Sau khi show thời trang Paris kết thúc, một nhóm trang phục và nhà thiết kế của những trang phục này đều lên đầu đề của các tạp chí thời thượng và tin tức giải trí.

Năm nay người giành được vị trí hạng nhất vẫn là nhà thiết kế nổi tiếng tại Milan, nhưng khiến người ta nhắc tới nhiều nhất lại là nhà thiết kế Trung Quốc tên là Sue Mu. Hình ảnh cô tự mặc vào chính lễ phục do mình thiết kế bước lên sàn diễn quả thật gây kinh ngạc, thế nên trên các tạp chí lớn, thậm chí trên mạng đều đăng ảnh cô ở trên sân khấu.

Tấm ảnh bị cắt ra một phần phóng to lên, chẳng hề có lời bình luận. Một dân mạng nhạy bén phát hiện trong tấm ảnh đó, người đẹp phương Đông thế mà đeo một chiếc nhẫn cưới. Ngay sau đó, người hiểu chuyện liền phát hiện, chiếc nhẫn này là tác phẩm mới nhất của nhà thiết kế trang sức lừng danh Adamo đã nghỉ hưu nhiều năm, cả thế giới chỉ có một chiếc này. Lại có người khác tung tin, mời Adamo thiết kế chiếc nhẫn này chính là một kiến trúc sư nổi tiếng người Hoa Jim Qi.

Thế là, giới kiến trúc và giới thời trang đều xôn xao, vị kiến trúc sư thiên tài kín đáo này chính là truyền kỳ của giới kiến trúc. Thời trẻ, anh tuấn, độc thân, giàu sang, một tay sáng lập J.Crown trải rộng đế quốc kiến trúc toàn cầu.

Mọi người bắt đầu buôn chuyện, nhưng hai nhân vật chính luôn kín đáo, chưa từng nhận phỏng vấn truyền thông công khai. Ngay lúc trên mạng và tạp chí tự đăng lên vô số phiên bản lãng mạn thêu dệt về hai người, thì Jim Qi luôn luôn cự tuyệt giới truyền thông lúc này phá lệ tiết lộ tin tức cho giới truyền thông.

“Chúng tôi đã kết hôn, cám ơn mọi người chúc phúc.”

Một câu ngắn ngủi đã làm dậy sóng cả mạng internet.

Kèm theo câu này còn có một tấm ảnh. Nhìn từ góc độ, tấm ảnh không hề nghi ngờ chính là ảnh chụp lén. Trong tấm ảnh, người đàn ông mặc áo khoác dài ôm một người phụ nữ cao gầy, bước đi chầm chậm tại một thị trấn nhỏ nào đó tại Châu Âu. Tuy rằng không thấy rõ mặt mũi của hai người, nhưng vẫn có thể nhận ra họ chính là nhân vật chính của đề tài lần này.

Dân mạng nhốn nháo.

Nhưng có đào bới thêm nữa cũng chẳng tìm ra được tin tức nào khác. Hiển nhiên, hai vị nhà thiết kế đều rất chú trọng việc riêng tư, cũng có đủ khả năng bảo vệ không gian cá nhân. Đối với tình sử của hai người truyền thông chỉ đăng lên một câu ngắn ngủn gần như lời tuyên bố của Jim Qi. Ngay sau đó, tấm ảnh có liên quan đến Sue Mu trên mạng đã biến mất trong một đêm.

Những suy đoán về chuyện tình của hai người thế mà không hề biến mất, trái lại càng tỏ ra thần bí hấp dẫn.

Mộc Tiểu Thụ đương nhiên không xem tin tức giải trí, cũng không hề biết câu chuyện về cô và Kì tiên sinh đã bị dân mạng thêu dệt thành cái gì nữa.

Cô ngồi trong tổ ấm của mình, vui rạo rực vuốt ve cuốn sổ đỏ nhỏ bé trong tay.

Rốt cuộc đăng ký xong rồi.

Cô hài lòng đi vào phòng bếp nói với Kì Tấn Khiêm: “Anh có muốn chúc mừng một chút không?”

Kì Tấn Khiêm đang đeo tạp dề nấu cơm ở phòng bếp, nghe vậy anh cong khóe miệng: “Phải chúc mừng chứ, anh có chuẩn bị quà cho em.”

Cô ngẩn người. Xong rồi, cô quá phấn khởi, không chuẩn bị quà cáp gì hết.

Anh nhân lúc rảnh rỗi liếc cô một cái, cười có ý sâu xa: “Em không chuẩn bị quà cũng chẳng sao, bằng lòng đêm nay đến gác lửng với anh là được rồi.”

Cô nhất thời đỏ mặt.

Ký ức ở trên gác lửng lần trước vẫn còn mang theo độ ấm.

Không gian gác lửng không lớn, trải thảm mềm mại, rất thích hợp làm một số vận động trên mặt đất. Nhưng mà, trên trần gác lửng có một tấm kính, cửa sổ nhỏ hình thoi xung quanh không hề có tấm màn che đậy. Nếu muốn làm gì ở trong này, bên ngoài sẽ nhìn thấy không thiếu gì.

Nhưng ai đó luôn nhấn mạnh, đây là nơi cao nhất trong phạm vi, không có người quấy rầy.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Cô đỏ mặt chỉnh lại đồ ngủ: “Em đi mở cửa!” Cô chạy đi mất dạng.

Anh khẽ cười, tâm tình không khỏi tốt lên.

Nhân viên chuyển phát nhanh đứng tại cửa.

Mộc Tiểu Thụ nhìn chằm chằm bưu kiện trước mắt, cô quay đầu hô to với bên trong: “Đây là quà anh nói sao?”

Kì Tấn Khiêm ở phòng bếp trả lời một câu gì đó, cô không nghe rõ, dứt khoát ký tên của mình.

Cô ôm bưu kiện ngồi xuống sofa, gấp gáp mở kiện hàng ra.

Vừa mở ra lớp bao bì thứ nhất, thất vọng dưới đáy lòng liền hiện lên mặt mũi cô.

Dòng chữ như gà bới này sao có thể là của Kì tiên sinh, rõ ràng là Dung Tuyển Khanh.

Được thôi, Dung Tuyển Khanh gửi quà gì cho cô đây?

Cô tò mò mở ra lớp bao bì cuối cùng.

***

Ở ngoài ngàn dặm, Dung Tuyển Khanh vẫn còn ở Châu Âu nghỉ phép, đang mặc bikini nằm trên bãi cát.

Thích Chí Vi ngồi bên cạnh cô, đang lướt mạng: “Chậc chậc, loại người như Kì Tấn Khiêm cũng biết mượn truyền thông tuyên bố quyền sở hữu, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Không nhìn ra, Tiểu Thụ của chúng ta rất lợi hại đó.”

Dung Tuyển Khanh bôi kem chống nắng trên cánh tay: “Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai dạy dỗ.”

“Mấy hôm trước cậu có gửi bưu kiện cho Tiểu Thụ, là gì đấy?” Thích Chí Vi hỏi.

Dung Tuyển Khanh dừng động tác, sau đó cười gian: “Thứ tốt, quà mừng tân hôn.”

***

Kì Tấn Khiêm từ phòng bếp đi ra, vừa cởi tạp dề vừa nói: “Không phải anh gửi, quà anh tặng em nằm ở gác lửng.”

Anh bỗng dưng phát hiện cô gái ngồi trên sofa im lặng khác thường.

“Sao thế?” Anh nhíu mày, “Ai gửi tới vậy?” Dứt lời anh khom lưng nhìn thứ đồ trong hộp.

Ai ngờ anh vừa làm ra động tác thì cô đã theo phản xạ bật dậy, hai tay ôm chặt cái hộp, sắc mặt hơi lúng túng.

Anh sửng sốt, cúi đầu nhìn cái tên nằm bên ngoài hộp đồ: “Dung Tuyển Khanh gửi tới?”

“Ừm.” Cô lơ đãng trả lời, rồi mang dép chạy về phòng ngủ, chỉ để lại anh đứng tại chỗ chẳng hiểu nguyên do.

Mộc Tiểu Thụ một mình cắm rễ trong phòng ngủ, trong lòng mắng mỏ Dung Tuyển Khanh một trận từ đầu tới đuôi.

Dung Tuyển Khanh này, gửi cái gì không gửi, lại gửi tới nội y tình thú là sao?

Còn là màu đen bằng ren nữa, mặc với không mặc có phân biệt gì chứ?

Thế là cô gọi điện đến một trấn nhỏ nào đó tại Châu Âu.

Dung Tuyển Khanh biếng nhác lắng nghe Mộc Tiểu Thụ hò hét, cuối cùng chầm chậm lên tiếng: “Nói vậy thật đúng là không hề phân biệt nhỉ, tóm lại vẫn cởi cho rồi.”

Đầu dây bên kia trầm lặng vài giây, sau đó ngắt máy ngay.

Mộc Tiểu Thụ vừa cúp máy thì trông thấy Kì Tấn Khiêm đút tay vào túi dựa khung cửa nhìn cô.

“Anh làm gì đó?” Cô có phần cảnh giác.

Anh nhướn mày: “Không gì cả, gọi em ăn tối thôi.”

“Ờ.” Cô tỏ vẻ điềm tĩnh ôm cái hộp đặt trong tủ quần áo, làm như không có gì mà đi ra ngoài.

Cả buổi tối, tâm trạng của Mộc Tiểu Thụ không thoải mái.

Kì tiên sinh có chút hao tâm tổn trí: “Dung Tuyển Khanh gửi gì cho em?” Âm thanh của anh nghe ra rất bất đắc dĩ.

“Không có gì.” Cô xoay mặt qua, lỗ tai ửng đỏ.

“Vậy em đỏ mặt gì chứ?” Anh chạm vào má cô.

Loại trạng thái dường như thần bí này tiếp tục cho tới khi Kì Tấn Khiêm công bố quà của anh.

Trên gác lửng trải ra mười cuộn tranh thủy mặc.

Phần đề tên của mỗi cuộn tranh đều là một con dấu màu đỏ. Trên đó khắc tên tác giả bức tranh, Tạ Hoài Chương.

Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc che miệng.

Cô đã lấy về phần lớn bộ sưu tập của ông ngoại, chỉ còn lại mấy cuộn tranh trong tay Mộc Thác Lương, mấy cuộn trong tay Tiêu Thanh Nhượng, cùng với mười cuộn cuối cùng không rõ tung tích.

Hóa ra mười cuộn tranh cuối cùng ở nơi này.

Anh ôm cô, nói: “Anh vốn muốn thu thập tất cả rồi mới tặng cho em, nhưng anh nghĩ, làm thế em khẳng định không vui.” Anh biết cô muốn tự mình thu hồi tất cả tranh vẽ.

“Những cái này coi như là tự em thu hồi.” Anh nói, “Em vất vả như vậy trở thành vợ anh, cái này coi như phần thưởng.”

Lý do gượng ép như vậy, cũng phiền anh nói ra được.

Cô phì cười một tiếng, ôm lấy cổ anh: “Đúng rồi, mười cuộn tranh này em lấy về không dễ dàng gì, em phải bắt Kì tiên sinh trước, có trời mới biết anh ấy khó theo đuổi bao nhiêu.”

Anh bất đắc dĩ: “Rõ ràng là anh theo đuổi em.” Anh khó theo đuổi chỗ nào? Anh luôn luôn đứng tại chỗ, chỉ cần một câu của cô, anh liền bại trận. Người khó theo đuổi rõ ràng là cô, đi lòng vòng tra tấn anh rất nhiều năm, hiện giờ rốt cuộc cưới vào cửa.

“Em nghĩ kỹ rồi.” Cô nói với anh, “Cho dù nếu không lấy về những bức tranh còn lại thì cũng chẳng sao. Sau khi giúp ông nội lấy lại danh dự, chúng ta sẽ trở về thành phố Vân.” Thành phố Vân, thành phố nhỏ bé sinh ra cô nuôi dưỡng cô.

Cô đã từng vô cùng bướng bỉnh, trong mắt dụi không ra hạt cát cũng phải làm mọi thứ một cách thỏa đáng mới buông tha.

Nhưng thế giới này có nơi nào hoàn mỹ chứ?

Cô không thể lấy về mấy cuộn tranh cuối cùng, không tìm được ông ngoại, thì không trở về cố hương. Ai ngờ trong khi trừng phạt chính mình, cũng giăng bụi cho cố hương.

Nhiều năm đã trôi qua, căn nhà nhỏ tại cố hương không ai coi sóc, ắt hẳn bị bỏ hoang.

Cô lại còn canh cánh trong lòng vì những vật ngoài thân.

Cô bỗng nhiên có phần hiểu được hành động của ông ngoại năm đó. Cả đời người, danh dự và gia sản đều là vật ngoài thân.

Ông cụ vứt bỏ danh dự, phân tán gia sản, trao đổi một tương lai cho cháu gái của ông.

Bỗng dưng cô nhớ tới lời nói của Mộc Lạc Kỳ trước khi chia tay: “Tiểu Thụ, chị biết nhà họ Mộc đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với em. Thật ra, lần này chị trở về cũng là vì điều tra chuyện năm đó. Năm đó khi chú út ở Nam Tư vụ tai nạn bất ngờ kia quả thật là có mẹ chị nhúng tay vào, bà ấy sợ chú út trở về giành lấy vị trí của ba chị. Rất nực cười có phải không? Chú út hoàn toàn không cần những cái đó, nếu không chú ấy cũng sẽ không lựa chọn con đường lúc bấy giờ. Nhưng năm đó mẹ chị chỉ muốn nhốt chú ấy ở Nam Tư, thế thôi. Ai ngờ vụ tai nạn đó không chỉ lấy mạng của chú út, còn đưa đi thím út.”

“Chị xin lỗi, Tiểu Thụ. Mẹ chị không chịu nói lời xin lỗi, thì để chị nói.” Cô nói, “Còn có mọi việc ông nội đã làm đối với ông ngoại em. Chị xin lỗi, xin lỗi em.”

“Nếu em muốn làm chuyện gì thì hãy làm mạnh tay, không cần bận tâm đến chị. Chị bị những điều đó hành hạ rất nhiều năm, nếu được giải thoát thì không còn gì tốt hơn.”

Lúc đó, Mộc Tiểu Thụ đã có thể bình tĩnh lắng nghe mọi chuyện. Chuyện về ba mẹ cô chỉ nghe qua lời đồn, nhưng từ lâu cô đã biết được, ông ngoại quả thật là vật hy sinh của âm mưu chính trị.

Tả Trọng và Minh Sùng đã giúp cô thu thập đầy đủ chứng cứ, nếu cô muốn kết thúc, tất cả sẽ được quyết định trong khoảnh khắc.

Chẳng qua, người cô sẽ đối phó rốt cuộc là mẹ của Lạc Kỳ và Tiểu Bách cùng với ông nội của họ. Dù sao cũng có phần không đành lòng.

Mà nay nghe Lạc Kỳ nói xong, cô mới giật mình, thì ra từ trước đến giờ đều là chính cô tự trói mình.

Trong gác lửng, ánh trắng ấm áp.

“Được.” Kì Tấn Khiêm hôn lên mí mắt cô, “Sau khi trở về thành phố Vân, anh sẽ nói cho em biết ông ngoại em ở đâu.”

“Còn nữa, những chuyện còn lại hãy để anh làm.” Anh nói, “Lần này đừng cự tuyệt anh, cho anh một cơ hội làm một số việc cho em, được không?” Tuy rằng chứng cứ đã đầy đủ, nhưng có một số việc khi thực hiện sẽ tồn tại chút khó khăn. Anh không muốn khiến cô khó chịu.

Cô biết anh có ý tốt, nhẹ nhàng gật đầu, nhích vào vòng tay của anh.

Gác lửng không có tấm màn, cửa sổ mở rộng mang gió đêm tiến vào.

Gió đêm hơi lạnh, lại mang theo chút ấm áp.