Ngày hôm sau, Izumi dẫn đầu chiến dịch nhằm xóa tan những hiểu lầm của các bạn trong lớp về Aoi.
Mặc dù được gọi là chiến dịch nhưng chúng tôi không làm điều gì quá lớn lao cả.
Ví dụ, khi Izumi và bạn bè ăn trưa cùng nhau, cô ấy sẽ mời Aoi đi cùng. Sau giờ học, khi họ đi đâu đó, Izumi sẽ gọi Aoi đi chung. Trong các tiết học nhóm trong lớp, nhóm cô ấy cũng sẽ bao gồm cả Aoi nữa.
Nói tóm lại, chúng tôi bắt đầu bằng việc tăng cơ hội cho Aoi tương tác với các bạn cùng lớp.
Tất nhiên, ban đầu một số học sinh vẫn còn bối rối.
Tuy nhiên, nhờ kỹ năng giao tiếp xuất sắc của Izumi, sự cảnh giác của các học sinh dần mất đi và Aoi có thể dần dần tham gia trò chuyện với các bạn cùng lớp.
Vì cả Eishi và tôi đều khác giới nên chúng tôi quyết định đối xử với Aoi giống như cách chúng tôi đối xử với các bạn cùng lớp khác, thay vì chủ động quá mức trong tương tác. Tuy chỉ là những hoạt động bình thường nhưng ngạc nhiên là mọi việc lại diễn ra suôn sẻ.
Những nỗ lực của Izumi đóng một vai trò to lớn và bản thân Aoi cũng đã rất cố gắng.
Từ một người vốn rụt rè, Aoi giờ đây đã chủ động giao tiếp với người khác, và việc chứng kiến sự phát triển này khiến tôi vô cùng cảm động.
Mặc dù vẫn còn một số học sinh thờ ơ với cô ấy nhưng tôi không nghĩ đó là vấn đề lớn. Tôi đã nghĩ về điều đó trước đây—mục tiêu của tôi không phải là khiến mọi người chấp nhận Aoi, mà là tăng số lượng người sẵn sàng trở thành bạn của cô ấy.
Tuy nhiên, có một vấn đề rắc rối đã xuất hiện.
Có một số nam sinh đã nghe tin đồn về sự xuất hiện bất ngờ của một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen, và họ đã đến lớp học trong giờ giải lao chỉ để nhìn Aoi.
Không phải là tôi ghen tị hay gì... Tôi chỉ nghĩ những chàng trai này hơi bị cố chấp mà thôi.
Tôi thực sự muốn xông vào và xua đuổi tất cả, nhưng may thay, Izumi đã giải quyết được tình hình và giải tán họ hoàn toàn. Tôi không thể can thiệp vì điều đó có thể khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Nên là tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của Izumi.
Trong khi đó, Eishi thích thú khi nhìn tôi trở nên bồn chồn và thiếu kiên nhẫn.
*
Thời gian trôi qua, bây giờ đã là Chủ nhật, ngày cuối tuần sau đó.
"Đây là nơi chúng ta sẽ đến thăm ngày hôm nay."
Ba chúng tôi—Aoi, Izumi và tôi—đến một trung tâm chăm sóc trẻ em địa phương.
Theo gợi ý của Izumi, chúng tôi quyết định tham gia hoạt động tình nguyện của trường. Sáng sớm ngày hôm sau, Izumi nhanh chóng thông báo với giáo viên rằng chúng tôi sẽ tham gia hoạt động này, dẫn đến việc tới trung tâm.
Tôi rất ngạc nhiên trước năng lực của Izumi. Tôi không ngờ cô ấy lại lên kế hoạch và sắp xếp lịch trình nhanh đến vậy.
Có một giáo viên và một vài học sinh khác xung quanh—tổng cộng tầm chục người—tham gia vào hoạt động này, nhiều hơn tôi tưởng.
Theo những gì Izumi nói, có vẻ như có rất nhiều cơ sở tương tự trong quận.
Tôi rất ngạc nhiên khi biết có rất nhiều trẻ em không thể sống cùng bố mẹ, nhưng có lẽ chỉ là do chúng tôi không nhận ra mà thôi. Thực tế cũng có nhiều gia đình rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Trên thực tế, Aoi cũng đang phải đối mặt với tình huống tương tự.
Đó là lý do tại sao tôi tự hỏi—đưa Aoi đến một nơi như vậy có thực sự ổn không?
Khi Izumi nói với chúng tôi về nơi này, tôi thậm chí còn hỏi Aoi liệu có nên chọn một nơi khác hay không, nhưng thật ngạc nhiên, cô ấy thực sự đã chọn cơ sở này trong số các lựa chọn. Nó làm tôi rất bất ngờ.
"Vậy hôm nay chúng ta sẽ dạy học cho bọn trẻ hay chỉ chơi với chúng thôi ạ?"
“Hôm nay chúng ta đến đây để chơi với bọn trẻ thôi. Thỉnh thoảng, nhân viên cũng sắp xếp các hoạt động vui chơi khác nữa, nhưng hôm nay chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì các em ấy muốn.”
Khi giáo viên đang giải thích, cô dẫn chúng tôi đến một căn phòng giải trí rộng rãi.
Ngay khi chúng tôi bước vào, một nhóm trẻ em đã lao về phía Izumi và các học sinh khác.
"Xin chào, đã lâu không gặp~♪"
Izumi không giấu được sự phấn khích và ngay lập tức bắt đầu chơi đùa với bọn trẻ.
"Được rồi, chúng ta cùng chơi nhé!"
Giữa không khí vui tươi, chúng tôi bắt đầu chơi đùa cùng các em.
Izumi chơi trốn tìm với tôi và những đứa trẻ nhỏ hơn. Những nam sinh khác thì chơi đá bóng với những đứa lớn hơn, trong khi đó Aoi ở cùng với những nữ sinh khác và những đứa trẻ mẫu giáo.
Sau khi chơi được khoảng nửa tiếng…
"Izumi... Tớ cần nghỉ ngơi chút..."
Quá mệt mỏi vì chơi trốn tìm với toàn bộ sức lực, tôi thở hổn hển và nói với Izumi.
"Ok, tớ sẽ tiếp tục chơi với chúng một lúc nữa."
“Cảm ơn, nhưng đừng cố gắng quá sức đấy”
Nhắc nhở Izumi xong, tôi rời khỏi nhóm trẻ em.
Thành thật mà nói, tôi đã đánh giá thấp sức lực của mấy đứa nhỏ. Tôi không biết chúng lấy nguồn năng lượng vô biên đó từ đâu ra.
Lúc đầu, tôi nghĩ chơi trốn tìm với bọn trẻ sẽ dễ dàng thôi, nhưng dần dần, tôi bắt đầu kiệt sức. Hầu như mọi lúc, tôi đều phải trở thành kẻ đi tìm.
Chơi với những đứa trẻ năng động này quả là một gánh nặng đối với một người tham gia CLB về nhà như tôi.
Rời khỏi khu vực trẻ em, tôi tập trung điều chỉnh hơi thở và nhìn quanh tìm chỗ nghỉ ngơi.
Vào lúc đó, ánh mắt tôi vô tình chạm vào Aoi, người đang chơi trò gia đình với đám học sinh mẫu giáo.
Ngay khi Aoi nhận ra tôi, cô ấy mỉm cười và vẫy tay nhẹ.
“Cậu không chơi trốn tìm nữa à?”
"À, ừm, tôi muốn chơi với những đứa trẻ khác nữa."
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ khi thừa nhận rằng mình không thể theo kịp năng lượng của mấy đứa đó.
"Tôi hiểu rồi. Thay vào đó cậu có muốn chơi với chúng tôi không?"
"Ồ, vậy thì tôi xin phép."
Tôi ngồi xuống giữa Aoi và các bé gái.
Ánh mắt của tất cả các cô gái đều dán chặt vào tôi, và tôi cảm thấy một áp lực vô hình... Nhiều đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào tôi không ngừng. Nó khá là đáng sợ.
"Anh ơi."
"Hửm? Có chuyện gì thế?"
Một cô bé kéo tay áo, ngước lên nhìn tôi.
“Anh ơi, anh là bạn trai của chị gái này à?”
"B-B-B-Bạn trai?!"
Tại sao đứa trẻ này đột nhiên lại nói như vậy?
Sau đó, tất cả bọn trẻ đều nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ, như thể đang chờ đợi một câu trả lời.
Chúng thực sự mong đợi câu trả lời từ tôi ư?
Học sinh mẫu giáo ngày nay quá thông minh so với lứa tuổi của mình... Tôi nghĩ thầm, không biết phải xử lý thế nào.
"Anh ấy không phải là bạn trai của chị.”
Aoi thay mặt tôi trả lời, điều đó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi tôi vừa thả lỏng...
“Vậy anh ấy là chồng của chị phải không?”
Cậu bé liền hỏi một câu hỏi bất ngờ khác.
Từ việc không còn là bạn trai đến việc đột ngột trở thành chồng... Trí tưởng tượng của học sinh mẫu giáo khiến tôi phải bất ngờ.
"Anh ấy không phải là bạn trai hay chồng chị, ừm..."
"Sao vậy ạ...? Nếu anh ấy là bạn trai hoặc chồng của chị, thì anh ấy có thể đóng vai bố và mẹ."
Tất cả đám trẻ đều tỏ ra thất vọng.
Thú thật, tôi cũng thấy hơi chán nản… Dù tôi đúng không phải là bạn trai của Aoi, cô ấy vẫn phủ nhận ngay lập tức.
Chà, ngay từ đầu tôi đâu phải là bạn trai của cô ấy nên đành chịu thôi.
"Anh ấy không phải bạn trai cũng không phải chồng chị, nhưng anh ấy là một người rất quan trọng đối với chị đó... Nếu cậu không phiền, chúng ta có thể đóng vai bố và mẹ được không?"
"Chúng ta có thể chứ?"
Nghe được câu trả lời của Aoi, trong mắt đám trẻ ánh lên sự phấn khích, tràn đầy mong đợi.
“Tất nhiên rồi, được chứ Hikaru?”
"Vâng ạ!"
"Tuyệt quá!"
Những nụ cười ngây thơ này thật ấm lòng mà.
Trong khi ngẫm lại từ “người rất quan trọng” mà Aoi đã nói, tôi cố gắng hết sức để đóng vai người bố.
Không phải bạn trai, không phải chồng và chắc chắn không phải gia đình, vậy mà Aoi lại gọi tôi là “người rất quan trọng”.
Chỉ cụm từ đó đã làm mọi chức danh dường như không đáng kể. Nghĩ kỹ lại thì, nó thực sự khá khó tin.
Chúng tôi chơi với các em thêm một lúc nữa. Sau đó, tôi chợt nhận thấy một cô bé tiểu học đang ngồi vẽ một mình trong góc phòng giải trí.
“Cô bé đó ở một mình suốt thời gian qua à?”
Khi tôi hỏi câu đó, Aoi cũng nhìn cô bé và thì thầm đáp lại.
"Một số học sinh đã cố gắng nói chuyện với em ấy, nhưng có vẻ như em ấy đã phớt lờ họ".
"Tôi hiểu rồi..."
Chắc hẳn em ấy là một đứa trẻ nhút nhát?
Hay là do em ấy thích ở một mình hơn?
Dù sao đi nữa, đối với tôi cô bé đó có vẻ rất cô đơn.
“Tôi sẽ đi kiểm tra em ấy.”
"Để tôi đi cùng cậu."
Aoi nhẹ lắc đầu.
"Tôi sẽ đi một mình, em ấy có thể sẽ sợ hãi khi nhìn thấy hai học sinh cao trung tiếp cận.
“Đúng, cậu nói đúng.”
"Xin lỗi nhé."
Tôi quan sát bóng dáng Aoi khi cô ấy bước tới chỗ cô bé.
Một lúc sau, khi tôi vẫn đang chơi trò gia đình với các em học sinh mẫu giáo, tôi quan sát thấy Aoi đang trò chuyện với cô bé đó. Có vẻ như em ấy hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Aoi và thậm chí không thèm nhìn cô ấy.
“Xin lỗi đã làm phiền chị, nhưng cô bé đó… em ấy luôn ở một mình à?”
Khi tôi gọi một nữ nhân viên đi ngang qua và hỏi, vẻ mặt của cô ấy tối đi.
"Ừ, cô bé đó đã ở đây được ba tháng rồi, và em ấy luôn như vậy. Ngay cả khi chúng tôi cố gắng nói chuyện với cô bé cùng với những đứa trẻ khác, em ấy cũng không hề trả lời...Chúng tôi vẫn chưa biết làm thế nào để kết nối với cô nhóc đó nữa.”
Ba tháng... Đó là một khoảng thời gian đáng kể để thích nghi với môi trường mới.
Nhưng để xoa dịu nỗi cô đơn của một đứa trẻ bị chia cắt khỏi cha mẹ, khoảng thời gian đó có lẽ vẫn là quá ngắn.
Tôi nhớ khi còn học tiểu học, tôi luôn phải nỗ lực để thích nghi với lớp học mới mỗi khi chuyển trường.
“Mỗi đứa trẻ đến đây đều có vấn đề riêng, và chúng tôi điều chỉnh cách tiếp cận dựa trên hoàn cảnh của chúng… Tuy nhiên, cô bé đó có vẻ là loại khó tiếp cận hơn.”
"Tôi hiểu rồi..."
Câu nói này khiến tôi suy nghĩ về ý nghĩa của hoạt động tình nguyện.
Mặc dù chơi với trẻ em là điều quan trọng, nhưng sẽ tốt nhất nếu chúng ta có thể đến gần hơn với những đứa trẻ như em ấy... nhưng với lượng kiến thức liên quan bằng không, chúng tôi không biết phải làm thế nào.
Dù hiểu được cảm giác của cô bé đó nhưng không thể làm được gì cả, điều này khiến tôi hơi bực bội.
Trong lúc đầu óc đang bận rộn với những suy nghĩ, tôi quay lại chỗ đám trẻ đang chơi đùa.
Vài giờ sau, thời gian thăm đã kết thúc.
Giáo viên chủ trì và các học sinh đang chuẩn bị rời đi, còn tôi nhìn quanh tìm kiếm Aoi. Tôi nhìn thấy cô ấy ngồi cạnh cô bé đó và chắc hẳn Aoi đã ở bên em ấy từ nãy đến giờ.
Aoi không làm gì cả; cô ấy chỉ ngồi bên cạnh cô bé khi em ấy đang vẽ.
"Aoi, đến lúc phải đi rồi."
"Vâng, tôi biết rồi."
Ngay khi Aoi chuẩn bị đứng dậy...
"Huh?"
Cô bé nắm lấy tay áo Aoi.
Cả tôi và Aoi đều ngạc nhiên không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào em ấy.
“…Đừng đi mà.”
Một lúc sau, cô bé khẽ lẩm bẩm với đôi mắt cụp xuống.
Giọng nói của em ấy yếu ớt đến mức gần như không thể nghe được.
"..."
Aoi và tôi nhìn nhau.
Sau đó, Aoi nhẹ nhàng nắm tay cô bé và nói: "Xin lỗi nhé, nhưng bây giờ chị phải về nhà rồi. Tuy nhiên, chị hứa sẽ lại đến chơi với em".
"Thật ư?"
"Ừ, lần sau chúng ta có thể vẽ cùng nhau được không?"
"Vâng."
“Cám ơn, vậy chúng ta hãy hứa với nhau nhé.”
Aoi mỉm cười và đưa ngón út ra, cô gái cũng đưa ngón út của mình ra móc vào ngón út của Aoi.
Dưới ánh nhìn của nhân viên và những đứa trẻ khác, chúng tôi rời khỏi nhà trẻ.
Và đó là cách trải nghiệm tham gia tình nguyện đầu tiên của Aoi đã kết thúc một cách viên mãn.
Sau khi tạm biệt Izumi, chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà.
Hoàng hôn bao phủ đường phố một màu đỏ sẫm, và tôi không thể không nghĩ về cô bé đó.
“Chắc hẳn cô bé đó có muốn Aoi dành nhiều thời gian hơn cho em ấy nhỉ?”
"Ừm, tôi cũng nghi vậy."
Aoi trả lời với giọng quả quyết.
"Tôi nghe nhân viên nói rằng em ấy đã ở đó được ba tháng nhưng không hề nói chuyện với ai. Vì vậy khi nhìn thấy em ấy bắt chuyện với Aoi, tôi thực sự rất ngạc nhiên. Aoi, cậu đã nói gì với cô bé đó vậy?”
"Huh?"
"Tôi không làm gì cả, tôi chỉ ngồi cạnh em ấy thôi."
Chỉ cần ở đó thôi... Liệu điều đó có đủ để khiến cô bé đó cởi mở hơn một chút với Aoi không?
Dù các nhân viên và bọn trẻ có cố gắng bắt chuyện với cô bé đó thế nào đi chăng nữa, em ấy cũng không đáp lại, khiến người ta không nghĩ rằng cô bé lại mất cảnh giác trước một người chỉ ngồi bên cạnh trong thời gian ngắn như Aoi đã làm.
Cảm xúc của tôi lẫn lộn, và Aoi tiếp tục, "Tôi cảm thấy em ấy giống như tôi khi còn nhỏ."
“Giống cậu sao, Aoi?”
Khi Aoi nói điều đó, cái nhìn của cô ấy dường như đang hướng về bản thân của quá khứ.
“Khi còn học mẫu giáo, tôi rất nhút nhát nên không có bạn bè nào cả. Tôi nghĩ mối quan hệ rắc rối của ba mẹ đã ảnh hưởng đến tâm hồn non nớt của tôi khi đó, và tôi luôn trăn trở với chính mình. Khi đó, tôi cũng giống như cô bé ấy, không đáp lại sự quan tâm của ai và luôn trốn vào một góc lớp học.”
Nghe Aoi nói, có vẻ như cô ấy có chút tương đồng với cô gái khi đó.
"Nhưng thực ra, tôi rất cô đơn. Tôi ước có ai đó ở bên cạnh mình, muốn có những người bạn thân thiết như bao người khác. Tuy nhiên, tôi không thể nói ra những lời đó. Nhưng vào lúc đó..."
Ánh mắt của Aoi hướng về phía hoàng hôn xa xăm.
"Có một cậu bé đã để ý đến tôi."
Vẻ mặt cô giãn ra, như đang hồi tưởng lại một kỷ niệm đẹp đẽ.
“Trong khi những người khác vẫn thờ ơ, lạnh lùng, thì cậu bé đó lại luôn ở bên tôi. Dù tôi nói ‘ở bên tôi’ nhưng cậu ấy không nói chuyện hay chơi với tôi gì cả. Cậu ấy chỉ làm việc của mình bên cạnh tôi, và tôi nghĩ... Có lẽ cậu ấy sợ tôi cô đơn nên mới ở lại như vậy."
Nghe cô nói vậy, một mảnh ký ức xưa chôn sâu trong lòng tôi chợt thức tỉnh.
Aoi có lẽ cũng có cảm giác giống cô gái đó.
Cô gái mối tình đầu luôn ngồi một mình trong góc phòng. Dù tôi có cố gắng nói chuyện với cô ấy thế nào thì cô ấy cũng phớt lờ. Vừa mới nói chuyện được vài câu thì ba tôi đã chuyển công tác và tôi phải chuyển đi nơi khác.
Tôi hối hận vì đã không thể làm cho cô gái cô đơn đó, cô gái tôi thích, mỉm cười.
Tôi chợt nhớ lại điều Eishi đã nói với tôi ở trung tâm mua sắm.
– Akira sẽ luôn hành động không chút do dự vào những thời điểm quan trọng.
Không, đó chẳng phải là điều gì tuyệt vời.
Nếu cậu ấy nhắc đến lúc đó thì đó chỉ là nỗ lực để được gần gũi hơn với cô gái tôi thích mà thôi. Cuối cùng, tôi cũng không thể làm được gì cho cô ấy, chỉ còn là một kỷ niệm cay đắng mang tên mối tình đầu.
"Trong mắt những người xung quanh, điều đó có vẻ khó tin. Nhưng chỉ cần thế thôi cũng đã khiến tôi rất hạnh phúc rồi. Tôi chỉ làm những gì cậu bé đó đã làm cho tôi".
Nói cách khác, vì Aoi đã từng trải qua điều tương tự nên cô có thể hiểu được cảm xúc của cô bé đó.
Chính xác là vì trong quá khứ Aoi đã được nhận một điều khiến cô hạnh phúc, nên giờ đây cô mới có thể truyền tải được cảm xúc của mình tới cô bé đó.
Tôi nghĩ rằng nếu như không phải là Aoi, thì không ai có thể tiếp cận trái tim cô bé ấy.
"Aoi và cậu bé đó đều rất dịu dàng."
Tôi thực sự cảm thấy như vậy.
Xem xét tình hình hiện tại của Aoi, có lẽ cô ấy không còn sức lực để quan tâm đến người khác.
Đó là lý do tại sao tôi lo lắng rằng có điều gì đó có thể xảy ra trong chuyến thăm của Aoi tới trung tâm chăm sóc trẻ em.
Bây giờ, Aoi đã nhìn thấy một đứa trẻ có vấn đề tương tự như cô ấy, ngay cả khi hoàn cảnh là khác nhau đi nữa, khiến tôi cảm thấy hơi bất an.
Dù vậy, Aoi vẫn quan tâm đến cô bé đó; cô ấy thực sự rất tốt bụng.
"Nếu tôi dịu dàng thì Akira cũng vậy."
"Tôi? Không, tôi không hề dịu dàng chút nào đâu."
"Không phải đâu."
Có lẽ vì ánh hoàng hôn mà mắt Aoi có vẻ hơi ướt.
"Cách cậu đến nói chuyện với tôi vào ngày mưa đó mà không hỏi han chi tiết, chỉ đơn giản là dang tay giúp đỡ, và thậm chí bây giờ, vẫn luôn ở bên cạnh tôi... So với những gì chúng ta đã làm, Akira, cậu dịu dàng hơn nhiều."
Nghe những lời của cô ấy, một cảm giác ấm áp dâng lên trong tôi.
Thành thật mà nói, tôi đã cảm thấy bối rối vì những việc mình đã làm.
– Lựa chọn của tôi khi đó là đúng hay sai?
– Liệu có cách nào tốt hơn không?
--Không phải sẽ tốt hơn cho Aoi nếu ai đó khác giúp cô ấy thay vì tôi sao?
Dù những lo lắng này vẫn chưa thể biến mất, nhưng những lời vừa rồi của Aoi đã phần nào xoa dịu trái tim tôi.
“…Lần sau chúng ta hãy cùng nhau đi gặp cô bé đó nhé.”
"Ừm, tôi đã hứa rồi mà."
Và thế là chúng tôi cùng nhau về nhà.
Khi tôi ngước lên, màu của ánh hoàng hôn trở nên rực rỡ hơn mọi khi.