Chuyện đến bước này, không còn cách nào tiếp tục tra xét nữa.
Nhưng đại sư cũng nói Hạ Tuyên Dương ở thế giới khác còn sống, cha mẹ Hạ gia cũng thoáng an tâm hơn chút.
Tuy nhiên nghe lời Hạ Phán Phán nói, Hạ Tuyên Dương trong sách là một pháo hôi chết sớm nên bọn họ cũng vô cùng lo lắng, không biết Hạ Tuyên Dương ở thế giới kia có còn sống hay không?
Hạ Phán Phán càng vô cùng tự trách, cảm thấy nếu không phải là do cô ép anh cô đọc truyện thì anh của cô có lẽ sẽ không gặp phải chuyện xuyên thư này.
Nhưng mà mặc kệ bọn họ lo lắng, hối hận như thế nào thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
"Hạ Tuyên Dương" xuyên qua thế giới này, qua một khoảng thời gian, tính tình dần dần trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều, đầu óc cũng trở nên thông minh, tựa như là trí thông minh từ học sinh tiểu học trở về trình độ người bình thường.
Hạ Phán Phán nói cho anh biết số phận của anh trong truyện, anh thậm chí còn cảm thấy không thể tin nổi: "Ông trời ơi, sao lúc ấy tôi lại coi cái tên Nghiêm Tu Lãng này là nam thần cơ chứ? Bây giờ xem lại, anh ta rõ ràng rất bình thường, so ra còn kém cái người trong phim này nữa chứ."
Lúc ấy, "Hạ Tuyên Dương" chỉ tiện tay chỉ vào một người đàn ông trên màn hình TV trong phòng khách, chính là vua màn ảnh Hạ Kiêu.
Mặc dù "Hạ Tuyên Dương" không chủ động muốn xuyên qua tới, nhưng anh đích thật là đã chiếm thân thể người khác, anh cũng vì chuyện này mà xin lỗi cha mẹ Hạ gia cùng Hạ Phán Phán.
Còn cam kết là về sau anh sẽ thay thế Hạ Tuyên Dương, kết thúc trách nhiệm con trai, không cầu bọn họ tiếp tục coi anh là con ruột và anh trai, chỉ cầu bọn họ có thể cho anh một cơ hội, thử tiếp nhận anh, đối với Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân, anh cũng chỉ xưng hô "Chú dì" .
Hạ Kiến Trạch, Lưu Tố Phân và Hạ Phán Phán không thể nào coi "Hạ Tuyên Dương" hiện tại là thân nhân của mình được, nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia bọn họ cũng không thể nào coi anh là người xa lạ.
Cho nên, "Hạ Tuyên Dương" sẽ ở bên ngoài, mỗi tháng chí ít sẽ đến Hạ gia thăm một lần.
Hơn nửa năm trôi qua, Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân không chịu được "Hạ Tuyên Dương" chỉ gọi bọn họ là chú dì, thế là cho phép anh cũng gọi ba, mẹ, nói xem như là nhận nuôi anh.
Nhưng Hạ Phán Phán lại không chịu gọi "Hạ Tuyên Dương" hiện tại là anh trai, trong lòng cô, anh của cô chỉ có một người.
Hạ Tuyên Dương nghe được những thứ này, trong lòng là nỗi cảm khái sợ hãi vô tận.
Nói đến thì anh ở thế giới khác cũng đã chiếm được cha mẹ của "Hạ Tuyên Dương", bọn họ cũng nhận ra anh không phải là "Hạ Tuyên Dương" trước kia, nhưng chỉ coi anh là nhân cách thứ hai, đối với anh vẫn rất là thân cận.
Tính ra về duyên cha mẹ thì anh vẫn chiếm được chút lợi lộc.
Anh kế thừa ký ức trong thân thể "Hạ Tuyên Dương", cũng ứng đối được rất nhiều chuyện dễ dàng hơn.
Nhưng "Hạ Tuyên Dương" chính là nhờ có anh trao đổi thân thể, tránh được kết cục pháo hôi phải chết trong nguyên thư, tuyệt đối cũng không được tính là bị thua thiệt.
Mà Hạ Tuyên Dương lần này trở về, chỉ có thể ở thế giới này bảy ngày, Lưu Tố Phân lập tức nói: "Mẹ sẽ nhờ người đi máy bay hoặc là đi thuyền tới, nhanh thì tối nay, chậm nhất là ngày mai, mẹ và ba con sẽ đi qua đón con và người yêu của con. Dương Dương, con chờ ba mẹ nha."
Cúp điện thoại, bụng Hạ Tuyên Dương "Ục ục" kêu hai tiếng.
Lúc anh mất tích chính là giờ cơm, quay phim còn chưa kịp ăn cơm, hiện tại đã quá giờ, đói đến mức ngực sắp dán lên lưng rồi.
Nghiêm Mẫn Hành đeo một cái ba lô rất lớn, anh lấy từ trong ba lô ra cái túi bánh sừng trâu và chai nước mà Hạ Tuyên Dương thích ăn: "Đói bụng rồi à? Ăn chút gì đi, chúng ta xuống núi."
Hạ Tuyên Dương nhanh chóng hôn Nghiêm Mẫn Hành một cái: "Anh Hành, anh thật sự là cứu tinh của em."
Nghiêm Mẫn Hành thực sự cũng không cần đi cùng anh tới nơi này, nhưng mà anh ấy vẫn lựa chọn đi lên con đường nguy hiểm có thể không thể trở về này để tới tìm anh.
Nói không cảm động là nói dối, nhưng mà, bọn họ tình thâm như vậy, không cần nói những lời khách sáo kia.
Hạ Tuyên Dương ăn bánh mì nhanh như hổ đói, Nghiêm Mẫn Hành cũng ăn.
Nghiêm Mẫn Hành ăn rất chậm, anh vội vã lên núi, mang không nhiều đồ ăn, túi bánh sừng trâu này không thể đủ cho hai người đàn ông thể chất cấp S nhét đầy bao tử.
Túi bánh mì, ba phần hai tiến vào bụng Hạ Tuyên Dương, nước cũng bị anh uống hơn phân nửa bình.
Hạ Tuyên Dương quay phim mệt mỏi, nên không hề chối từ, nếu anh không bổ sung đầy đủ thể lực, xuống núi phải nhờ Nghiêm Mẫn Hành đỡ hoặc là cõng thì thật là vướng víu.
Hai người ăn xong đồ ăn, liền bắt đầu xuống núi.
Địa hình cấu tạo bên này và thế giới kia không giống nhau lắm, bên kia đi nửa giờ thì sẽ nhìn thấy thôn, bên này phải đi gần một tiếng mới gặp được.
Nhân dân tệ ở hai bên đều thông dụng, Nghiêm Mẫn Hành vì dự phòng vạn nhất, nên trong ba lô có bỏ chút tiền mặt.
Bọn họ thuê xe xích lô đến gần trấn nhỏ, ở trấn nhỏ mua chút đồ ăn, bắt một chuyến xe bus đi vào huyện.
Trong huyện thành nơi đây có một địa điểm du lịch, khắp nơi trong thành đều là homestay, khách sạn thì không nhiều lắm.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành tìm một căn homestay cách vùng ngoại thành tương đối gần để ở lại.
Nghiêm Mẫn Hành mang theo thẻ căn cước, homestay ở một thành phố nhỏ mười tám tuyến nên quản lý cũng không nghiêm lắm.
Sau khi xem thẻ căn cước, liền cung cấp cho bọn họ một căn phòng giường lớn xa hoa.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành trở về phòng nghỉ ngơi một lát, kêu đồ ăn đến, nhưng hai người lúc này đều không có khẩu vị, chỉ tùy tiện ăn một chút.
Hơn tám giờ tối, mới nhận được điện thoại của Lưu Tố Phân.
Bọn họ đã đến.
Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành ra cửa nhà trọ, nhìn thấy Hạ Phán Phán đang đi đến.
Hạ Phán Phán quan sát Hạ Tuyên Dương một lát, xác nhận khuôn mặt và thần thái đều là người mà cô quen thuộc, cô gần như lập tức đỏ cả vành mắt muốn khóc, nhào lên ôm lấy Hạ Tuyên Dương, "Anh!"
Nghiêm Mẫn Hành khó chịu nhíu nhíu mày, nhưng mà nghĩ đến đây là em gái ruột của Hạ Tuyên Dương, còn là em dâu của mình nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh ngẩng đầu nhìn mấy người khác.
Đôi vợ chồng trung niên bảo dưỡng khá tốt, có một khuôn mặt và khí chất xuất chúng, chính là Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân, cha mẹ ruột của Hạ Tuyên Dương.
Mà đi theo phía sau bọn họ, có hai người đàn ông trẻ tuổi, trong đó có người có vẻ ngoài giống Hạ Tuyên Dương đến chín phần, hai người đến cả tên cũng giống nhau.
Nhưng mà, bởi vì Hạ Tuyên Dương tiến hóa thành nhân ngư cấp S và quan hệ của bọn họ thân mật nên ở trong mắt Nghiêm Mẫn Hành, đương nhiên là tiểu nhân ngư nhà anh vẫn đẹp hơn.
Nghiêm Mẫn Hành nghĩ, vị này chính là "Hạ Tuyên Dương" ban đầu nhận giấy chứng nhận kết hôn với anh.
Đương nhiên, nếu không phải Hạ Tuyên Dương xuyên qua, bọn họ hiện tại đã sớm ly hôn, đừng nói là yêu nhau, đến cả tứ chi tiếp xúc cũng sẽ không có.
"Hạ Tuyên Dương" cũng nhận ra Nghiêm Mẫn Hành, hơi chột dạ đi sát lại soái ca thân hình cao lớn khôi ngô bên cạnh anh ta, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh Hạ."
Nghiêm Mẫn Hành nói với Hạ Kiến Trạch và Lưu Tố Phân: "Cha, mẹ, nơi này không tiện lắm, chúng ta đi lên phòng nói chuyện đi."
Hai cái người mà anh gọi là "Cha, mẹ" lúc này đều đặt hết ánh mắt lên trên người Hạ Tuyên Dương, hận không thể cũng chạy lên ôm lấy Hạ Tuyên Dương khóc rống, sau khi bị anh gọi, hai người mới giật mình tỉnh táo lại.
Lưu Tố Phân lập tức nhăn nhăn lông mày, con trai của bà vốn thích mấy đứa con gái xinh đẹp, sao lại mang về một ‘con dâu nam’ cho bà, lại còn là một tráng hán cao hơn nó nhiều như vậy?
Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nói những thứ này.
Hạ Phán Phán lau nước mắt, cùng đoàn người đi lên phòng của Nghiêm Mẫn Hành và Hạ Tuyên Dương.
Người thân cửu biệt trùng phùng, đương nhiên có rất nhiều chuyện nói không hết, hầu như đều quan tâm Hạ Tuyên Dương sống ở thế giới khác như thế nào.
Hạ Tuyên Dương cũng chỉ tốt khoe xấu che, nếu không cha mẹ của anh sẽ càng thêm lo lắng, nên chỉ nói đơn giản một lượt những việc mà anh trải qua khi xuyên qua một thế giới khác.
Cuối cùng, nhấn mạnh anh hiện tại rất an toàn, rất hạnh phúc.
Vì phân chia hai Hạ Tuyên Dương nên người Hạ gia gọi Hạ Tuyên Dương này là "Dương Dương", còn gọi "Hạ Tuyên Dương" kia là "Tiểu Dương" .
Hạ Kiến Trạch tâm trạng phức tạp: "Hoá ra lời Tiểu Dương nói là sự thật, ở thế giới bên kia, đàn ông có thể biến thành nhân ngư, còn có thể sinh con. Đáng tiếc là ba và mẹ của con không gặp được Niên Niên và Tuế Tuế."
Lưu Tố Phân: "Như vậy thì đã làm sao, lần này không gặp được, vậy thì để lần sau thôi."