Tử Lâm bồi cậu ngủ cho đến khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, không biết tại sao sau khi từ huy3t động trở ra, cơ thể cậu lại trở nên cực kỳ mệt mỏi, cậu cũng cảm thấy hai mắt nặng trĩu lúc nào cũng muốn nhắm lại mà ngủ một giấc thật ngon mà thôi, nhưng đã vài ngày trôi qua cảm giác này vẫn chưa biến mất mà càng ngày càng ngủ nhiều hơn.

Cậu lo lắng cơ thể mình bị làm sao, nhưng Tử Lâm lại rất bình tĩnh mà nói cho cậu biết đây là tác dụng phụ mà món quà cậu đã được nhận bên trong huy3t động, mỗi người khi nhận quà sẽ có triệu chứng khác nhau, những người chỉ ngủ thì tương đối nhẹ nhàng, bởi vì có người phải chịu đau đớn khắp người giống như rút cạn linh hồn.

Lúc đó cậu nghe vậy liền không khỏi thở phào một hơi, tuy ngủ nhiều khiến cậu cảm thấy mệt mỏi nhưng còn đỡ hơn là cơn đau đớn tột cùng đó.

Sau đó cậu lại cảm thấy lo lắng, không biết khi đó Tử Lâm như thế nào, không có cậu bên cạnh vậy chắc chắn cậu ta chỉ có thể một mình mà chịu đựng rồi.

Nhưng cậu cũng cảm thấy khó hiểu, bởi vì đây là lần thứ hai cậu nhận được món quà từ huy3t động nhưng lần trước lại không có chút cảm giác gì, đến hiện tại cậu cũng không biết rốt cuộc cậu đã nhận được thứ gì.

Ting tong, tiếng chuông cửa vang lên đánh thức hai người vẫn còn đang ngủ trên giường.

Tử Lâm mở mắt ra, nhìn người trong lòng vẫn đang ngủ thì mĩm cười, cậu ta nhẹ nhàng dịch chuyển cậu ra sau đó xuống giường mở cửa.

"Tử Lâm.

" Bên ngoài cửa tiếng anh Hoàng vang lên, hôm nay cuối cùng anh ta cũng xử lý xong vụ án trên hòn đảo bỏ hoang kia, sau mất ngày tìm kiếm nhân chứng cuối cùng cũng tìm được.

Vừa kết anh ta liền không đợi được mà chạy qua kể lại vụ việc cho Tử Lâm nghe, dù sao vụ án này thật sự liên quan rất nhiều người khiến anh ta cực kỳ kích động.

Tử Lâm lạnh mặt mở cửa ra "Chuyện gì.

"

"Ầy, đừng lạnh lùng như vậy, mấy cậu không muốn biết rốt cuộc vụ án như thế nào à, dù sao vụ này cũng sẽ bị đưa vào hồ sơ tuyệt mật không đem ra công chúng mà.

" Anh Hoang chớp mắt nói.

Cậu nghe tiếng bên ngoài cũng không muốn ngủ nữa, cậu thật sự muốn nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sợ Tử Lâm sẽ đuổi người nên cậu rời giường mà đi ra ngoài gọi "Tử Lâm.

"

Tử Lâm nhìn qua cậu, thấy cậu gật đầu với mình cậu ta mới không tình nguyện mà mời người vào.

Anh Hoàng thấy vậy liền hớn hở chạy vào trong, ngồi lên ghế sô pha đối diện cậu "Xin chào.

"

"Chào anh.

" Cậu gật đầu đáp lại.

Tử Lâm đóng cửa rồi chậm rãi đi đến ghế rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Anh Hoàng cũng không vòng vo mà bắt đầu kể lại chuyện đã điều tra được.

Chủ nhân của hòn đảo đó đúng là một giám đốc giàu có, lúc đầu ông ta mua nó để xây một khu nghỉ mát để chiêu đãi bạn bè cũng như để gia đình đi nghỉ ngơi vui vẻ, nhưng khi ông nói cho một người bạn biết về dự định của mình thì người bạn đó liền kiến nghị ông xây một ngôi trường đào tạo.

Ông ấy biết được tính tình của người bạn mình nên cũng không ngạc nhiên về yêu cầu này, vì vậy ông ta để người này hoàn toàn phụ trách việc này, dù sao không xây khu nghỉ mát ở hòn đảo này thì xây ở nơi khác cũng giống nhau.

Mà người bạn này của ông ta có một tính tình cực kỳ bi3n thái, ông ta thích ngược đã trẻ em, cùng lạm dụng trẻ em, sau khi được hòn đảo này người bạn này của ông ta liền xây dựng thành một trước đào tạo những học sinh hư đốn cùng phản nghịch, bởi vì sợ bị điều tra nên người này đã mướn những cô giáo cùng thầy giáo bị nhà trưởng đuổi vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau, sau đó người này tìm hiểu đến những gia đình nghèo khó hoặc trọng nam khinh nữ mà đặc biệt giới thiệu về ngôi trường này.

Bọn họ chỉ cần dụ hoặc một chút thì cá đã cắn câu, những người đó không chút chừng chờ mà đưa con mình đến đây, sau khi quăng con đi bọn họ cũng không quay lại xem xét tình hình.

Những chuyện sau đó đúng như những gì cậu cùng Tử Lâm đoán được, những cô giáo cùng học sinh ở đây không ngừng bị ngược đãi lạm dụng, những người không chịu nỗi mà tự sát, hoặc bởi vì bị đánh đập mà mất mạng sẽ trực tiếp quăng xuống biển để làm mồi cho cá hoặc chìm sâu xuống biển.

Mà sau khi bọn họ tìm thấy nhà tù bên dưới lòng đất liền tìm thấy hai thi thể bởi vì bị ngâm nước trong thời gian dài mà phù thủng vài nơi, còn lại đều bị tróc chỉ còn xương trắng.

Sau khi xét nghiệm bọn họ liền tìm được danh tính của người lớn, còn đứa nhỏ chính là con ruột của người bạn của ông chủ hòn đảo này, không những vậy qua vài lần khám xét còn có thể thấy đứa nhỏ trước khi chết đã bị ngược đãi như thế nào.

Nhưng bởi vì thời gian quá lâu, mọi manh mối đều biến mất nên bọn họ chẳng thể kết tội những tên kia được, tuy một trong số bọn họ đã chết bất đắc kỳ tử một cách khó hiểu nhưng còn người chủ của hòn đảo lại không thể tìm được bằng chứng để bắt giữ, chỉ có thể tố cáo ông ta về việc không quản lý của cải của mình mà thôi.

Trong lúc tra hỏi ông ta đã hoàn toàn phủ nhận việc mình có liên quan đến vụ việc này, ông ta nói mình đã cho người bạn này quản lý hòn đảo vì vậy ông ta chẳng biết gì cả, mà người chết thì không có đối chức vì vậy cảnh sát chẳng thể làm được gì.

Nhưng lúc này bọn họ nghĩ đến sự nhắc nhở của hai người, vì vậy bọn họ liền âm thầm điều tra người còn sống sót, âm thầm cầu mong thực sự có người này.

Cuối cùng vậy mà để bọn họ điều tra được, bởi vì người này sau khi thoát chết liền nhanh chóng chạy ra nước ngoài, sau đó thay tên đổi họ lẩn trốn rất nhiều năm, nhưng dù vậy ông ta vẫn bị dằn vặt lương tâm mà không ngày nào có thể ngủ một giấc yên ổn, mỗi đêm ông ta đều muốn ra đầu thú nhưng thế lự cùng tiền tại của người đứng sau quá lớn khiến ông trùng bước.

Đến khi cảnh sát tìm được ông ta thì ông ta liền nhanh chóng khai báo mọi chuyện.

Trước đây ông ta từng là giáo viên của một trường cấp ba danh tiếng, bởi vì tính tình cứng rắng cương trực chưa bao giờ mềm lòng với học sinh mà đánh rớt rất nhiều học sinh có tiền nhưng học hành chẳng ra gì, bởi vì cương trực nên ông chưa từng nhận tiền bất kỳ ai, cũng vì vậy mà bị những đứa học sinh đó đỗ oan mà bị nhà trường bắt thôi việc.

Sau khi thôi việc, gia đình bọn chúng liền ở khắp nơi uy hiếp không để ông xin được vào bất kỳ ngôi trường nào khác, cuối cùng đi đến đường cùng ông liền chấp nhận làm thầy giáo cho ngôi trường trên hòn đảo giữa biển này.

.