*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã ba năm kể từ trận chiến cuối.

Hôm ấy, cực từ phía đông và cực từ phía tây cùng phát ra tần số ổn định tuyệt đối. Từ đấy, quái vật không còn cố chấp tấn công căn cứ loài người và vật chất chẳng còn lây lan cho nhau nữa, con người lần được phép bất biến trong cơn biến dạng. Sau này tần số ấy mang tên “Tiếng chuông”.

Viện Nghiên cứu Non Cao và ngài Polly Jean đã khám phá ra “Tiếng chuông” được ghi vào cột mốc quan trọng trong lịch sử nhân loại.

Tòa nhà trắng, Viện Nghiên cứu Non Cao.

Dây leo mướt xanh trườn kín cửa sổ cùng lan can, gốc dây leo đột biến hằng bảo vệ viện nghiên cứu đã ra đi từ năm ngoái, hạt giống của nó rải khắp khoảnh đất ở viện nghiên cứu rồi đâm chồi nảy lộc vào độ xuân năm nay. Làn sương trắng tinh giăng mờ những rặng núi nghìn trùng, sắc xanh mơn mởn lấp lóa sau làn sương. Mọi sự vẫn bình thường, mọi sự vẫn êm đềm, như một ngày xuân của năm 2020 vậy.

Có một chiếc xe lăn ngoài hành lang phòng thí nghiệm. Polly Jean ngồi trên đó, ngọn gió từ nghìn xưa băng qua Vực Thẳm, vút bay lên xứ non ngàn và rồi sau cùng hây hẩy mái tóc bạc phơ của lão.

Lục Phong đứng kế bên lão.

– Năm 2020, ta 15 tuổi, đang học ngành Vật lí ở trường đại học – Chất giọng già nua cất lên – Sau này ta cứ hay chiêm bao mình trở lại năm tháng ấy. Ta đứng trên bục giảng, đứng trong văn phòng giảng viên, đứng giữa sân vận động. Ta hét to cho họ hay rằng từ trường Trái Đất sắp biến mất rồi, chúng ta phải chuẩn bị kĩ càng trước.

Lão thoáng khựng lại, đoạn nở một nụ cười cực chẳng đã:

– Khi thì họ tin và khi thì không, nhưng hễ mở mắt vào mỗi sớm mai, thứ ta nhìn thấy vẫn là thế giới suy đốn này.

– May mắn thay, giờ đây thế giới vẫn suy đốn, thậm chí còn tệ hơn, song chí ít chả cần đếm ngược từng ngày chờ đợi cái chết nữa.

Polly Jean cúi đầu, lão đang cầm một tờ “Nhật báo Liên hợp Căn cứ”. Thời gian in trên trang bìa là tháng 4 năm 2164.

Một trăm ba mươi tư năm sau khi thảm họa bùng nổ, dường như loài người đã hòa vào thế giới đầy sự giết chóc này.

Nhiều người thường nhắc đến việc căn cứ phương Bắc đã chọn giải cứu Viện Nghiên cứu Non Cao ở trận chiến cuối cùng. Nếu không, Viện Nghiên cứu Non Cao sẽ chẳng thể trụ nổi cho tới lúc phân tích ra tần số ổn định. Căn cứ thành phố ngầm chọn hỗ trợ cực từ phía đông, nếu không, cực từ sẽ sụp đổ và chẳng cách gì phát được tần số. Cả hai quyết định đều xuất phát từ lòng bác ái của con người, bên cạnh đó còn giành được chiến thắng qua bao nỗi gian truân. Chỉ có độc một ngàn tay lính nhảy dù giải cứu căn cứ phương Bắc mà thôi. Cuộc đấu tranh chống lại sự diệt vong cuối cùng không phải là một cuộc chiến triều dâng sóng dậy, mà là tiếng khóc than u trầm. Nó sinh tồn, tiến hóa, diệt vong; dẫu trông nó quan trọng xiết bao, song với thói biến chuyển của thế giới, sự nhỏ nhoi cùng bất lực nơi nó vẫn chứng minh rõ hết lượt này đến lượt khác.

Đúng đấy, trên thực tế cộng đồng loài người đã chết.

Sau khi bị nhiễm bởi “tần số ổn định tuyệt đối”, rốt cuộc họ đã sở hữu hệ miễn dịch ổn định vĩnh viễn, thậm chí thi thoảng họ còn giành được gen quái vật, hình thể và dấu hiệu vật lí đáng gờm trong khi đầu óc vẫn tỉnh táo. Ắt hẳn đẩy là một thành tựu của Phái Hợp Nhất – dù rằng chẳng hề áp dụng những phương pháp cùng lí thuyết của Phái Hợp Nhất.

Kể từ lúc kết hợp với gen quái vật một cách an toàn, sức mạnh của chính con người được nâng cao, họ chả còn phụ thuộc vào trang bị và vũ khí có hạn nữa. Họ bắt đầu chống lại quái vật theo cách của quái vật, tấn công cùng phòng thủ bằng cách đơn giản. Một nhóm người chọn rời khỏi căn cứ, đặng quay về các vùng bị bỏ hoang hoặc lập nên các khu định cư nhỏ ở nơi khác.

Tóm lại, thành phố giải thể.

Chưa tới năm ngàn người sống sót trên toàn thế giới, họ không tổ chức nổi kết cấu xã hội khổng lồ hay mấy hệ thống như quân đội nữa. Họ xem cực từ phía Đông, cực từ phía Tây, Viện Nghiên cứu Non Cao là trung tâm, các khu định cư nhỏ nằm rải rác theo hình ngôi sao.

Bên cạnh đó lũ quái vật cần thức ăn ngoài kia vẫn lăm le chờ chực họ, chúng chả thèm khát gen người nữa. Hầu hết lũ quái vật sống đến tận bây giờ đã hấp thụ gen người, nếu nhìn theo góc độ khác, lũ quái vật cũng nhận được sự ổn định như con người dưới thứ tần số bao phủ Trái Đất thôi. Nhưng có một thực tế không thể phủ nhận rằng, sự vượt trội về mặt trí tuệ của nhân loại đã kết thúc từ lâu.

Chuông ngân vang, loài người sống sót, thời đại của loài người tuyên bố kết thúc, dường như họ đang bắt đầu làm một loài bình thường rồi sống long đong trên hành tinh này.

Polly dõi ra xa, cất tiếng:

– Có kẻ nói rằng đây là tụt dốc, ngặt nỗi ta lại thấy nó như bước tiến. Chúng ta chỉ đang mang theo những nhận thức và thành tựu mới, để đi lại hành trình mà tổ tiên loài người đã đi năm xưa mà thôi.

Ở bãi đất trống trước tòa nhà trắng, nhà khoa học trẻ bận áo bờ-lu trắng xoay tới xoay lui giữa các thiết bị.

Tiếng ồn kích động bỗng xộc đến, một chàng trai trẻ đứng dưới đó giơ chiếc cốc hóa học xăm xắp nước lên cao, nhìn là biết tỏng: bằng cách lấy mẫu cùng tái tạo tần số của vật chất, họ đã thành công trong việc dùng tần số nước cất truyền sang các vật chất khác, biến thứ nước đục ngầu trong cốc thành nước tinh khiết.

…Bao điều đang được định nghĩa lại, hệ thống lí thuyết mới bắt đầu lộ diện. Chẳng hay điều này có đúng chăng, nhưng quả tình họ đang tiến về phía trước.

Polly nói với chất giọng khê nồng già nua:

– Tới tận bây giờ ta vẫn chưa rõ những tần số này là gì, rốt cuộc nó đại diện cho kết cấu cơ bản của một vật hay chỉ là thuật ngữ nói lên bản chất của vật. Việc sở hữu tần số cụ thể của vật chất rồi thay đổi thế giới thực là một thành tựu bất ngờ vượt ngoài mong đợi.

– Chúng ta vẫn rất đỗi bé mọn, chỉ là nhặt được cái bóng nổi trên bề mặt của thế giới chân thật bằng mánh khóe giản đơn thôi, song vẻn vẹn một hình chiếu là cũng đủ để bảo vệ bản thân loài người tạm thời rồi.

Đối mặt với đồng cỏ bao la bất tận, lão lẩm bẩm:

– Liệu chúng ta có nghiệm ra được nhiều điều hơn vào một trăm năm hay một ngàn năm sau không?

Lục Phong đẩy xe lăn của lão đến cạnh gốc dây leo nom tựa thác nước. Trong sắc xuân căng tràn nhựa sống, muôn hoa nở bung sắc trắng trên dây leo mang hình thù kì lạ, kiểu dáng và màu sắc của những đóa hoa này khác nhau đáo để, nhưng cũng tồn tại trên cùng một gốc dây leo.

Polly mỉm cười:

– Ta có lạc quan quá chăng? Quả là hóc búa khi hỏi rằng liệu nhân loại có còn tồn tại vào một trăm năm sau hay không.

Sự sống vẫn quẫn bách, mây đen vẫn vờn quanh. Chưa lần ra giải pháp hiệu quả nào cho vấn đề sinh sôi cả. “Nhật báo Liên Hợp” với mép giấy lủa tủa do bị lật lắm bận dừng lại trên trang thứ ba, trang này đưa hai tin tức.

Tin tức đầu tiên, một nhà khoa học gặp may kết hợp với loài chim rồi sinh hạ một quả trứng dưới hình thái chim, chim non nở ra lại chợt trở mình sang hình thái con người lúc vừa tròn tuổi thôi nôi. Tin tức thứ hai, một người phụ nữ có khả năng sinh dục đến từ căn cứ thành phố ngầm tuyên bố, rằng khi cuộc đời cô sắp tận, cô sẽ tự giác bước vào Lồng Simpson và hiến tặng tần số riêng nhằm phục vụ cho mục đích nghiên cứu.

Polly khép cuốn nhật báo lại, đoạn bảo:

– Sinh mệnh của ta cũng chực tàn rồi.

– Cuối cùng thì một bộ phận người cũng còn sống. Ta vẫn hằng tự hỏi mình suốt bao năm qua, liệu ta đã chuộc xong mọi lỗi lầm của mình chưa. Nhưng ta vẫn không sao đối diện với những gì ta từng gây ra năm ấy, đành phải chờ Chúa phán xét đúng sai khi ta chết đi vậy.

Lục Phong hỏi:

– Duyên do khiến ngài rời khỏi căn cứ ngày xưa là thế ư?

– Phải, ta không thể nhìn thẳng vào nội tâm mình, không thể đồng tình với tín ngưỡng của Tòa Xử án, – Lão nhìn Lục Phong – ta kém cỏi hơn cháu.

Lục Phong đáp:

– Tôi chưa làm được bất cứ điều gì cả.

Polly lắc đầu.

Gió xuân lồng lộng hây hẩy thổi xứ non cao, hương hoa leo dịu nhẹ thoảng đưa trong làn gió.

– Các cháu đã đối mặt với toàn bộ những gì mà ta chẳng dám đối mặt năm ấy, cháu là người kiên trì lâu nhất – Lão ngẩng đầu và nắm chặt bàn tay Lục Phong – Lợi ích loài người cao hơn hết thảy, cảm ơn các cháu đã bảo vệ căn cứ và cực từ nhân tạo tới phút chót, đây mới là lí do sau cùng cho chiến thắng của nhân loại.

Lục Phong trả lời:

– Cảm ơn ngài.

– Ta nghe phong thanh họ đang biên soạn “Biên niên sử Căn cứ” rồi, liệu thêm một trăm năm nữa, thế hệ sau sẽ đánh giá Tòa Xử án ra sao nhỉ? – Polly ngắm chân trời nhuốm màu trắng xóa tuốt đằng đông, nơi bình minh đang ló dạng, ánh mắt lão gợi lên nét trầm lặng xa xăm – Hẳn sẽ có kẻ phê phán nó, có kẻ ca ngợi nó, điều duy nhất ta chắc chắn được, là mọi người sẽ nhớ về nó.

Lão nói tiếp:

– Và càng thêm nhớ về cháu, chàng trai à.

Tầm mắt của Lục Phong nán trên cánh hoa trắng tinh mềm mỏng. Ánh nắng tôn nó thành một sắc thủy tinh vàng lờ mờ.

– Không cần đâu – Anh thoáng nheo mắt rồi thốt với giọng đều đều, như thể những điều mà Polly nói vừa nãy chả liên can gì tới anh.

Ánh mai rọi tỏ viền cùng khuy áo bạc sẫm trên quân phục đen của anh, thế đứng của anh kiên cường tột cùng, trang phục chỉnh tề và ngũ quan đạt đến sự hoàn hảo, màu mắt khác hẳn người bình thường kết hợp với vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm, tất thảy lưu lại ấn tượng khó phai cho mọi kẻ lạ mặt. Những luống dây leo mới uốn quanh hành lang oải nắng, anh đứng giữa sắc xuân trào dâng, nhưng chẳng mảy may hợp rơ với thứ gì cả.

Dưới khoảnh sân, trong hành lang, ai nấy cũng ngoảnh đầu quan sát anh một cách lặng lẽ. Thẩm phán giả thuộc thế hệ cuối cùng mang theo biết bao bí ẩn khó hiểu cùng oán hận chưa nguôi. Căn cứ phương Bắc nhan nhản muôn kiểu đồn đại, có kẻ bảo anh chết do bị ám sát, có kẻ bảo anh tự sát bằng súng, duy chỉ có thành viên ở viện nghiên cứu là biết rằng thẩm phán giả sẽ ở lại đây mãi mãi, song chẳng một ai hay lí do thật cả.

Polly khẽ nói:

– Nào chàng trai, hãy nhìn ta.

Lục Phong nhìn lão.

Ánh sáng vẫn nhen nhóm lên trong đôi mắt lam xám đã vẩn đục ấy, đó là lòng thiện lương và đau thương, là thứ lọc lõi quá đỗi thấu suốt tinh khôi, cứ như có thể nhìn thấy mọi sự ở đời vậy.

Polly nói:

– Lắm khi ta nghĩ cháu đã ổn rồi, lắm khi lại không. Toàn bộ đang diễn ra tốt đẹp xuyên suốt ba năm qua, nhưng cháu vẫn chưa thể đối diện với quá khứ ư?

– Không phải vậy.

Câu trả lời vượt ngoài dự tính.

Lục Phong nhìn thẳng vào lão, anh cất giọng bình tĩnh và chẳng chút đắn đo:

– Tôi không có tội.

– Không một thẩm phán giả nào dám thốt lên điều này.

– Lợi ích loài người cao hơn hết thảy, – Lục Phong thoáng nghiêng mình, có chiếc bóng ngược sáng được tạo nên bởi nắng mai bạt ngàn – tôi chưa bao giờ hoài nghi về niềm tin của mình.

– Nhưng cháu đang sống trong đau đớn mà.

Lục Phong đáp:

– Tôi đã từng thống khổ bởi việc phán xét, giờ đây, đánh mất em ấy chính là nỗi thống khổ duy nhất của tôi.

Polly nhắm mắt, dường như đang đắm vào dòng kí ức:

– Đời ta chưa gặp được đứa trẻ nào hiền lành và điềm đạm tới thế. Thằng bé bước tới nhân gian từ chốn vô định, như là để chịu trái đắng vậy. Song trái đắng của nhân gian chẳng hề thương tổn bất kì bản chất nào nơi nó. Ta không còn nhiều thời gian nữa, ta chỉ thiết gặp lại thằng bé một lần thôi.

Trong khoảng lặng dai dẳng, họ nhìn về phía phòng thí nghiệm đằng sau.

Bên kia bức tường, tay trợ lí trẻ măng đang cặm cụi ghi chép số liệu, họ bận rộn hơn bao giờ hết, như thể hôm nay là dịp đặc biệt gì đó. Lúc nhìn qua ô cửa ta sẽ thấy một chiếc tủ vuông trong suốt đặt trên sàn nhà trắng loáng, nom như quan tài thủy tinh. Quan tài thủy tinh sóng sánh dung dịch nuôi cấy xanh nhạt và những sợi nấm trắng phau mặc sức sinh trưởng trong dịch nuôi cấy. Chúng bện xoắn rồi tạo nên một cái kén trắng, dáng người thấp thoáng đâu đấy.

Nó lớn lên cực nhanh, từ bào tử to tày hạt táo hóa thành cụm sợi nấm mềm dài châu quanh – hệt trường hợp của chú chim non bỗng chốc biến thành em bé vậy. Vào ngày nào đó, nó sẽ cho ra một cơ thể người.

Biết bao đêm trường, Lục Phong đã khom mình đặng ngắm bóng hình thân thuộc ẩn sau muôn trùng những sợi nấm nọ.

Anh hỏi Polly:

– Đó là em ấy ư?

– Thằng bé là một cây nấm sinh sản vô tính, chả có sự khác biệt giữa cơ thể gốc với bào tử. Ta chỉ giải thích được cho cháu rằng, gen giống y xì đúc, và tần số là như nhau mãi mãi. Xét trên khía cạnh sinh vật học, chúng vốn là một – Polly khẽ mỉm cười, đoạn bảo – Truyền thuyết cổ xưa của các cháu có câu chuyện về Phượng Hoàng nhận được sự sống mới trong lửa rực mà nhỉ? Thực tế thì nó vẫn đúng với những sinh vật có cấu trúc đơn giản đấy. Cái chết tức là sự sống mới, sinh sản vốn là cách để kéo dài tuổi thọ.

– …Em ấy còn nhớ hết mọi chuyện chứ?

Polly lắc đầu:

– Ta không rõ nữa, nó phụ thuộc vào việc phải chăng kí ức hoặc linh hồn cũng là một thứ tần số cố định. Một cây nấm biết mình nên hút những chất dinh dưỡng gì ngay từ thuở chào đời, thế thì kí ức này đến từ đâu? Ta nghiêng về lối suy nghĩ rằng chúng là cùng một loài trên thước đo vô danh của vũ trụ. Cháu chớ phải lo âu về điều đó.

Lục Phong nhìn bầu trời xa xăm bằng đôi mắt phẳng lặng bình tĩnh:

– Tôi mong em ấy sẽ quên hết tất cả.

– Vì sao?

– Tôi và căn cứ loài người chỉ mang đến nỗi đau cho em ấy. Tôi hi vọng em ấy sẽ không bao giờ phải cảm nhận chúng lần nữa.

Polly lắc đầu:

– Nhưng làm sao cháu biết được thế giới này như thế nào trong mắt thằng bé chứ?

Câu trả lời từ Lục Phong nhẹ nhàng hạ xuống:

– Chính vì vậy tôi chấp nhận mọi kết quả.

Polly im bặt, trong chuỗi thinh lặng, tiếng bíp bíp đột ngột rền vang khắp phòng thí nghiệm, nghiên cứu viên hét tướng lên và âm thanh đồ đạc rơi oành oành xuống sàn. Những tiếng động này sập tới thực gián đoạn, khiến kẻ bên ngoài dễ bề đoán được chuyện đang xảy ra bên trong.

Ngày đã rạng, vạt nắng sớm rọi tỏ tấm thân già cỗi của Polly, như vừa dứt tiệt nỗi tâm sự cuối cùng, lão lăn bánh xe về phía phòng thí nghiệm bằng một điệu trút được gánh nặng, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Lục Phong chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Polly cất giọng:

– Thằng bé tỉnh rồi. Sao cháu không đi nhìn nó?

Thứ âm hưởng xáo động văng vẳng trong phòng thí nghiệm. Mãi sau, Lục Phong mới trả lời.

– Ngài từng hỏi tôi rằng rốt cuộc tôi nghĩ gì về em ấy, – Giọng anh như thể vọng tới từ cõi xa diệu vợi – tôi đã ngẫm về điều đó rất nhiều lần.

Bầu không khí yên ắng dài dặc lại trỗi dậy, ánh mai hoe vàng ùa qua liên miên những rặng núi ở đằng đông, vầng thái dương sắc son nhớm mình khỏi chân trời.

Anh nhắm mắt lại trong làn gió. Pho tượng kẻ đợi chờ và chân dung kẻ hành hương nom thực giống anh, bất kể ai cũng từng để lộ vẻ mặt này vào đêm đen trước khi Ngày Phán Xét ập xuống.

Anh đáp một cách bình tâm:

– Em ấy là đấng phán xét tôi.

Cửa phòng hé mở, có tiếng bước chân nhè nhẹ dừng lại cách đấy không xa.

Trên đỉnh non ngàn, trong làn sương, ánh rạng đông cùng ngọn heo may, bỗng dậy lên một giọng nói mềm mại và trong trẻo

– Lục Phong?

Hết chương 83

. Tranh minh họa.Artist: wsly十山 @lofter