Editor: Saki

Chu Phù bị Trần Kỵ gọi vào phòng làm việc, là vì muốn nói chuyện công khai với cô trước.

Dù sao người lo lắng là cô, Trần Kỵ đối với cô từ trước đến nay tôn trọng và chiều chuộng đã quen, mọi chuyện lấy ý của cô làm chủ, bởi vậy bất kể như thế nào, đều phải bàn bạc với cô trước rồi mới quyết định.

Đợi Chu Phù từ phòng làm việc Trần Kỵ đi ra, một đám người bên ngoài đã nổ tung.

Chu Phù mím môi, vẻ mặt căng thẳng như đi vào phòng thẩm vấn đợi tra khảo.

Mà Trần Kỵ lười biếng đi theo phía sau thì hoàn toàn ngược lại, khóe môi chứa nụ cười không giấu được, không có một chút không vui hoặc ngượng ngùng bị ép công khai, ngược lại cả người lộ ra vẻ kiêu ngạo đắc ý.

Lão Dư vừa thấy Chu Phù trở về vị trí, hắng giọng nói: “Nhưng kìm nén chết tôi rồi! Ai hiểu chứ?”

“Tôi đã sớm phát hiện hai người không đúng lắm. Một tuần này qua, tôi đấu tranh với giới hạn đạo đức mỗi ngày, mỗi ngày đều kết thúc trong thất bại!”

Lão Dư nhìn về phía Chu Phù “Chậc chậc” hai tiếng, cười lắc đầu: “Tôi nói cô gái nhỏ này sao lá gan lớn như vậy chứ, tùy tiện kéo cửa ghế phụ lái của sếp ra liền trực tiếp ngồi lên, tôi muốn nhắc nhở lại không dám nhắc nhở. Kết quả vừa thấy sếp, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, cứ như vậy tùy cô ấy ngồi vào ghế mà sếp gọi là vị trí dành cho đối tượng.”

“Còn vừa lên xe ngay cả hỏi cũng không hỏi, liền tự mình lục lọi tìm đồ ăn vặt ăn, hơn nữa còn thật sự tìm được cho em, thuần thục tự do giống như ở nhà mình.” Lão Dư bắt đầu không ngừng nhớ lại, “Em hỏi Phương Hân đi, cô ấy cũng nhìn thấy, hai người bọn anh ngồi ở ghế sau trừng mắt, đều nhìn đến choáng váng.”

Phương Hân gật đầu: “Kết quả sếp một câu cũng không dám nói em.”

Lão Dư nói: “Ai có thể ngờ đó vốn là xe nhà cô ấy chứ? Tôi nói sao lại thuần thục như vậy.”

Chu Phù nhịn cười, mặc cho đám người chẳng hay biết gì này tự do thảo luận về cô.

Lão Dư càng nói càng hăng say: “Còn nữa, mọi người không phát hiện, tôi đã nhìn thấy toàn bộ, lúc ở từ đường, mở cửa thấy quan tài dọa mọi người chạy loạn khắp nơi, sếp lập tức ôm cô gái này vào lòng dỗ dành.”

Chu Phù: …

Cũng không khoa trương như vậy chứ.

Lão Dư suýt chút nữa nghẹn chết, lúc này đầu óc như cái phễu toàn bộ đổ ra ngoài: “Sau đó tôi và Tiểu Chu ở với nhau giảng giải, hai chúng tôi đều bị sâu cắn, sếp thì hay rồi, từ xa thấy đã đau lòng cô gái nhà mình, coi như tôi không tồn tại, cầm thuốc đi tới nắm cằm Tiểu Chu, cẩn thận tự mình bôi thuốc cho cô ấy.”

“Tôi cũng là nhân viên, tôi chắc chắn ganh tị, tôi cũng làm nũng kêu sếp bôi thuốc thay tôi, sếp chẳng thèm để ý tôi, còn mắng tôi có bệnh!”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ: “…”

Phương Hân cười lườm anh ấy một cái: “Không phải anh có bệnh sao.”

Lão Dư nheo mắt lại: “Bây giờ tôi rất hoài nghi, mỗi lần sếp động một chút là kêu Tiểu Chu một mình vào phòng làm việc sửa bản vẽ, chắc chắn là muốn gây rối ở nơi không có ai.”

Trần Kỵ: “…”

Chu Phù cảm thấy vẫn phải giải thích cho sự trong sạch của mình một chút, cho dù quả thật không trong sạch như vậy, lúc nên tắm còn phải mạnh mẽ tắm một đợt: “Anh đừng nghĩ lung tung, chúng em ở công ty vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới rất thuần khiết.”

Lão Dư hừ cười một tiếng: “Thuần khiết đến mức lén lút nhận giấy chứng nhận kết hôn nửa năm à?”

“Thuần khiết đến mức đi công tác còn phải hơn nửa đêm gắn bó, ở cửa thang máy ôm?”

“…” Chu Phù không nói gì.

Đều do Trần Kỵ không làm người.

Đơn Đình Đình giờ phút này ôm điện thoại, nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp trộm trên màn hình, cười vô cùng sáng lạn.

Phương Hân chọc cô ấy một cái: “Em cười ngốc cái gì thế?”

“Em đã nói hôm đó xe tới đón Chúc Chúc, sao thoạt nhìn quen mắt như vậy.” Đơn Đình Đình nói, “Nhà của em không phải sập, cái này gọi là phá bỏ và dời đi nơi khác! Sếp không mù, vậy em ship cp thành thật rồi! Lúc trước em nói cái gì nhỉ? Muốn làm thì cũng là Chúc Chúc nhà em làm. Sếp ơi, anh có mắt thật đấy!”

Chu Phù: “…”

Sau đó Lý Thuận mới nhận ra: “Tôi nói này, tôi phải tăng ca ngay khi tôi hẹn Chúc Chúc, vừa hẹn liền thêm, tình cảm đã đến trên đầu bà chủ.”

Chu Phù: “…”

Lão Dư lải nhải tắt loa một lát, sau khi tỉnh táo lại, mới nhìn về phía Trần Kỵ: “Sếp, đây là chuyện tốt mà, sao lại còn giấu diếm không nói chứ, giống như có một mối tình ngầm vậy, công ty chúng ta cũng không nói không thể yêu đương nơi công sở. Hơn nữa, công ty đều là của anh, còn không phải cái gì cũng do anh quyết định sao?”

Trần Kỵ nhướng mày, bàn tay to ở trước mặt mọi người quang minh chính đại, thăm dò trên đầu Chu Phù thân mật xoa hai cái, thờ ơ nói: “Cô ấy không cho nói, mọi người hỏi cô ấy đi, nhà chúng tôi đều do cô ấy quyết định.”

Chu Phù ngước mắt trừng anh một cái.

Hai người này nhỏ bé lại ăn ý tương tác, giờ phút này nhìn ở trong mắt những người khác, không thể nghi ngờ là trước mặt mọi người rải thức ăn cho chó.

Chu Phù đơn giản nói ra băn khoăn của mình, Phương Hân sau khi nghe xong nở nụ cười: “Lo lắng bọn chị không dám sửa bản vẽ giúp em, không dám nói em?”

Chu Phù mím môi dưới: “Dạ.”

“Em yên tâm đi, bây giờ em đã trở thành con tin của bọn chị rồi, mang Chúc Chúc ra lệnh cho sếp, sếp ơi.” Phương Hân nhìn về phía Trần Kỵ, “Sau này khen thưởng cuối năm nên xem xét phát nhiều một chút.”

Chu Phù nở nụ cười: “Vô dụng thôi.”

Giọng nói trầm xuống của Trần Kỵ theo sát phía sau: “Có tác dụng.”

“…?” Hai má Chu Phù bất giác nóng lên.

Nếu thật sự dùng cô để gây khó dễ cho anh, cho dù là điều kiện gì anh cũng có thể đồng ý.

Thời gian thoáng cái đã hơn một tháng trôi qua, dự án tu sửa từ đường cũng gần kết thúc.

Bộ phận thiết kế rảnh rỗi, buổi sáng lại một lần nữa khôi phục nhưng mười giờ không thấy bóng người rầm rộ.

Mùa đông năm nay Bắc Lâm lạnh hơn năm ngoái rất nhiều, nghe nói còn có tuyết rơi.

Người hay bị ốm như Chu Phù này, từ khi bắt đầu vào đông đã bị Trần Kỵ gắt gao nhìn chằm chằm, mỗi ngày kiên trì sớm muộn gì cũng uống một chén thuốc Đông y.

Nhưng cũng may Trần Kỵ suy nghĩ chu đáo và chăm sóc tốt, mùa đông năm nay mặc dù lạnh, Chu Phù lại bị nuôi đến mức chưa từng bị hắt xì một lần.

Thời tiết lạnh lẽo, người liền dễ dàng lười biếng, Chu Phù và Trần Kỵ ở bên nhau đã lâu, thói quen yếu ớt khi còn bé dường như cũng được nuôi về không ít, ngủ nướng là một trong số đó.

Trước kia khi thuê phòng vách ngăn của Tiêu Kỳ bên ngoài đường vành đai bốn, vì đúng giờ đến nơi làm việc, cô thậm chí có thể hơn năm giờ liền từ trên giường bò dậy, đi qua đi lại mấy chuyến xe buýt, đến công ty trước chín giờ. Hôm nay ở gần, thời gian đến công ty ngược lại càng lúc càng muộn.

Trần Kỵ cũng không thúc giục cô, mặc cho cô quấn trong chăn, mơ mơ màng màng quấn lên người mình, im lặng nhắm mắt ngủ nướng, có thể ngủ thẳng đến mấy giờ tính mấy giờ.

Dù sao cũng gần cuối năm, đại đa số dự án nên kết thúc, nên tạm dừng thì tạm dừng, trong công ty cũng không có việc gì bận rộn.

Sáng sớm hôm nay, Trần Kỵ vẫn như thường ngày, dành ra một bên cánh tay làm gối đầu cho cô, ôm cô gái nhỏ ngủ lại.

Điện thoại trên tủ đầu giường bất chợt rung hai cái.

Anh vốn không có ý định quan tâm, lại lo lắng tiếng vang sẽ đánh thức cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng, anh dứt khoát cẩn thận đứng dậy, tùy ý mặc áo khoác rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng ngủ.

Thiếu Trần Kỵ làm bạn, Chu Phù ngủ rõ ràng không yên ổn như vậy, không lâu sau liền dụi mắt, mơ mơ màng màng ôm chăn ngồi dậy.

Thấy vị trí bên cạnh giường trống không, đoán chừng có lẽ anh rời giường làm bữa sáng cho mình.

Sau khi tỉnh táo một lát, cô xuống giường xỏ lê, thản nhiên đi ra ngoài tìm Trần Kỵ.

Kết quả ngoài ý muốn, nhà bếp, phòng khách và phòng ăn đều không thấy bóng dáng Trần Kỵ.

Cuối cùng tìm thấy anh trên sân thượng ngoài lầu hai.

Người đàn ông tùy ý khoác áo khoác rộng thùng thình, cầm điện thoại đứng trước lan can sắt, mặt hướng ra ngoài, trên khớp ngón tay thon dài hiếm thấy kẹp điếu thuốc.

Từ sau khi Chu Phù chuyển tới đây, cũng không thấy anh ở trong nhà này hút thuốc, thậm chí thỉnh thoảng anh ở bên ngoài hút một điếu trở về, cũng sợ mùi không bay đi, chậm chạp không vào cửa, cũng không cho cô tới gần.

Tình huống lúc này cực kì hiếm thấy.

Chu Phù bất giác đi về phía anh, người đàn ông nghe được tiếng động phía sau, không nhanh không chậm quay người lại nhìn, sau đó động tác rất nhanh dập tắt làn khói còn bốc lên trong tay.

Đơn giản nói thêm vài câu với đầu dây bên kia, rất nhanh liền cúp máy.

Sau đó xua xua tay, không cho Chu Phù đi về phía trước, nói: “Bên này mùi thuốc lá nặng, lát nữa anh xuống tắm đã.”

Cô gái nhỏ “Ồ” một tiếng, ân cần hỏi: “Anh sao thế? Điện thoại của ai vậy anh?

Trần Kỵ mím môi thành một đường, lông mày nhíu lại suy nghĩ nên nói với cô như thế nào, trầm mặc một lúc lâu, anh thản nhiên nói: “Lúc trước bởi vì một ít trùng hợp, cảnh sát ở nhà Phó Kỳ Hữu phát hiện một ít đồ vật cũ kĩ như ví da, máy ảnh, đồng hồ đeo tay . Trải qua điều tra, hẳn là có liên quan đến chuyện ba dượng anh ngã xuống rừng trúc chết năm đó.”

Chu Phù mở to mắt: “Lúc trước… không phải, là ngoài ý muốn sao?”

Trần Kỵ liếm môi: “Không phải, nhưng người biết khá ít.”

“Năm đó lúc xảy ra chuyện, các loại thiết bị giám sát an ninh ở Kim Đường đều không đầy đủ, kỹ thuật điều tra cũng không tiên tiến, không thể kịp thời bắt được kẻ gây tai nạn, mấy năm nay anh vẫn luôn để ý, cũng may năm đó cảnh sát xử lý cũng luôn thấp thỏm, cuối cùng cũng tìm được người.”

Chu Phù kinh ngạc khẽ nhếch miệng, giống như bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Khó trách lúc trước Phó Kỳ Hữu lần đầu tiên nhìn thấy vết thương do đàn violon cắt ra, lại đột nhiên mất khống chế, hình dạng vết thương kia có lẽ cùng…”

Giọng Chu Phù yếu đi, Trần Kỵ thuận miệng tiếp nhận: “Đúng vậy, rất giống với vết thương ba anh bị thương sau khi ngã xuống rừng trúc, ông ấy hẳn là bị chấn động.”

Trần Kỵ biết rõ Phó Kỳ Hữu trong lòng Chu Phù vẫn là bóng ma không muốn nhắc tới, vội vàng kết thúc đề tài: “Dù sao mấy năm nay hắn phạm không ít chuyện, hơn nữa cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc, tra ra cả nhà Phó bọn họ không một ai sạch sẽ, hiện tại khó tự bảo vệ mình, không ai có thể vững vàng bảo vệ hắn như trước, chuyện lớn nhỏ gom lại một khối, có lẽ đời này không ra được.”

Chu Phù khẽ gật đầu.

Đang muốn tới gần anh một chút, nhưng vẫn bị anh né tránh: “Đợi lát nữa, anh đi tắm trước, không còn mùi thuốc lá rồi ôm.”

Chu Phù nhịn không được nở nụ cười: “Dạ.”

Một tuần trước kỳ nghỉ đông, Phù Trầm nhận được tin tức, hai năm trước do Trần Kỵ hướng dẫn đoàn thiết kế Phù Trầm, một tay thiết kế phòng trình diễn âm nhạc cao cấp Bắc Lâm chính thức khánh thành vào năm ngoái.

Đến lúc đó sẽ bố trí trong một loạt hội quán nối liền với phòng trình diễn, nhà đầu tư bên A nhiệt tình mời toàn bộ thành viên của bộ phận thiết kế Phù Trầm dự tiệc.

Tương tự như loại xã giao này, trước đây Trần Kỵ cũng không nể mặt tham dự, chỉ là lần này không biết vì nguyên nhân gì, lại lần đầu tiên gật đầu.

Buổi sáng hôm bữa tiệc, Đơn Đình Đình lật album ảnh trên điện thoại, vẻ mặt vô cùng rối rắm.

Chu Phù thuận miệng hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

“Tớ không biết nên chọn bộ lễ phục nào.”

“Lễ phục?” Chu Phù mở to mắt, Còn cần mặc lễ phục sao?”

Đơn Đình Đình gật đầu: “Đương nhiên, buổi tối còn có rất nhiều người trâu bò trong nghề tham dự.”

Đơn Đình Đình dừng một chút, còn nói: “Đương nhiên rồi, người trâu bò nhất trong giới kiến trúc Bắc Lâm đã bị cậu lừa về nhà rồi.”

Chu Phù: “…”

Đơn Đình Đình thấy thế vội hỏi: “Cậu còn chưa chọn lễ phục sao?”

Chu Phù lắc đầu: “Tớ chưa từng đi qua những nơi này nên không rõ lắm.”,

Đợi cô vừa dứt lời, Đơn Đình Đình trực tiếp mở miệng thay cô làm chủ: “Buổi chiều cậu và sếp xin nghỉ đi, tớ và chị Phương Hân dẫn cậu đi chọn một bộ, dù sao mấy ngày nay đều không có việc gì làm.”

Không đợi Chu Phù mở miệng đáp ứng, Đơn Đình Đình đã lên tiếng báo cáo với Trần Kỵ vừa vặn đi qua: “Sếp ơi, buổi chiều ba người chúng em xin nghỉ, đưa cục cưng của anh đi chọn trang phục nhé.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ bất giác nhìn Chu Phù, rất hài lòng với cách xưng hô này: “Đi đi.”

Buổi trưa ăn cơm xong, Phương Hân và Đơn Đình Đình bỗng nhiên như bị tiêm máu gà (*), dốc hết sức bắt được Chu Phù vừa thử lễ phục vừa tạo hình, tư thế lớn đến mức khiến Chu Phù không nhịn được chột dạ: “Chỉ là một bữa tiệc, sao lại giống như tớ sắp lấy chồng vậy chứ.”

(*) Tiêm máu gà (‘đả kê huyết’ hay còn gọi là ‘liệu pháp máu gà’): Đại khái là bắt đầu năm 1959, Trung Quốc có không ít người cao tuổi sức khỏe rất kém, nhà ai mà có người như vậy đều có nuôi một con gà trống mập mạp, nhưng không nuôi để ăn mà để lấy máu bổ thân. Người già ốm yếu mỗi ngày sẽ ôm con gà trống đó tới bệnh viện để người ta rút máu gà tiêm vào cơ thể mình để bổ sung dinh dưỡng. Đương nhiên mấy nhà này phải chú ý bồi bổ cho gà mới có nguồn máu dồi dào nha, nhưng do mỗi tuần có hai lần rút máu cho nên gà trống đương nhiên không tốt rồi, nghe nói gà bị còi xương, nấu ăn không có hương vị gì hết.

Theo như “Phương pháp chăm sóc sức khỏe” có ghi thì tiêm 100cc máu gà sẽ giúp thân thể có thể tăng hệ miễn dịch, tiêm vào dưới da chứ không tiêm vào tĩnh mạch. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Máu gà có tác dụng trong rất nhiều bệnh như bệnh ngoài da, vảy nến, viêm nhiễm âm đ*o, bệnh phụ khoa, bệnh trĩ, phù chân, sưng thũng, ho khan cảm mạo…chỉ cần là bệnh mà ngươi nghĩ ra được nó đều có thể trị hết, so với thuốc y còn hiệu quả hơn. Mặc kệ đúng hay sai nhưng người dân Trung Hoa lại rất tin tưởng và sùng bái nó.

Chính là, hiện nay người ta phát hiện máu gà có một loại hoocmon thúc đẩy khung xương sản sinh chất kích thích, nhưng đối với cơ thể người máu gà vẫn là một loại dị chất khiến hệ miễn dịch sản sinh hiện tượng đào thải, cơ thể phát nhiệt, rối loạn miễn dịch, cứng cơ, thậm chí dẫn tới hoại tử. Càng ngày càng có nhiều người chết do tiêm máu gà, cho nên đả kê huyết nổi lên phong ba một thời cứ thế bị dập tắt (1965). Năm 1980, Khương Côn – một nhà viết kịch còn sáng tác [Khuẩn hồng trà cùng đả kê huyết] để chế nhạo phong trào ăn theo này. (Theo như Baidu, Wenda)

Nói đơn giản tức là cảm thấy phấn khích.

Chu Phù dở khóc dở cười, Phương Hân và Đơn Đình Đình vẫn như cũ không rụt tay lại.

Không lâu sau, xe Trần Kỵ tới đón người đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà hàng.

Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Chu Phù mặc lễ phục nhỏ đi ra, Trần Kỵ vẫn nhịn không được cảm động.

Bữa tiệc này, đại đa số mọi người đều hướng về cái tên Trần Kỵ này mà đến, nghe nói Trần Kỵ sẽ nể mặt tham dự, người nhận lời mời đến đây chưa từng có.

Không ai không muốn mượn cơ hội này để bắt chuyện vài câu với ông lớn trong nghề như Trần Kỵ.

Nhưng mà chỉ là sau khi vào sân không bao lâu, đủ loại lời đồn đãi về bên cạnh Trần Kỵ có thêm một người phụ nữ, nhanh chóng ở trong bữa tiệc truyền ra.

Có người nói, người phụ nữ mà ông lớn đêm nay nắm chặt tay không buông ra là vợ trong nhà.

Cũng có người nói không phải, nói người phụ nữ kia bọn họ từng gặp mặt ở Phù Trầm một lần, là thực tập sinh mới vào công ty không đến một năm.

Cũng có người nói thực tập sinh chính là vợ.

Thật thật giả giả, mọi người xôn xao, nhất thời gợi lên sự tò mò cực lớn của những người chưa từng tận mắt chứng kiến ở đây.

Không ít người lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng Trần Kỵ trên sàn nhảy, cuối cùng lại thấy người đàn ông mặc âu phục và giày da với thân hình cao lớn, rắn rỏi kia, lại không biết từ đâu bưng ra chén thuốc, canh giữ bên cạnh thực tập sinh nhỏ Phù Trầm trong truyền thuyết kia, quan tâm cẩn thận đút từng thìa thuốc Đông y.

Biểu cảm trên mặt cô gái nhỏ vừa ấm ức vừa yếu ớt, dường như còn không quá cảm kích, lấy những lời nói mà anh đã nói trước kia ra để chặn anh: “Anh đã nói không cần em chịu khổ mà…”

Người đàn ông hoàn toàn không có cách nào với cô, chỉ có thể nhẫn nại dỗ dành cô: “Một thìa cuối cùng, uống xong ăn kẹo.”

Khi uống xong thìa cuối cùng, Trần Kỵ lại đút vào miệng cô một viên kẹo dâu tây ngọt ngào.

Rồi sau đó đứng dậy, đưa tay cầm cổ tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ: “Đi thôi, anh dẫn em đến một nơi.”

Chu Phù chớp mắt, cũng không hỏi nhiều, vừa ngậm kẹo vừa nghe lời bị anh dắt đi.

Hai người xuyên qua sàn nhảy, dọc theo đường đi, ánh đèn cũng dần dần mờ đi.

Sau khi tia sáng cuối cùng biến mất hầu như không còn, Trần Kỵ dứt khoát ôm Chu Phù vào lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Không biết qua mấy phút, Chu Phù chỉ cảm thấy mình bị đặt trên một cái ghế mềm mại.

Đợi khi ánh sáng từ đỉnh nơi đó chiếu xuống, Chu Phù mới phát hiện giờ phút này mình đang ngồi trình diễn trên ghế đàn dương cầm giữa sảnh.

Trước mặt là một cây đàn dương cầm.

Chu Phù ngửa đầu nhìn về phía Trần Kỵ theo bản năng.

Người đàn ông nhếch khóe môi: “Không phải em nói không thích đánh đàn trước mặt nhiều người, không thích bị nhiều người nhìn chằm chằm sao?”

Chu Phù gật đầu.

Nhưng Trần Kỵ biết, điều này cũng không có nghĩa cô là người chơi đàn dương cầm từ tiểu học, trong lòng chưa bao giờ có giấc mơ biểu diễn một bài hát ở phòng trình diễn.

“Cái kia đàn cho một mình anh nghe, đàn cho anh một lần, được không?”

Anh biết cô gần chín năm và chưa bao giờ thật sự nghe cô chơi dương cầm một lần.

Người đàn ông hừ cười một tiếng: “Chờ em đàn xong, anh cũng đàn cho em một lần, gần đây mới học được một bài.”

Chu Phù rời mắt, hai tay đặt trên phím đàn đen trắng do dự thật lâu, cuối cùng ngón tay xanh nhạt chậm rãi hạ xuống, tiếng đàn du dương theo đó vang lên.

Bài hát kết thúc, giấc mơ thành hiện thực.

Cô gái vẫn lấp lánh như cũ, chưa bao giờ kém hơn quá khứ.

Người đàn ông lười biếng đi tới bên cạnh cô, ngồi sát vào ghế đàn dương cầm.

Tiếng đàn phối hợp với giọng nói trầm khàn của người đàn ông, vờn quanh bên tai Chu Phù.

“so keep your head up princess fore your crown falls”

(Công chúa thân mến, hãy ngẩng cao đầu, đừng để vương miện rơi)

“one day you’ll find your way back to the start”

(Một ngày nào đó, em sẽ trở lại nơi giấc mơ bắt đầu)

“one day you’ll live in your dreams”

(Một ngày nào đó, mọi thứ trong giấc mơ sẽ trở thành hiện thực)

Trong tiếng hát nhạt nhẽo của Trần Kỵ mang theo chút khàn khàn đặc biệt, vô cùng khó nghe.

Sau khi mấy câu hát kết thúc, người đàn ông từ trên ghế đàn dương cầm đứng dậy, trong tay không biết từ lúc nào đã có thêm một hộp nhung màu đen đậm.

Trần Kỵ lui về phía sau hai bước, cách Chu Phù một khoảng, sau đó nghiêm túc quỳ một gối trước mặt cô, khóe môi cong nở nụ cười: “Không biết công chúa thân yêu của anh, trong mơ có anh không.”

“Ông đây không quan tâm em có hay không, nhất định phải có.” Anh vẫn như cũ tỏ vẻ lưu manh.

Chu Phù nhịn không được nén nước mắt cười ra tiếng.

“Em muốn cưới anh không? Anh có thể biến tất cả giấc mơ của em thành hiện thực.” Ánh mắt người đàn ông kiên định, lặp lại lời anh đã từng nói với cô, “Đời này anh không cần gì nhiều lắm, anh chỉ cần em làm vợ anh, chỉ cần công chúa thân yêu của anh vĩnh viễn cao quý khó mà với tới.”

Chu Phù lúc này không nói nên lời, hốc mắt không kìm nén được mà đỏ lên, chỉ có thể gật đầu, tùy ý để anh đeo chiếc nhẫn vừa vặn vào trên tay mình.

Sau một lúc lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, chỉ là vẫn nhữ cũ mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, giọng mũi cũng nghèn nghẹn: “Anh làm gì vậy, đã đăng ký kết hôn lâu như vậy rồi…”

“Những thứ nên có đều phải có, mặc kệ người khác có hay không, đậu hũ nhỏ của chúng ta đều sẽ có.”

Đây là lời hứa anh từng hứa với cô.

Khi đó anh nói, chờ anh một chút, anh không muốn qua loa, không muốn vội vàng.

Hôm nay là thời điểm tốt nhất, may mắn là bọn họ đều đợi được lẫn nhau.

Hôm giao thừa, hai người trở về Kim Đường.

Xa cách tám năm, vào ngày sinh nhật Trần Kỵ, cũng là một ngày trước khi cô rời khỏi Kim Đường tám năm trước, Chu Phù một lần nữa trở lại nơi nhớ nhung vương vấn tám năm này.

Buổi tối hôm đó, bà nội Tô Tú Thanh hưng phấn làm một bàn cơm tất niên.

Sau khi ăn cơm tất niên, bà nội cũng giống như mỗi năm, bị hàng xóm dẫn về nhà chơi mạt chược và xem đêm giao thừa.

Trần Kỵ thì lấy mũ bảo hiểm ra đội lên cho Chu Phù, sau đó đưa cô đi tới trước chiếc xe máy quen thuộc kia. Sau khi bước lên xe, bàn tay to thò vào trong mũ bảo hiểm véo má cô: “Lát nữa đừng khóc nhé.”

Chu Phù cong mí mắt, sắc mặt không còn sợ hãi kiêng dè như lúc mới gặp anh, tràn đầy vẻ làm nũng, cô gái nhỏ mềm mại nói: “Vậy anh chạy chậm một chút.”

Người đàn ông cười khẽ một tiếng: “Được.”

Cũng giống như tám năm trước, Trần Kỵ chở Chu Phù đến bãi biển đầy đá ngầm kia.

Cô gái nhỏ so với năm ấy lớn hơn tám tuổi, nhưng tính tình vẫn như vậy, vẫn yếu ớt như cũ, vẫn đi không được đường đá ngầm, vẫn muốn anh cõng qua.

Vẫn trên tảng đá ngầm lớn trước kia, một đôi nam nữ ngồi trước trước đó.

Nhưng khác biệt là kế hoạch chia tay năm đó, hôm nay cũng cùng nhau phác họa cho tương lai.

Hai người ngồi trên đá ngầm không bao lâu, trên trời nổi lên lông ngỗng tuyết trắng.

“Tuyết rơi rồi.” Chu Phù nhìn về phía Trần Kỵ, “Anh có lạnh không? Anh chỉ mặc một chút thôi.”

“Không lạnh.” Trần Kỵ chống hai tay sau lưng, ngửa đầu, đường cong cằm lưu loát, “Em có biết mùa đông năm nào ở Kim Đường lạnh nhất không?”

“Hả?”

“Tám năm trước, năm em rời đi ấy.”

“Nhưng năm đó nổi tiếng là có mùa đông ấm áp mà…” Giọng nói cô gái nhỏ yếu ớt, “Sau đó, em vẫn luôn chú ý đến thời tiết ở Kim Đường…”

Năm đó là năm có mùa đông ấm áp nhất.

“Nhưng anh chỉ cảm thấy lạnh thôi, Chu Phù à, năm đó em đã mang tất cả hơi ấm của anh đi rồi.”

Đêm giao thừa, lễ bắn pháo hoa Kim Đường ở bờ bên kia đúng hạn nở rộ.

Chu Phù ngẩng đầu, giọng nói giòn giã: “Dưới lễ bắn pháo hoa giao thừa ở Kim Đường, tất cả nguyện vọng đều có thể thực hiện được, đây là sự thật đó Trần Kỵ.”

“Ừm.”

“Anh tin không? “Chu Phù tiếp tục hỏi.

Trần Kỵ: “Anh tin.”

Chu Phù chớp mắt: “Tám năm trước ở chỗ này, nguyện vọng của em đã thực hiện được.”

Trần Kỵ thản nhiên nói: “Của anh cũng thực hiện được.”

“Khi đó anh ước gì vậy? “Đôi mắt hạnh của Chu Phù ẩm ướt trong suốt, “Em ước là sau này muốn ở bên anh.”

Người đàn ông nhếch khóe môi: “Thật trùng hợp, chúng ta đúng là bớt việc cho ông trời mà.”

Chu Phù không nhịn được cười ra tiếng.

Một giây sau, Trần Kỵ từ trong túi quần lấy ra một khối gỗ nhỏ.

Chu Phù nghiêng đầu nhìn sang, mở to mắt: “Đây không phải quà sinh nhật đầu tiên của em sao? Năm đó anh tặng em, tám năm nay em vẫn luôn mang theo bên người.”

Trần Kỵ “Ừ” một tiếng: “Vừa mới vào phòng em trộm ra.”

Chu Phù im lặng nhìn anh, tim đập nhanh hơn.

“Còn nhớ rõ lúc trước em bảo anh dạy em tháo thứ này, anh nói sau này có cơ hội sẽ dạy em không?”

Chu Phù vội gật đầu: “Em nhớ.”

“Muốn biết bên trong có cái gì không?”

“Có.”

“Nhìn nhé.” Khối đầu gỗ nhỏ thay đổi hình dạng giữa các đốt ngón tay thon dài của người đàn ông, đợi Trần Kỵ rút ra thanh gỗ nhỏ cuối cùng, bên trong bất chợt xuất hiện một chiếc nhẫn đơn giản lóe lên ánh sáng yếu ớt.”

Chu Phù kinh ngạc khẽ nhếch miệng.

Trần Kỵ tự giễu kéo khóe môi: “Cái này không đắt bằng cái hôm đó cầu hôn em, nhưng tám năm trước anh tự tay làm. Những thứ đắt và có ý nghĩa, anh đều tặng cho em cả.”

Người đàn ông nhướng mí mắt nhìn về phía cô gái đã bắt đầu rơi nước mắt, nụ cười mang theo chút thoải mái: “Tám năm trước ông đây đã muốn cưới em rồi.”

“Em muốn cưới anh không?”

Cô gái nhỏ khịt khịt mũi, mơ hồ nói: “Không phải anh, đã cầu hôn qua một lần rồi sao…”

“Hôm đó là Trần Kỵ của sau này cầu hôn em.” Người đàn ông véo má cô, “Còn đêm nay là Trần Kỵ của tám năm trước cầu hôn em.”

Chu Phù đỏ mắt: “Được, tám năm trước em đã muốn cưới anh rồi.”

Người đàn ông hừ cười một tiếng, vừa cầm khăn giấy cẩn thận lau nước mắt cho cô, vừa bắt nạt cô: “Cô gái nhỏ à, phải thận trọng một chút.”

Chu Phù bị anh chọc cho vừa khóc vừa cười: “Vậy anh hỏi lại lần nữa đi.”

Trần Kỵ nuông chiều cô: “Em muốn cưới anh không?”

Lúc này Chu Phù rất lý trí: “Phải thận trọng một chút.”

Trần Kỵ cúi đầu cười: “Thận trọng xong chưa?”

Hai mắt cô gái nhỏ thận trọng và ướt át dựa vào trong lòng anh: “Vẫn muốn cưới anh…”

Chàng trai và cô gái quen biết giữa hè, cuối cùng ở trời đông giá rét bão tuyết tung bay có thể ôm nhau.

Tại đây, ánh đèn lờ mờ nhưng pháo hoa rực rỡ này, tình yêu say đắm lặng lẽ trình diễn.

Bốn mùa thay đổi, mãi mãi không kết thúc.

HOÀN CHÍNH VĂN