Editor: 21302766

Không có người cha nào nguyện ý nhìn thấy con gái chịu ức hiếp, dáng vẻ ấm ức quệt mồm của các bé, luôn luôn để lòng người cha tràn đầy yêu thương, nếu biết là đứa nhóc nào trêu chọc, tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình.

Bảo bối của mình, tự nhiên là công chúa được hắn yêu mến nhất trên thế giới, hận không thể để toàn thế giới quỳ dưới chân nàng mới phải, sao mà chịu nổi khi nàng bị khi phụ.

- Nói với ba ba, ai bắt nạt con rồi?

Vương An thầm nghĩ, có lẽ không phải là đánh nhau với học sinh khác, quần áo Vương Phi Tử sạch sẽ, không có dấu vết xô đẩy, lúc cùng chị em Tô Mộc San Tô San Tử đi vào phòng học còn tốt, chắc là nhớ tới chuyện gì nên ấm ức.

Vương Phi Tử cắn môi, bả vai nhún nhún, trong mắt nổi lên nước mắt to như hạt đậu, ngập nước.

- Ngoan, bọn mình đã nói, có chuyện gì phải đồng thời chia xẻ, có gì xấu hổ à, tè ra quần bị giễu cợt sao?

Gương mặt Vương Phi Tử ửng đỏ, vừa nói thì rốt cục khóc ra thành tiếng:

- Mình không có tè ra quần!

- Ngoại trừ tè ra quần, trên thế giới này không có chuyện gì đáng giá cho Phi Tử phải khóc!

Vương An giúp cô bé lau nước mắt, nước mắt của cô bé, chảy xuôi trên da thịt sạch sẽ nhẵn nhụi, tinh khiết thông suốt như thủy tinh.

- Còn có!

Vương Phi Tử dậm chân, nhìn chằm chằm Vương An, mở miệng cãi, không vui uốn éo người.

- Còn có cái gì?

Vương An hỏi.

- Bạn tự nghĩ đi!

Cái miệng nhỏ của Vương Phi Tử lại vểnh lên, càng nghĩ càng ấm ức, chẳng lẽ chuyên lớn như vậy hắn còn không nói cho nàng sao?

Lỗi của mình? Sao cô gái nào cũng thế nhỉ, chẳng lẽ đây là thiên tính? Có chuyện gì nói thẳng không được sao, luôn để cho người ta phải đoán, thật sự là tốn sức?

Bất quá đối với Vương Phi Tử, Vương An đương nhiên rất có kiên nhẫn, nghĩ tới nghĩ lui, dò hỏi:

- Vương Tiểu Mạt cầm hôn thú khoe khoang với bạn rồi sao?"

Ngẫm lại đức hạnh của Vương Tiểu Mạt, cô bé không tìm Vương Phi Tử khoe khoang mới là chuyện lạ, Vương An nói xong, nhìn xem biểu lộ của Vương Phi Tử, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, quả là thế.

- Bạn đã kết hôn rồi, về sau chúng ta chỉ có thể là bạn tốt thôi.

Vương Phi Tử đau lòng nói.

- Không có việc gì, kết hôn còn có thể ly hôn...

Vương An không nhịn được cười, nhưng đột nhiên cảm giác được không thể truyền cho Vương Phi Tử loại quan niệm này, vội vàng nói:

- Kết hôn phải thận trọng, quyết định muốn kết hôn, chính là hứa hẹn muốn sống cả đời với đối phương. Không thể tuỳ tiện ly hôn... Bất quá, hiện tại bọn mình mới bảy tuổi, kết hôn cũng không tính a.

- Tóm lại, bạn là chồng của người khác rồi... Sau này không được kéo tay mình..

Vương An nắm chặt tay Vương Phi Tử, Vương Phi Tử lườm hắn một cái, nhẹ nhàng kéo lại, đương nhiên không có rút khỏi tay hắn.

- Sau này không được hôn mình...

Vương An tiến tới, hôn một cái lên mặt cô bé.

Vương Phi Tử không nhúc nhích, cũng không tránh né, chỉ tiếp tục lườm hắn một cái, con mắt xoay qua chỗ khác, hừ một tiếng.

- Sau này cũng không được ôm mình!

Thế là Vương An liền ôm lấy Vương Phi Tử.

Vương Phi Tử nâng lên nắm tay nhỏ nện vào lưng hắn một cái, sau đó dựa vào bờ vai hắn, thân thể nhỏ co lại, ủy khuất vô cùng mà khóc lên, nước mắt đều lau hết lên vai hắn, thời điểm bị Vương Tiểu Mạt khi dễ, Vương Phi Tử đương nhiên phải vô cùng kiên cường, thế nhưng bị hắn ôm vào trong ngực, cô bé lại phi thường mềm yếu.

- Đồ ngốc, đừng khóc... Ba ba sẽ yêu con thương con cả đời, nắm tay con, hôn con, ôm con, chờ con trưởng thành...

Vương An ngửi mùi thơm ngọt ngào trên thân cô bé, trong lòng ấm áp vô cùng, dù mình không thể giống như người cha bình thường bồi bạn cùng nàng lớn lên, thế nhưng lấy phương thức như này cùng lớn lên với nàng, thể nghiệm cuộc sống của nàng, người cha bình thường lại không làm được.

Không có ông bố nào có thể trở thành bạn học ngồi cùng bàn với con gái, thế nhưng hắn có thể.

Không có ông bố nào có thể cùng con gái bịa chuyện để chạy khỏi phòng học, thế nhưng hắn có thể.

Không có ông bố nào có thể học tập cùng con gái, cùng kiểm tra, cùng làm bài tập, cùng nhìn thành tích của đối phương, thế nhưng hắn có thể.

Như vậy cũng rất tốt, làm một ông bố cùng tuổi với cô bé.

- Mình cũng muốn hôn thú.

Vương Phi Tử nhỏ giọng nói.

- Được.

Vương An mỉm cười gật đầu.

- Bọn mình trở về phòng học đi.

Trở lại phòng học, Vương Phi Tử thấy Vương An lấy ra một tờ giấy trắng bắt đầu dùng bút đỏ bôi vẽ lên.

Vương Phi Tử nghi hoặc không thôi, bàn tay chống cằm nghiêng đầu nhìn xem Vương An.

Vương An duỗi ra ngón tay ấn ấn gương mặt cô bé để nàng quay đầu.

- Nghe giảng bài cho tốt đi.

Vương Phi Tử đối mặt với bảng đen, thế nhưng nhịn không được nghiêng mắt nhìn về phía bên kia, sau đó tâm tình Vương Phi Tử thật giống con diều bay bổng vậy, miệng bắt đầu vểnh lên, cũng không xem hắn nữa, nhìn chằm chằm bảng đen.

Tan lớp, Vương An đưa "Hôn thú" cho Vương Phi Tử.

Vương Phi Tử hừ một tiếng, kiêu ngạo mà nhận lấy, nhịn không được cười, muốn nhảy dựng lên, thế nhưng lại không muốn biểu hiện quá đắc ý, thế là đè lại "Hôn thú" trên bàn, nằm sấp không dậy.

- Vui vẻ chưa?

Nhìn thấy cô bé cao hứng vui vẻ, tâm tình Vương An cũng rất tốt, đối với một người cha mà nói, để nét mặt con gái tươi cười như hoa mới là thành tựu lớn nhất a, Vương An cực kỳ thỏa mãn, cảm giác so với những việc làm ăn xuyên quốc gia, hợp đồng đầu tư chiến lực thì càng vừa lòng thỏa ý hơn.

Vương Phi Tử ngậm miệng, khẽ gật đầu một cái, vừa nói không cho phép Vương An nhìn, vừa lấy từ trong túi xách ra ảnh thẻ của mình và Vương An, dán lên hôn thú.

- Bạn vẽ hai đứa mình xấu quá, cho nên mình mới dán ảnh chụp.

Vương Phi Tử giải thích, không muốn để hắn cho rằng mình đang hâm mộ tờ hôn thú của Vương Tiểu Mạt có dán lên ảnh thẻ.

- Vậy bạn vẽ một tấm cho mình xem!

Vương An bóp bóp cái mũi, khiêu khích nói.

- Được!

Thế là tiết sau, Vương Phi Tử cũng làm một tấm hôn thú cho Vương An, Vương Phi Tử so sánh một chút, cảm thấy mình làm không được đẹp như Vương An, thật giống như có chút xấu, thì không muốn đưa cho Vương An.

Vương An đương nhiên cướp lấy, xem như bảo bối bỏ vào túi sách của mình.

- Là cậu muốn đó nha, không cho phép nói khó coi!

Vương Phi Tử cảnh cáo nói.

- Cho dù cậu vẽ như cứt thì mình cũng thích.

Vương An cười ha ha.

- Bạn mới vẽ như...

Vương Phi Tử lập tức nói, lại hừ một tiếng, quay đầu đi.

- Hiện giờ chúng mình mỗi người một tấm, cậu không được vẽ cho người khác đó!

- Vẽ cho người khác thì tính là tội trùng hôn, phải ngồi tù, mình hiểu được.

Vương An cười gật đầu.

- Mình quen biết quan tòa, nếu cậu vẽ cho người khác, mình sẽ gọi họ đến bắt cậu.

Vương Phi Tử nắm chặt hai nắm tay, giống như đang còng tay.

Nhìn xem dáng vẻ đáng yêu của cô bé, Vương An lại nhịn không được hôn cô bé một cái.

- Đang ở trong lớp học đấy, cũng không biết đổi lúc khác.

Vương Phi Tử đỏ mặt, may mà chỉ có Tô San Tử đang nhìn lén mình, bất quá bây giờ mình và Vương An đã kết hôn rồi, bị cậu ấy hôn thì cũng không có vấn đề gì, chuyện này có nên nói cho mẹ biết hay không đây?

Vương Phi Tử nghĩ nghĩ, quyết định nói cho mẹ, con gái đã kết hôn rồi.

-

-

Cũng không biết vì sao, nhiều chuyện lung ta lung tung, thật có lỗi, đã đang tăng tốc.

Bạn nhỏ Vương Phi Tử và bạn nhỏ An Tri Thủy là hoàn toàn khác biệt, mặc dù đều là thiên kim đại tiểu thư siêu cấp phú hào, mọi người cũng nhìn ra được, An Đông Dương và Đường Tô kỳ thật rất đáng yêu, làm cha mẹ và cha vợ mẹ vợ bình thường cũng không tệ lắm.

Gia đình của Vương Phi Tử... Có thể nói Vương Phi Tử kỳ thật bất hạnh, cho nên có chút tâm cơ cũng rất bình thường, ta sẽ không viết hai nữ nhân vật chính tương tự trong một quyển sách, độc giả thích Vương Tiểu Mạt không tim không phổi, kỳ thật cũng có thể nhìn Vương Phi Tử theo góc độ khác, bạn nhỏ Phi Tử cũng rất moe... Đương nhiên, không lâu về sau, Vương Phi Tử sẽ là hình mẫu lý tưởng của cô bé ngồi cùng bàn, là mối tình đầu, thầm mến nhưng không dám thổ lộ...