Preview:

Truyện sẽ phát hành vào 1/11 nên chưa full minh họa nhé!

----------------------------------------

Prologue

Cuộc đời của tôi không cần cái nút『Like』đâu.

Bằng cớ được ai đó công nhận chỉ là sự dối trá mà thôi.

Rốt cuộc, một cuộc đời được người khác lấp đầy cũng chỉ là một vỏ bọc rỗng tuếch, và cho đến khi tự lo liệu cho bản thân được, hạnh phúc thật sự sẽ không bao giờ tồn tại, điều đó thì tôi đã biết từ lâu rồi.

“Ranka~! Tớ xem video hôm qua rồi! Cậu cực kỳ dễ thương lắm luôn~!”

“Cảm ơn~! Nếu được thì mấy cậu bấm Like cho tớ nhé~!”

“Tớ bấm rồi!”

“Tất nhiên rồi!”

Smartphone đến với nhân loại quá sớm.

Yếu điểm được gọi là sự ham muốn được thừa nhận quá lớn để người ta ảo tưởng rằng thế giới nằm trong lòng bàn tay mình.

Người xưa có câu—Quân tử hòa hợp, không đồng nhất. Tiểu nhân đồng nhất, không hòa hợp.

Có tính hòa đồng khác với chuyện tuân theo mọi thứ xung quanh. Tua phim nhanh rồi xem là chỉ để theo kịp chủ đề, hay nhấn nút Like bằng vẻ mặt nghiêm túc lên mấy cái bài đăng chẳng tí thú vị trên mạng xã hội, liệu mấy chuyện đấy có làm cho đời người phong phú hơn không.

Huống chi là thứ như tình yêu vậy, cực kỳ là phi hiệu quả.

“……Kiminaga-kun ngoài học ra thì đang làm gì vậy nhỉ……?”

“……Nói là trường tư lập đi nữa, như thế thì khác thường quá còn gì......”

“……Không biết cậu ấy có xem phim không ta……?”

“……Không không. Người ta còn nói nó xài tablet do trường cấp, mà trong đó chỉ có sách giáo khoa hay là sách tham khảo mà thôi......”

“……Ư he~. Quả nhiên mấy thằng luôn trong top 1 chữ số của kỳ thi thử toàn quốc khùng khùng vãi......”

Ai đó có nhìn tôi như thế nào đi nữa thì cũng chẳng có bất kỳ quan hệ gì với bản thân tôi cả.

Người đặt ra quy tắc cho bản thân luôn là chính mình.

Hòa hợp nhưng không đồng thuận, chỉ âm thầm trau dồi năng lực của chính mình.

Học.

Lao động.

Nếu như có một trang Wiki hướng dẫn hoàn thành đời người, nó sẽ viết hai cái điều trên là hai điều học sinh nên làm thành thục trong thời kỳ trưởng thành.

Còn tôi――Kiminaga Shikimi, chỉ có duy nhất triết học tuyệt đối.

Này đám bạn cùng lớp ngu ngốc. Cứ đi mà lãng phí cuộc đời mình vào nhà hàng gia đình hay tiệm karaoke này nọ tùy thích đi.

Trong thời gian đó, tôi sẽ tự nâng bản thân lên một tầm cao mà mấy người không thể với tới, và có lẽ sẽ tìm thấy thứ gọi là hạnh phúc thật sự.

Tới lúc đó mấy người có than thở này nọ rằng, phải chi lúc đó mình thế này thế nọ, thì cũng đã quá trễ rồi.

Lúc mà tôi trở thành『Quân Tử』, thì mấy người đã từ bỏ cái quyền lợi đó ra khỏi tay rồi—

“Kiminaga, em đi làm thêm đúng không?”

—đáng lẽ đã là như thế.

“Có người báo tin cho tôi. Trường mình cấm đi làm thêm mà. Vỡ lẽ ra thì tệ nhất là đuổi học. Em cũng biết còn gì?”

Từ cái ngày mà tôi được giáo viên chủ nhiệm gọi đến, cuộc đời tôi đã rẽ hoàn toàn sang một con đường khác.

Phải.

Vào đúng khoảnh khắc tôi được người có quyền lực nhất trường là hiệu trưởng thông báo cái này.

“Kiminaga Shikimi-kun. Tôi sẽ giới thiệu em một việc làm thêm khác.”

Tôi né tránh quý bà đang dắt chó lông xù đi dạo bàng kỹ năng được rèn luyện từ công việc giao báo.

Địa điểm là tại Daikanyama, một khu dân cư đầy sự thanh lịch.

Còn tôi, Kiminaga Shikimi đang phóng như điên bằng xe đạp trên con phố ấy.

Trong khi nhận được ánh mắt như thể mình là kẻ cản đường từ mấy quý bà đang đi dạo với thú cưng mà họ tự hào khoe khoang, tôi đã hãm phanh trước một căn hộ cao cấp.

“Đây là nhà của hiệu trưởng à......”

Tôi vừa ngước mặt lên đến nổi đau cả cổ, vừa bất giác lẩm bẩm.

Căn hộ cao cấp đứng vươn lên như thể nhìn xuống khu phố cao cấp đặc biệt Daikanyama của Tokyo. Tôi không thể nào đoán được tiền thuê bao nhiêu với nguồn tài chính của mình. Dưới bầu trời xanh kia, nó lấp lánh bạc sáng rõ như thể một lâu đài hiện đại của thời đại này vậy.

Làm thay việc nhà trong nhà của hiệu trưởng.

Đó là công việc mà tôi được đề xuất, như là điều kiện để không bị đuổi học.

Lương làm thêm cũng sẽ được trả—chẳng những thế, so với các công việc làm thêm cho đến bây giờ của tôi như làm tại chuỗi cửa hàng gyuudon hay dọn dẹp, mức lương này cao giống độ chênh giữa trời và đất, giữa nhân viên cao cấp và nhân viên bình thường vậy.

Được bảo là tôi nhận mức đãi ngộ thế này là do thành tích học tập của tôi quá tốt......Nhưng liệu có thật có chuyện như thế không chứ.

Dù thế nào đi nữa tôi cũng chẳng hiểu được, nhưng không có gì hơn được tiền bạc cả. Với lại tôi cũng giỏi việc nhà. Có lẽ sẽ không tìm được việc làm thêm khác tốt như thế này đâu.

Tôi chuẩn bị tinh thần xong thì bước vào trong lối vào căn hộ cao cấp, sau đó tôi gọi số phòng đã được cho biết trước cánh cửa tự động khóa.

“――……Vâng.”

Thôi chết rồi.

Mình vẫn chưa chào hỏi.

“Như đã giới thiệu—Tôi đến để làm v—"

“Biến tháiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”

Hả!?Biến thái á!?Rốt cuộc ở đâu cơ――

“――Sao thế~!?”

Một thùng cạc-tông đầy đồ đột ngột bay đến và trúng thẳng vào mặt tôi. Những bộ quần áo phụ nữ trong thùng lập tức bay lên không trung, rồi rơi xuống đè lên người tôi đang ngã sõng soài. Gì thế này, tại sao tôi lại bị tấn công hả!? Lẽ nào, tôi bị lầm là kẻ biến thái……!?

Không, làm sao mà có chuyện đó.

“Nè mọi người! Đang có mặt mà đúng chứ! Ra đây mau lên!”

Trong lúc tôi đang bị vùi lấp bởi nào là áo sơ mi, nào là quần lót, tình hình lại tiến triển thêm nữa.

Một cánh cửa trong phòng khách được mở ra cái ‘cạch’.

“……Ranka, ồn ào quá……Tiếng lọt hết vào micro rồi……”

Người lộ mặt đến là một đứa con gái với mái tóc dài đến kỳ lạ, mặc trên người chiếc hoodie rộng thùng thình.

Một cánh cửa ở sau lưng tôi cũng được mở một cái ‘cạch’ ra.

“Em về rồi đây~――Ủa mà sao vậy, Ran-nee~. Bộ dạng của chị đó.”

Người bước vào cánh cửa là một đứa con gái nhỏ nhắn mảnh khảnh, mang một ấn tượng tươi tắn.

“Hắn là tên biến thái bám đuôi đó! Trong lúc mà chị đang quay phim……!”」

3 đứa con gái cùng nhìn xuống nơi tôi ngã sõng soài, bị núi quần áo vùi lấp và bị Kichijouji gì đó chỉ tay đến.

……Gì đấy……!

Tôi chỉ muốn làm thêm thôi……vậy mà tại sao tôi vừa nắm chặt pantsu trong tay, vừa bị 3 đứa con gái mình không quen nhìn xuống như thế này chứ!

‎“Làm thay chuyện nhà~”

Sau khi giải thích sự tình, đứa con gái áo phông quần lót—đúng hơn là Kichijouji gì đó với áo len cao cổ, quần ngắn kết hợp với quần tất đen, đang vừa khoanh hai tay lại vừa nhăn nhó mặt mày.

“Muốn viện lý do thì lấy cái cớ nào hợp lý hơn đi. Báo cảnh sát được chưa?”

“Thật mà! Tôi được hiệu trưởng bảo tới mà......”

“Mẹ tôi? Tại sao cậu lại biết mẹ tôi đang làm hiệu trưởng—”

Kichijoujo hiếu thắng kia nói nói dứt khoát đến như thế, rồi híp mắt lại nhìn trừng trừng cái đứa mà cổ bắt quỳ này.

“……Cậu, tưởng đã gặp ở đâu đấy rồi……Ra là mọt sách Kiminaga lớp tôi đấy hả?”

“Cuối cùng cũng nhớ ra giùm tôi rồi à……Ichijouji gì đó.”

“Là Ranka! Kichijouji Ranka! Cậu cũng có nhớ gì về tôi đâu!”

Phải rồi phải rồi, cổ tên là thế đấy.

Là nhân vật trung tâm phiền phức nhất trong nhóm con gái lớp tôi, kỳ quặc đến nỗi thỉnh thoảng múa may quái lạ ở trong lớp hay hành lang. Ra cổ là con gái của hiệu trưởng à.

Ichijouji Ranka như kiềm nén gì đó mà đôi gò má co giật lên.

“Chẳng thể tin được......Có tôi đây học cùng lớp vậy mà không nhớ nổi tên thế này......”

“Xin lỗi. Tôi dở nhớ mặt người lắm.”