“Mừng quay trở lại. Em có làm việc chăm chỉ không đó?”
“Trở lại rồi à, lớp trưởng. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.”
“Cảm ơn nhé! Bạn trai em thật dịu dàng quá đi mà~ Yêu anh!”
Mới sáng sớm thôi mà hai con người này đã ve vãn nhau giữa lớp rồi.
Eishi nhẹ nhàng xoa đầu Izumi khi cô rúc vào người cậu.
Những học sinh khác đã quá quen với việc nhìn thấy cảnh tượng như vậy rồi, và thường xuyên dành cho họ những cái nhìn ấm áp.
Bỏ qua chuyện đó, Izumi là mẫu con gái luôn tràn đầy năng lượng và sức sống. Cô là lớp trưởng và luôn nhận trách nhiệm của mình một cách nghiêm túc. Nếu có ai cần giúp đỡ, cô ấy sẽ sẵn sàng trợ giúp, ngay cả khi chuyện đó có thể nằm ngoài khả năng đi nữa.
Thái độ tích cực và chủ động của cô được toàn bộ học sinh và giáo viên công nhận, khiến cô trở thành một nhân vật nổi bật trong lớp.
Cô ấy và Eishi điềm tĩnh hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng cũng vì lý do nào đó, họ lại rất hợp nhau.
Đàn ông và phụ nữ quả là những sinh vật thực sự khó hiểu.
“Ồ, Hajime, cậu cũng đến sớm này!”
"Đừng chào tôi như thể cậu vừa mới tình cờ nhớ ra chứ!”
"Nhắc mới nhớ, hình như hôm nay cô ấy có đến trường!"
Khuôn mặt của Izumi bừng sáng lên khi cô ấy nói, như thể vừa nảy ra một ý tưởng sáng suốt gì đó. Vừa lúc đó, cửa lớp đột nhiên mở ra.
Những học sinh vừa nãy vẫn đang sôi nổi trò chuyện bỗng hạ giọng xuống, bầu không khí trong lớp học ngay lập tức thay đổi.
Ánh mắt của tất cả đều hướng về một chỗ.
Tôi nhìn theo ánh nhìn của họ đến cửa lớp và nhận thấy Aoi đang đứng đó.
"......"
Lớp học chìm vào im lặng, và các học sinh nhìn chằm chằm vào Aoi với ánh mắt lạnh lùng.
Trong khắp căn phòng, ta có thể dễ dàng nghe thấy những lời lẽ như "Thật hiếm khi cô ấy đến trường", "Lần cuối cùng cô ta xuất hiện là khi nào nhỉ?" "Tôi quên mất cô ta có tồn tại đó."
Tất nhiên, Aoi hẳn đã nghe thấy tất thảy những bình luận đó, nhưng cô ấy dường như không quan tâm và chỉ đơn giản là ngồi vào bàn của mình, không hề dao động dù chỉ một chút.
Sau đó, những học sinh khác hành động như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục trò chuyện cười đùa với nhau.
Những phản ứng vừa rồi bộc lộ chính xác vị trí của Aoi trong lớp.
Eishi, Izumi và tôi im lặng quan sát cảnh tượng trước mắt.
"Đã lâu lắm rồi Aoi mới đi học."
"Cậu ấy đã nghỉ một thời gian dài, và tớ thực sự lo lắng. Tớ rất vui khi thấy cậu ấy trở lại trường."
Izumi nói điều này với tiếng thở phào nhẹ nhõm.
"Tớ sẽ đi chào cô ấy!"
"Ừ, đi đi."
"Aoi! Chào buổi sáng♪"
Lờ đi ánh nhìn của các bạn cùng lớp, Izumi bước đến gần Aoi và chào cô ấy.
Trong lớp học này, chỉ có Izumi là không nhắm mắt làm ngơ trước Aoi.
Có lẽ điều này liên quan cả đến vai trò lớp trưởng, nhưng quan trọng hơn, đó đơn giản chỉ là bản chất hay can dự vào mọi chuyện của cô ấy. Cô ấy thực sự làm đúng với quyết định của bản thân khi tranh cử cho vị trí lớp trưởng.
Tuy nhiên, liệu Aoi có sẵn sàng chấp nhận tính cách thẳng thắn quá mức của Izumi hay không lại là chuyện khác.
"...Chào buổi sáng."
Aoi chỉ đáp lại ngắn gọn. Bất kể Izumi có nói gì đi nữa, biểu cảm của Aoi vẫn không hề thay đổi.
Ở nhà, Aoi có thể nói chuyện với tôi bình thường, nhưng khoảng thời gian đó giờ đây cứ như không có thật vậy. Bây giờ cô ấy lại tỏa ra ấn tượng của một cô nàng tóc vàng kiêu hãnh.
"Hôm nay cậu đến trường rồi. Dạo này cậu có khỏe không!?"
"...Ổn."
"Vậy thì tốt! Ổn là tốt rồi!"
Ngay cả khi đối diện với thái độ lạnh lùng như vậy, Izumi vẫn không nản lòng và tiếp tục nói chuyện với cô ấy với một nụ cười. Tinh thần của cô ấy thực sự ấn tượng.
Khi nhìn khung cảnh quen thuộc này, những suy nghĩ về tương lai bỗng vụt qua đầu tôi.
Aoi hiện đang sống tại nhà tôi, vì vậy hoàn cảnh sống hiện tại của cô ấy tạm thời sẽ ổn thỏa.
Ít nhất là cho đến khi tôi chuyển trường, Aoi sẽ không phải lo lắng về nơi ở.
Về vấn đề tài chính, chỉ cần tôi sử dụng tốt số tiền trợ cấp mà bố mẹ cho, thì việc xoay sở để cả hai cùng sinh sống là có thể.
Aoi cũng có công việc bán thời gian, vì vậy cô ấy sẽ có thể tiết kiệm được một lượng tiền kha khá.
Nhưng... Điều gì sẽ xảy ra sau khi tôi chuyển trường?
Trước đó quyết định một nơi để sống thì ổn thôi, nhưng nếu sau đó cô ấy không thể ổn định nơi ở thì sao?
Nếu chuyện đó xảy ra, cô ấy sẽ lại phải đối mặt với tình trạng vô gia cư, và cũng không thể đến trường.
Với hoàn cảnh hiện tại, lần này sẽ không có ai dang tay giúp đỡ Aoi cả. Với cách mọi chuyện đang diễn ra, có vẻ như không ai muốn hỗ trợ cho cô ấy.
Ngay cả khi Izumi chăm sóc Aoi hết mức có thể đi nữa, những học sinh cùng lớp khác sẽ không dễ dàng chấp nhận cô ấy. Trừ khi Aoi chủ động tiếp cận họ, nếu không điều đó sẽ rất khó xảy ra.
Hơn nữa, không chỉ các học sinh mà cả giáo viên cũng có ấn tượng tương tự về cô.
"Một nữ sinh tóc vàng thường xuyên cúp học." Đương nhiên, các giáo viên cũng có cái nhìn tiêu cực về cô ấy.
"Cậu quan tâm việc Aoi đến trường đến mức đấy à?"
Có vẻ như tôi đã vô thức nhìn chằm chằm về hướng Aoi.
Nghe câu hỏi của Eishi, tôi nhanh chóng lảng mắt đi.
"Không... không phải như vậy."
"Vậy cậu đang nghĩ cái gì?"
"Aoi và bọn mình, chúng ta tốt nghiệp cùng một trường sơ trung đúng không?"
"Ừm."
"Tớ chưa bao giờ giao tiếp với Aoi, và do tớ chuyển đến trong năm đầu sơ trung, nên tớ và cô ấy không quen biết nhiều. Không biết liệu cô ấy có luôn như vậy kể từ khi học sơ trung hay không."
"Tớ cũng không học cùng lớp với cô ấy nên không chắc lắm. Có vẻ như Aoi đã trở nên giống kiểu 'cô gái tóc vàng' hơn sau khi bắt đầu vào cao trung. Nhưng kể cả hồi đó, cô ấy vẫn thường xuyên ở một mình, giống như bây giờ vậy."
"Tớ hiểu..."
Tôi yếu ớt trả lời, cố không để lộ điều gì và nhìn lại về hướng Aoi.
"Nếu cậu có bất kỳ khó khăn nào, tôi sẵn sàng giúp đỡ."
"Tôi không có gặp rắc rối gì cả, nhưng cảm ơn cậu."
Nói xong, chuông vào tiết vang lên.
Trong giờ học, tâm trí tôi tiếp tục tràn ngập những suy nghĩ về tương lai.