô ấy thay vì cứ ngồi đây cãi lý.
"Nhưng mà, Sanae, tớ thích cậu như cậu bây giờ."
"Ể...?"
"Ý tớ là thích theo kiểu bạn bè ấy, tất nhiên là vậy rồi"
Gương mặt Sanae hơi ửng đỏ. Cô ấy quay đi, ánh mắt lại trở về với cuốn light novel trên tay, và thì thầm một tiếng "Cảm ơn" rất nhỏ.
Dẫu rằng tôi tin chắc nếu Sanae bỏ cặp kính kia ra, vẻ đẹp của cô sẽ khiến mọi người phải ngỡ ngàng, nhưng có lẽ cô ấy không nhận ra điều đó.
Vậy mà, không ngờ Sanae lại thích nữ phản diện đến thế.
Tôi liếc nhìn cuốn light novel trong tay mình.
Câu chuyện kể về Isabelle, một nhân vật nữ trong đó. Tựa đề là "Isabelle, cô tiểu thư độc ác này quả là một mớ hỗn độn." [note67303]
Trong câu chuyện, Isabelle là một nữ quý tộc xinh đẹp nhưng độc ác, luôn tỏ thái độ khinh thường dân thường và bắt nạt nữ chính Alice. Theo cách nhìn hiện đại, hành vi của cô chẳng khác nào tra tấn tinh thần là bao. Thông thường, kiểu nhân vật này sẽ phải trả giá đắt: mất đi địa vị, bị khinh miệt, rồi cuối cùng bị tất cả quay lưng… nhưng…
Thái độ của cô ấy thay đổi hoàn toàn sau một cuộc chuyển sinh.
Isabelle bắt đầu yêu quý dân thường, ghét cay ghét đắng đám quý tộc thối nát, và thậm chí trở thành bạn của nữ chính Alice.
Thay đổi bất ngờ này khiến những hoàng tử vốn ghét cô cũng phải say mê cô.
Câu chuyện này theo đúng công thức điển hình của dòng truyện "chuyển sinh thành phản diện," và điều thú vị là nó cực kỳ nổi tiếng trên các trang viết tiểu thuyết.
Mặc dù motip này đã rất phổ biến, nhưng nó vẫn có sức hút riêng đối với những người yêu thích light novel, trong đó có tôi.
Cảm giác như các tác giả viết những câu chuyện này không chỉ để kể một câu chuyện, mà còn để làm hài lòng độc giả.
"Akira-kun này..."
Tiếng gọi của Sanae kéo tôi ra khỏi mạch suy nghĩ.
Tôi gấp cuốn light novel lại, nhìn cô bạn mình.
"Gì vậy, Sanae?"
"Nếu một ngày tớ thật sự trở thành phản diện... cậu sẽ ủng hộ tớ chứ?"
Đôi mắt to tròn sau cặp kính ấy chằm chằm nhìn tôi, ánh mắt cô nhìn tôi, long lanh như chứa cả trời sao, nhưng đâu đó ẩn hiện một nỗi buồn khó tả.
Trước câu hỏi bất ngờ ấy, tôi trả lời không chút do dự.
"Tất nhiên rồi. Dù thế nào đi nữa, tớ sẽ luôn giúp cậu."
"Cám ơn nhé, Akira-kun."
Sanae khẽ cười, nụ cười ấy rạng rỡ như ánh nắng mai.
Nụ cười ấy như ánh nắng rọi sáng cả căn phòng, khiến tim tôi không khỏi lỡ một nhịp. Để che giấu sự ngượng ngùng, tôi cúi xuống, lại giả vờ tiếp tục đọc light novel.
Hoạt động câu lạc bộ hôm nay cũng giống như mọi ngày, đọc sách rồi ghi lại vài ghi chú, thế là xong một ngày.
**−**−**
Ngày hôm sau, tôi đến trường như thường lệ.
Thế nhưng, trước cổng trường, không khí có điều gì đó bất thường. Một sự náo động kỳ lạ dường như đang diễn ra.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện, hay đúng hơn là hét lớn, với giọng điệu trong trẻo đầy quyền uy vang vọng giữa đám đông.
Cảm giác tò mò khiến tôi bước lại gần, và cảnh tượng trước mắt làm tôi không khỏi sửng sốt.
Đứng trước cổng trường là một cô gái mang dáng vẻ cao quý, khí chất kiêu sa toát lên trong từng đường nét.
"Này, cậu có phải là Akira Yuuta không?"
"Tôi... tôi không phải!" Một cậu bạn hoảng hốt trả lời rồi lỉnh đi mất.
"Vậy thì không phải việc của tôi." Isabelle đáp lại, vẻ mặt đầy lạnh lùng khôgn kém phần uy nghiêm.
Từng lời nói của cô ấy khiến những học sinh xung quanh đều e dè, lảng tránh.
Tôi đứng chết lặng tại chỗ.
Akira Yuuta là tên tôi, và có vẻ cô ấy đang tìm kiếm tôi.
Nhưng... tại sao? Sao một nhân vật phản duyện trong tiểu thuyết lại xuất hiện ở đây?
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Isabelle lập tức bước đến gần tôi.
"Này, cậu có phải là Akira Yuuta không?"
"P-phải, là tôi..."
Ngay khi tôi vừa đáp, ánh mắt cô lóe lên vẻ hài lòng, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười.
"Cuối cùng cũng tìm được cậu. Nghiêm túc đấy, tôi chẳng biết phải làm gì nữa."
"Không biết phải làm gì? Cô đang nói gì vậy?" Tôi cố giữ bình tĩnh, mặc dù trong đầu rối bời.
"Tôi cũng muốn hiểu đây! Mọi thứ như rối tung cả lên từ sáng nay!" Isabelle khoanh tay, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, vẻ mặt vừa bực bội vừa mệt mỏi.
“N-này, chúng ta ra chỗ khác nhé, chỗ này không tiện”.” Ể, ca-cái gì!?”
Nhận ra tình hình có vẻ không thích hợp để tiếp tục đứng đây, tôi vội kéo cô ấy ra một góc khuất sau trường.
"Này! Làm gì vậy hả? Kéo tay một quý cô mà không hề xin phép, cậu có biết là vô lễ lắm không?"
Isabelle hất tay tôi ra, giọng nói đầy vẻ bực bội rồi khịt mũi nhưng vẫn giữ được sự kiêu hãnh.
Người đang đứng trước mặt tôi lúc này không ai khác chính là quý cô phản diện, Isabelle de Duhahn.
Nhân vật trong light novel tôi đọc hôm qua đang đứng ngay trước mặt tôi.
Cái chuyện phi thực tế như này có xảy ra được không nhỉ?
Khoan, bình tĩnh đã nào. Tôi cần phải xác nhận danh tính của cô ta.
"Chỉ muốn chắc chắn thôi, cô là Isabelle de Duhahn, đúng chứ?"
“Đúng, là tôi. Và làm ơn đừng gọi tên riêng của tôi một cách suồng sã như thế. Tôi cũng có lòng tự tôn của mình đấy.”
"Vậy tôi nên gọi cô là gì?"
"Cứ gọi Isabelle là được."
"Hiểu rồi. Isabelle."
Tôi hít một hơi thật sâu, giữ cho bản thân thật bình tĩnh trước khi đặt câu hỏi tiếp theo.
"Tại sao cô lại ở đây, ý tôi là, tại trường Seishō này?"
Isabelle đặt tay lên cằm, trầm tư trong giây lát rồi đáp
“Sáng nay tôi tỉnh dậy trong một chiếc giường lạ hoắc. Trên bàn có một cuốn sổ tay, bên trong ghi rất rõ cách đến đây và cả việc tôi cần phải gặp cậu, Akira Yuuta.”
“Tôi xem cuốn sổ đó được không?”
“Được thôi, đây này”
Isabelle lấy ra một cuốn sổ từ chiếc túi của cô ấy, rồi đưa nó cho tôi.
Cầm cuốn sổ trong tay, ánh mắt tôi lập tức bị thu hút bởi dòng chữ trên bìa.
Cái tên "Oonishi Sanae" được viết trên đó.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao Isabelle lại có cuốn sổ của Oonishi-san?
Khi mở sổ ra, tôi thấy nét chữ bên trong chính là của Oonishi-san.
Nội dung bắt đầu với việc cô ấy tự nhận mình đến trường dưới cái tên Oonishi Sanae. Cả đường đi đến trường được ghi lại cẩn thận, chi tiết từng ngóc ngách, rồi đến cuộc sống học đường hàng ngày của cổ, kể cả thời gian biểu.
Ở cuối, cô ấy viết rằng nếu gặp rắc rối, hãy tìm đến Akira Yuuta để được giúp đỡ.
“Tôi không hiểu tại sao, nhưng ba mẹ tôi, hay nói đúng hơn là những người xung quanh tôi, họ đều gọi tôi là Sanae. Một số người lại gọi tôi là Oonishi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Oonishi Sanae là ai?”
…Cuối cùng, tôi đã xâu chuỗi được mọi chuyện.
Tôi vừa phát hiện ra một bí mật, một bí mật mà đáng lẽ tôi không nên biết.
Isabelle và Oonishi-san đã hoán đổi linh hồn cho nhau.
Đây không phải kiểu chuyển sinh vào thế giới kỳ ảo mà chúng ta hay nghe thấy trong truyện, mà là chuyển sinh trong chính thực tại này.
Nhưng liệu điều phi lý như vậy có thể xảy ra không?
Vậy thì Oonishi-san đã biến mất ở đâu?
Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là những dấu hỏi chồng chất.
Nhưng việc ngồi đây mà suy nghĩ vẩn vơ cũng chẳng giải quyết được gì. Vấn đề cấp bách hơn là làm thế nào Isabelle có thể hòa nhập vào cuộc sống học đường mới này.
"Trước tiên, hãy thay giày đã. Sau đó, chúng ta sẽ vào lớp. Tôi sẽ dẫn cô đến chỗ ngồi, và chỉ cần ngồi yên lặng là sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”
"Cậu định tra tấn tôi đấy à?"
"Không, chúng ta chỉ vào học thôi. Nhân tiện, cô biết những gì về việc học?"
“Học à? Tất nhiên, tôi biết tiếng Anh. Tôi cũng biết tiếng Pháp.”
"Vậy còn toán học và các môn học xã hội thì sao?"
"Xã hội? Đó là các môn học gì?"
“…Tôi xin lỗi vì đã hỏi. Thật lòng xin lỗi. Thôi thì, cứ đến giờ xã hội học, cô cứ ngồi nghe giảng là được.”
Nghĩ lại, tôi nhớ rằng Oonishi-san cũng không giỏi môn các môn xã hội.
Nhưng giờ chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng hơn là phải tìm cách để cô nàng Isabelle này vượt qua ngày hôm nay.
“‘Thể dục’ là gì vậy? Trong sổ tay ghi rằng phải thay đồ rồi đến chỗ này.”
…Chết tiệt. Hôm nay lại là tiết thể dục chung.
Hình như hôm nay sẽ học môn bóng chuyền.
Tôi nghi ngờ Isabelle yếu ớt như thế có thể đánh bóng nổi không, nhưng...
Kệ đi! Giờ không có thời gian để suy nghĩ mấy chuyện đó! Vai trò của tôi hôm nay là hỗ trợ Isabelle thích nghi với cuộc sống học đường!