Sự biến đổi của Aoi kinh ngạc đến mức tôi bất giác thốt lên một âm thanh kỳ lạ.

"Trông tôi có lạ không...?"

Cô ấy nhìn trộm phản ứng của tôi qua gương, đỏ mặt và thu mình lại.

Trước mắt tôi là hình ảnh lý tưởng về một mỹ nhân tóc đen trong sáng và ngây thơ mà tôi luôn tưởng tượng trong đầu.

Mái tóc vàng trước đây của cô ấy đã được nhuộm lại thành màu đen tự nhiên, và những phần tóc không đều giờ đã được cắt tỉa gọn gàng.

Có vẻ như anh thợ làm tóc đã dùng hết khả năng để chăm sóc mái tóc của Aoi một cách cẩn thận. Giờ đây, mái tóc đẹp đẽ của cô ấy tỏa sáng rực rỡ, mọi dấu vết trước đó của mái tóc vàng hư tổn đã hoàn toàn biến mất. Quả là kiệt tác của một chuyên gia.

Nếu như không biết mọi chuyện, có lẽ tôi đã hét lên, "Cậu là ai!?" rồi

Dù sao thì, sự thay đổi là vô cùng ấn tượng.

"Không lạ chút nào cả; tôi nghĩ nó dễ thương cực kỳ luôn."

"Thật không? Cậu không nói dối chứ?"

"Tôi không nói dối."

"Vậy thì tốt quá..."

Aoi thở phào nhẹ nhõm, và với màu tóc và phục trang điềm đạm, cô ấy hoàn toàn phù hợp với mô tả về một mỹ nữ tóc đen trong sáng.

Tôi có cảm giác rằng như thể mình đã nhìn thấy được con người thật của Aoi vậy.

"Vậy thì đi thôi."

"Ừm."

Chúng tôi trả tiền và cảm ơn thợ làm tóc, sau đó rời tiệm.

Lần sau chắc tôi cũng nên đến đây để cắt tóc nhỉ.

Sau khi rời tiệm, tôi kiểm tra thời gian hiện tại. Đồng hồ mới chỉ qua 12:30 trưa.

Thông thường, sau buổi trưa, trung tâm thương mại sẽ trở nên đông đúc, thậm chí bây giờ còn đông người hơn trước khi chúng tôi bước vào salon.

"Có lẽ chúng ta nên quay về thôi."

"Ừm. Tôi có thể mua những thứ còn lại vào lần sau cũng được.”

"Hoặc cậu có thể đặt hàng online."

"Đúng, đúng vậy nhỉ."

Tôi đã nghĩ đến việc ăn trưa ở đây vì dù sao cũng có cơ hội, nhưng đồng thời, tôi cũng lo lắng về việc đụng phải người quen trong tình trạng đông người như thế này. Có lẽ nên nhanh chóng trở về nhà trước khi điều đó xảy ra.

Ngay khi chúng tôi bắt đầu đi về hướng lối ra...

"Ahh! Hajime đang hẹn hò với một cô gái!"[note52983]

Một giọng nói quen thuộc, đầy sống động vang lên bên tai khiến tôi chết lặng tại chỗ.

Âm thanh này rất lớn; không thể nào là nghe nhầm được. Tôi cầu nguyện trong lòng rằng đây chỉ là tưởng tượng thôi.

Tôi toát mồ hôi lạnh, quay lại và nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đã phá nát lời cầu nguyện vừa nãy.

Đứng ở đó là kẻ cầm đầu, Izumi, và Eishi đứng bên cạnh cô ấy.

"Sao mấy cậu lại ở đây..."

Lo lắng, hoang mang, hối hận, và tuyệt vọng...

Tất cả những cảm xúc tiêu cực cùng lúc ùa về tâm trí tôi.

"Đây là địa điểm hẹn hò phổ biến của các cặp đôi mà; bọn tớ ở đây có gì lạ đâu."

"Bây giờ Hajime đã có một cô bạn gái dễ thương rồi, lẽ ra cậu nên nói với bọn tớ sớm hơn! Cậu dè dặt quá đi à~♪"

Eishi nở một nụ cười điềm tĩnh như thường lệ, còn Izumi cười toe toét trêu chọc. Cô ấy dùng khuỷu tay huých nhẹ vào sườn tôi, và mặc dù có hơi đau, trong lòng tôi lại không cảm thấy đau đớn gì cả.

Sau khi huých tôi vài cái, Izumi có vẻ hài lòng rồi đứng trước mặt Aoi, đưa tay ra.

"Rất vui được gặp cậu! Tớ là bạn cùng lớp của Hajime, Asamiya Izumi. Tớ là bạn tốt của Hajime và đây là bạn trai của tớ, Eishi Kukitsu. Nếu không phiền, cậu có thể cho tớ biết tên được không?"

Huh? Izumi không nhận ra cô ấy là Aoi sao?

Khi tôi nghĩ vậy, Izumi đột nhiên nhíu mày.

"Hửm? Lạ nhỉ? Hình như mình đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu rồi..."

Làm ơn! Xin đừng để ý mà!

Chừng nào họ còn chưa nhận ra Aoi, thì vẫn còn cửa để viện cớ...

"Cậu đổi màu tóc rồi nhỉ, tóc đen hợp với cậu hơn đó."

"Hả? Chẳng lẽ... Aoi? Cậu là Aoi đúng không!?"

"...Vâng."

Thôi chết...

Tôi cảm thấy như thể tận thế đã đến trước mắt...

"Tớ ngạc nhiên lắm đó! Cậu đẹp đến nỗi tớ thậm chí còn không nhận ra luôn~♪ Nhưng giờ vẻ ngoài này thậm chí còn phù hợp với cậu hơn trước nhiều! Nó mang lại cảm giác của một cô gái xinh đẹp thực sự! Sự quyến rũ của nữ chính đã tăng lên đáng kể!"

Izumi giơ ngón tay cái lên và nháy mắt với cô ấy, trong khi tâm trạng của tôi thì chạm đáy.

"Vậy tại sao hai người lại đi cùng nhau?"

Làm ơn đừng hỏi gì thêm.

Xin hãy tha cho tôi đi mà.

Nhưng dù trong lòng tôi có cầu nguyện đến mức nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không thả tôi đi dễ dàng vậy được.

"Cậu có thể nói chi tiết từ từ. Trước tiên chúng ta tìm một quán cà phê ngồi xuống nói chuyện đi."

"...Được thôi."

Theo gợi ý của Eishi, chúng tôi đến một quán cà phê bên trong trung tâm thương mại.

Tôi cảm thấy mình giống như một kẻ tình nghi bị bắt đi cùng họ vậy.

Chúng tôi đến quán cà phê, tìm một chỗ ngồi và mỗi người gọi món mình muốn ăn.

Tâm trạng của tôi tồi tệ đến nỗi không muốn ăn gì bây giờ cả. Tôi không định gọi gì, nhưng Izumi nhất quyết yêu cầu tôi thử một món mới và cho cô ấy biết suy nghĩ của mình, vì vậy tôi miễn cưỡng gọi một số đồ uống bí ẩn (?).

Cái gì đó gọi là "Trái cây-thứ gì đó-Ice-Parfait" hay gì đó? Tôi thậm chí không thể biết nó được đặt tên theo ngôn ngữ nào.

Làm ơn đừng đối xử với tôi như một vật thí nghiệm được không?

Ngay bây giờ, tôi không thể nếm bất cứ thứ gì, thế nên giờ tôi gọi gì cũng chẳng quan trọng. Chết tiệt.

Chúng tôi ngồi ở một chiếc bàn bốn chỗ, Aoi và tôi ở một bên, Eishi và Izumi ở bên kia.

Eishi nở một nụ cười trên môi, trong khi Izumi có vẻ thiếu kiên nhẫn và liên tục ngả người ra khỏi chỗ ngồi. Thấy vẻ mặt háo hức mong đợi của cô ấy, khiến tôi muốn trêu chọc, "Cậu cứ như một chú chó con mất kiểm soát khi thấy đồ ăn nhỉ?"

Tôi hít một hơi dài, cất tiếng thở dài lớn nhất trong cuộc đời. Eishi ở một bên an ủi và nói: "Bọn tớ không có ăn cậu đâu, yên tâm đi."

"Ồ..."

Ý nghĩ về việc chuẩn bị bị thẩm vấn khiến tôi cảm thấy nặng nề.

Tuy nhiên... Tôi nên giải thích với họ những gì đây?

Vì họ đã bắt quả tang tôi, nếu chỉ nói qua loa thì sớm muộn gì họ cũng sẽ nhìn ra.

Nhìn từ một góc độ khác, hai người này là những người đầu tiên phát hiện ra, điều này, tuy theo một nghĩa không may, nhưng cũng khá may mắn.

Thay vì bị người khác nhìn thấy và bị đồn thổi sau lưng, tốt hơn hết là để cặp đôi này, những người mà tôi có mối quan hệ tốt, ở đây để lắng nghe lời giải thích.

Tuy nhiên, nếu tôi tiết lộ toàn bộ sự thật, tôi sẽ phải đề cập đến hoàn cảnh cá nhân của Aoi.

"..."

Tôi quan sát biểu hiện của Aoi.

Có thể hiểu được là cô ấy trông có vẻ không thoải mái.

Ngay cả khi chúng tôi có thể vượt qua lần này với cái cớ nào đó, thì mỗi khi bí mật của chúng tôi bị phát hiện, Aoi có thể sẽ phải chịu đựng sự lo lắng và dằn vặt. Cô ấy vốn đã cảm thấy lo lắng về tương lai bất định của bản thân, và điều này sẽ chỉ làm tăng thêm những lo lắng không cần thiết.

Nếu đúng như vậy, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có nhiều sự giúp đỡ hơn.

Nếu là hai người này, thì dù biết toàn bộ sự việc cũng không phải chuyện xấu.

"Aoi, tôi có thể kể cho hai người họ mọi chuyện được không?"

"Huh...?"

Không có gì bất ngờ khi cô ấy ngạc nhiên.

Mặc dù vậy, tôi vẫn tiếp tục giải thích, với hy vọng cô ấy sẽ hiểu.

"Hai người này là bạn tốt của tôi, tôi cũng hiểu rõ bọn họ, nên có thể đảm bảo họ sẽ không đem chuyện của chúng ta truyền ra cho người khác. Hơn nữa, nếu như có sự giúp đỡ của họ, sẽ rất có lợi cho chúng ta sau này."

Aoi dường như suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn vào mắt tôi và khẽ gật đầu.

"Nếu cậu nghĩ nó ổn, tôi cũng không phiền đâu."

"Cảm ơn."

Sau khi xác nhận sự cho phép của Aoi, tôi quay sang hai người họ.

"Tất cả những gì tớ sắp nói, xin đừng nói với ai khác."

"Chắc chắn rồi."

"Hiểu rồi!"

"Và, nếu có thể, tớ hy vọng cả hai cậu cũng có thể giúp đỡ."

"Tớ sẽ xem xét những gì chúng tớ sẽ giúp đỡ, nhưng bọn tớ hứa sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì."

"Tớ cũng vậy. Cậu có thể tin tớ về điều này!"

Tôi tin lời họ và bắt đầu kể cho họ nghe mọi chuyện.

Vài ngày trước, vào một đêm mưa, tôi gặp Aoi ở công viên gần đó.

Mẹ của Aoi và bạn trai của cô ấy đã biến mất, và vì họ không thể trả tiền thuê nhà, cô ấy phải dọn ra khỏi căn hộ, không còn nơi nào để đi nữa. Vì vậy nên cuối cùng cô ấy đã ở lại nhà tớ.

Lý do không đi học của Aoi là để giúp đỡ tài chính của gia đình, và màu tóc vàng nổi bật đó cũng không phải là sở thích của cô ấy.

Aoi không phải là một cô gái nổi loạn hay hư hỏng gì cả; cô ấy chỉ là một cô gái bình thường hơi nhút nhát thôi.

Khi tôi kết thúc câu chuyện của mình, đá trong đồ uống của tôi gần như đã tan hết.

"Tớ hiểu rồi."

Biểu hiện của Eishi có vẻ phức tạp hơn là ngạc nhiên.

"Lý do tớ nghĩ ra có chút khác nên tớ hơi bất ngờ."

"Lý do cậu nghĩ ra? Thế là sao?"

"Chà, không có gì đâu. Vậy, cậu định làm gì tiếp theo, Akira?"

Vì tôi đã đặt ra mọi thứ, tôi biết mình sẽ được hỏi câu hỏi này.

Và tôi đã quyết định kế hoạch của mình.

"Tớ muốn cải thiện cuộc sống của Aoi trước khi chúng ta bước vào năm hai.”

Tôi nói ra suy nghĩ của bản thân, khẳng định lại quyết tâm.

"Tớ muốn giúp Aoi tìm một nơi để ở, cũng như xua tan hoàn toàn những tin đồn tiêu cực ở trường, cùng nhiều việc khác nữa. Dù cho tớ vẫn chưa nghĩ ra giải pháp, nhưng tớ thực sự muốn làm điều gì đó cho cô ấy."

"Akira..."

Aoi khẽ gọi tên tôi từ bên cạnh.

"Có thể mấy cậu sẽ thắc mắc tại sao tớ lại làm điều này cho một người mà tớ mới bắt đầu sống cùng, một người mà chúng ta mới bắt đầu bắt chuyện gần đây. Cậu có thể nghĩ, ngay cả khi có hiểu lầm gì đi nữa, tớ cũng không phải đi xa đến mức này. Nhưng tớ đã quyết định rồi."

Tôi biết mình đang làm một việc không giống bản thân tẹo nào.

Tôi không muốn dính vào những tình huống rắc rối, và tôi không nghĩ rằng mình có thể giúp đỡ bất cứ ai.

Nhưng sau khi biết về hoàn cảnh của Aoi, tôi cảm thấy cần phải giúp đỡ cô ấy, hơn là cảm thấy phiền muộn. Tất nhiên, một phần vì hình ảnh của cô ấy trùng lặp với mối tình đầu của tôi, nhưng trái tim thì không hề nói dối.

Muốn giúp đỡ ai đó là quá đủ cho một lý do rồi, phải không?

"Làm ơn, các cậu giúp tớ một tay được không?"

"Tất nhiên rồi, tớ sẵn sàng giúp đỡ.”

Tôi cúi đầu và hỏi, còn Eishi ngay lập tức trả lời mà không hề do dự.

"Thật không? Cậu sẽ giúp thật sao?"

"Đương nhiên rồi, tớ đâu thể bỏ qua tình hình này được; quả là rất giống cậu, Akira."

"Giống tớ?...Ý cậu là sao?"

Mặc dù cậu ấy nói vậy, tôi vẫn hoàn toàn không hiểu gì.

Eishi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Tớ không phải là Izumi, một người luôn sẵn lòng giúp đỡ bất cứ ai gặp khó khăn..."

"Không thể tin được là cậu mù mờ về bản thân mình đến thế đấy. Dù tất nhiên không phải lúc nào cậu cũng dang tay giúp người khác, nhưng khi cần thiết, cậu sẵn lòng giúp đỡ mà không hề do dự.”

Tôi đã từng làm vậy á?

Mặc dù tôi rất bối rối, nhưng nếu Eishi đã nói vậy thì chắc là thế rồi.

Lý do tôi nói điều này là do ba tôi thường xuyên chuyển công tác, dẫn đến việc tôi phải chuyển trường thường xuyên trước khi đến độ tuổi đủ nhận thức, vì vậy nên ký ức thuở nhỏ của tôi rất mơ hồ.

Nói chính xác hơn thì, ký ức của tôi thường xuyên bị lẫn lộn. Ví dụ như, khi tôi hồi tưởng lại điều gì đó, tôi hay nhầm rằng nó đã xảy ra trước khi chuyển trường, hoặc là nhầm lẫn tên và địa chỉ giữa người này với người khác.

Tôi đoán Eishi đã thấy khía cạnh hữu ích của tôi khi chúng tôi học mẫu giáo cùng nhau.

Nhưng những chuyện đó giờ không quan trọng, miễn là cậu ấy sẵn sàng giúp đỡ.

"Izumi, cậu thì... u, uh?"

Ngay khi định hỏi ý kiến của Izumi, tôi quay đầu lại và thấy cô ấy đang khóc.

Tiếng khóc của cô ấy to đến nỗi khiến tôi hoảng hốt.

"Tớ cũng sẽ giúp nữa...waah..."

Tôi rất vui vì cô ấy đã dễ dàng đồng ý, nhưng thấy cảnh tượng Izumi khóc như thế này quả là bất ngờ.

Tôi biết chắc hẳn cô ấy đang khóc vì hoàn cảnh của Aoi, nhưng thế này có hơi quá... Mặc dù tôi nghĩ vậy nhưng tôi thực sự vui vì cô ấy có thể đồng cảm với Aoi.

"Tuy nhiên, tớ có thể hỏi cậu một câu không?"

Eishi đưa khăn tay cho Izumi và đồng thời hỏi tôi.

"Gì vậy?"

“Tại sao cậu lại đặt ra thời hạn trước khi vào năm hai cao trung?”

"Đó là vì..."

Thực ra, tôi vẫn chưa nói với họ về vụ chuyển trường.

Bởi vì chỉ nghĩ đến việc phải tạm biệt họ một lần nữa khiến tôi không thể nói lên lời.

Tôi biết rồi sẽ đến ngày mình phải nói với họ, nhưng nếu có thể, tôi thực sự không muốn chuyển đi.

Tôi nghĩ rằng một khi đã nói ra, tôi sẽ phải chấp nhận sự thật chia tay với Eishi và Izumi, chỉ nghĩ đến đó thôi đã khiến tôi khó chịu rồi.

Tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng việc chuyển trường là chuyện bình thường... nhưng nếu có thể, tôi không muốn phải nói lời tạm biệt với hai người này.

Nhưng tôi đã giữ im lặng quá lâu; có lẽ đã đến lúc phải nói ra rồi.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất để nói với họ.

"Tớ sẽ chuyển trường khi vào năm hai."

"Chuyển trường?"

Cả hai người đều thốt lên ngạc nhiên.

"Ba tớ lại phải chuyển công tác, nên ông cùng mẹ và em gái tớ đã chuyển đến đó trước vào mùa xuân năm nay. Vì tớ mới thi đậu vào trường này, nên phải đăng ký học ở đây trước và chuyển đến đó đến khi vào năm hai. Tớ sẽ chỉ ở đây cho đến tháng Ba năm sau."

"Hiyori không sống ở đây nữa sao!?"

"Ừ, Hiyori nghĩ rằng nên chuyển trường sớm hơn thay vì mất thời gian như tớ, nên em ấy đã chuyển đi khi đang học năm ba sơ trung."

“Sao cậu không nói với tớ sớm hơn?”

Từ đó, rõ ràng là Izumi và em gái của tôi, Hiyori có mối quan hệ tốt.

Hiyori nhỏ hơn chúng tôi một tuổi, em ấy và Izumi không chỉ là kouhai và senpai, mà họ còn có mối quan hệ vô cùng khăng khít, thậm chí còn sâu sắc hơn cả tôi với Izumi.

Hơn nữa, Hiyori biết Izumi trước khi biết tôi[note52984], và Izumi cũng thường đến nhà chúng tôi chơi.

Sau đó khi tôi biết rằng cô ấy là bạn gái của Eishi, quả là một bất ngờ lớn.

"Tớ chưa nói với Izumi về chuyện này, đó là lỗi của tớ. Tớ đã nói với em ấy rằng mình vẫn chưa thông báo cho cả hai, vì vậy chắc hẳn em ấy đã cân nhắc đến cảm xúc của tớ."

"Tớ hiểu rồi..."

"Xin lỗi vì đã nói với cậu trong tình huống này. Tôi mong cậu vẫn có thể hòa thuận với Hiyori như trước đây."

"Ưmm, đương nhiên rồi."

Izumi gục đầu xuống, trông có vẻ thất vọng.

"Ra vậy... Thật là đáng tiếc."

Eishi an ủi Izumi rồi nhắm mắt lại, dường như cảm thấy hối hận về cuộc chia tay sắp xảy ra.

"Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây đi. Hãy thảo luận chi tiết hơn vào lúc khác."

"Đúng vậy đó, cậu có thể tìm bọn tớ lúc nào cũng được, và ta có thể thảo luận sau khi cậu đã thống nhất mọi thứ.”

"Cảm ơn nhiều, vậy thì Aoi, chúng ta đi thôi."

"Ừ, ừm, nhưng..."

Aoi dường như nhớ lại điều gì đó.

"Tôi muốn đi tới nơi này, nên Akira, cậu có thể về trước."

"Nơi nào?” Ồ, phải rồi. Nãy cô ấy có phản ứng như thể quên mua thứ gì đó vào lúc trước.

Có lẽ cô ấy đã đổi ý và quyết định mua nó và mang về nhà.

"Để tôi đi cùng."

"Nó... không cần đâu..."

"Nhưng nếu cậu mua gì đó, phải có ai đó giúp cậu mang nó về chứ?"

"Kh-Không cần đâu mà..."

Aoi ngập ngừng với vẻ mặt xấu hổ.

Chuyện gì vậy? Có phải cô ấy đang định mua thứ gì đó mà sẽ khiến cô ấy xấu hổ khi có tôi đi cùng chăng?

"Tớ hiểu rồi! Aoi, để tớ đi mua cùng cậu!"