Câu chuyện nhỏ 6.3 :

“ Gửi về anh!

Chồng thân yêu của em! Em cảm ơn anh đã cùng đồng hành với em suốt 15 năm qua .

Anh , người đàn ông không thích sự lãng mạn , bản tính cũng không tính là tốt . Nhưng vì yêu em , anh đã làm được những điều mà em mãi khắc cốt ghi tâm .

Thời đại này , xã hội này , làm gì có chuyện tồn tại một túp lều tranh hai quả tim vàng .Em biết rằng để yêu em anh đã phải đánh đổi nhiều thứ , nhưng với em , anh luôn dùng nụ cười để lấp đi những đau khổ mà bản thân phải chịu đựng .

Khoảng thời gian xa anh , em những tưởng hai chúng ta là hai thế giới tách biệt dù cho có cố gắng đến đâu cũng không thể đến được với nhau .

Em yêu anh trong lặng im giống như chiếc lá vàng úa lặng lẽ chìm vào đại dương sâu thẳm . Đã rất nhiều lần em nhìn về quá khứ , nhưng cuối cùng vẫn đánh mất anh trong vội vã . Bao lần thốt lên tên anh trong những năm tháng vắng bóng , nhưng lại tự lau khô nước mắt mình , em luôn tin vào duyên phận , còn anh thì bao giờ cũng thích những điều ngược lại .

Em tự nhủ bản thân không thể không hóa thân thành một con lật đật , không ngừng té ngã cũng không ngừng đứng lên cho đến phút cuối cùng . Kết quả không ngừng lặp đi lặp lại nhưng …vẫn chỉ có mình em với bóng đêm .

Bao lần em khiến anh phát điên , phát cuồng ! Nhưng có lẽ như thế để em ở nơi không có anh mà kiên cường …

Những khi em tưởng bản thân không thể gắng gượng nổi , hoàn toàn suy sụp , dường như muốn phó thác hết tất thẩy cho số phận . Anh luôn là người cho em thêm sức mạnh , tia hy vọng để nhìn về con đường phía trước .

Em từng nói với anh vẻ đẹp của một con người nằm ở sự chân thật … ! Tuy vậy , ấn tượng về những ngày đầu tiên chúng mình gặp gỡ là những rắc rối cứ liên tiếp bủa vây, chồng chéo lên nhau và em đã mặc định hẳn cho anh cái nhìn không mấy tốt đẹp .

Nhưng anh biết không ? Trái tim em đã lạc lối tự bao giờ mỗi khi nhìn thấy nụ cười tựa như ánh mặt trời của anh . Dù cho anh có xấu tính , anh hay nắt nạt em , hay trêu trọc , hay khinh bỉ trí thông minh của em , nhưng trái tim vẫn có lý lẽ riêng của nó , chẳng bao giờ chịu nghe theo sự điều khiển của lý trí anh ạ !

Anh có biết trong suốt quãng thời gian bệnh tật đeo bám , đôi chân em không thể bước đi , em không thể tự mình đến lớp . Anh là người đầu tiên xuất hiện trước giường bệnh của em mà không phải một ai khác , em nhớ mãi ánh mắt đỏ hoe của anh khi nhìn em . Ấn tượng sâu sắc nhất , vẫn là những ngày nằm trên giường bệnh , em bị số phận tuyên án , không thể vẫy vùng cũng chẳng thể phản kháng .

Để chuẩn bị cho ca phẫu thuật phải cần đến một số tiền rất lớn , nhưng nhà em hoàn toàn không có đủ đến một nửa . Em thấy được nỗi đau , sự bất lực trong đôi mắt mẹ .

Đêm nào , em cũng mất ngủ , chỉ biết thu mình trong chăn lặng thầm khóc , không dám phát ra tiếng , em sợ ba mẹ nghe được …mẹ và ba đã đủ đau khổ và tự trách bản thân nhiều lắm rồi . Khóc xong hôm sau lại phải cố tỏ ra không sao , vẫn phải mỉn cười .

Mỗi khi cơn đau ập đến , dường như em thấy được thiên đường trước mắt , toàn thân đau đến nỗi tê dại , đôi chân mất đi cảm giác hoàn toàn , hai trán ướt đẫm mồ hôi , nước mắt lại lăn xuống hai bên má , từng giọt rồi từng giọt dừng lại bên khóe môi mặn đắng . Đã có lúc em nghĩ bản thân là một gánh nặng , đằng nào cũng phải chết thôi thì chết sớm siêu thoát sớm , nên thường nghĩ cách làm sao để được chết mà không đau đớn nhất , không phải xấu xí nhất , không mất hình tượng nhất . Em muốn khi mình ra đi vẫn vẹn nguyên đẹp đẽ như khi chìm vào một giấc ngủ dài hạn .

Một ngày em đem ý tưởng này nói cho anh , anh thẩn thờ nhìn em , hai bàn tay nắm chặt tay em , em vẫn nhớ rõ như in những lời anh nói với em lúc đó .

“ Được thôi ! Cậu dù sao cũng không thể nào nghĩ được cách vẹn toàn nhất nên tôi giúp cậu. Cậu biết không ? Uống thuốc độc trừ phi cậu không sợ phải làm quỷ sùi bọt mép , nhảy lầu cũng được nếu cậu không ngại thành con ma trắng sát vì mất máu và không có não khi phải cắm thẳng đầu xuống đất . Tôi đã từng thấy nhiều người nhảy lầu mà nội tạng họ rớt hết ra và dập nát , sau một lúc dãy dụa khi nào hết máu họ mới chết được …”

Anh cứ ngồi thao thao bất tuyệt với em hết cách này tới cách khác nào là thắt cổ , lấy gối làm nghẹt thở , cắt cổ tay … lúc đó thật sự em rất thoái trí , vừa ngồi chăm chú nghe anh nói trong đầu lại tưởng tượng ra vô vàn hình ảnh đáng sợ .

Toàn thân bất giác lạnh run lên , thì ra trước khi người ta muốn chết còn phải trải qua nỗi dằn vặt về tinh thần nữa .

Lúc đó , em mới nhận ra rằng mình khao khát muốn được sống biết nhường nào , em muốn được trải nghiệm những điều mà bao nhiêu lâu nay , chỉ được phép nghĩ tới trong giấc mơ ! Em không cho phép bản thân mình gục ngã và cũng không được gục ngã .

“ Cậu nghĩ thử xem chả có cái nào thích hợp với nguyện vọng của cậu cả ! Chi bằng cậu cứ yên tâm mà dưỡng bệnh , ông trời không bao giờ tuyệt đường sống của ai . Huống hồ , người như cậu lại chẳng thông minh gì mấy nên sẽ sống rất dai . Thường là những mầm móng tai họa sẽ sống dai dẳn hơn hẳn những người bình thường . Cậu có nghe câu “ Hồng nhan bạc mệnh” bao giờ chưa . Cậu lại còn chưa được một phần nghàn của hồng nhan , nên mệnh chắc chắn tốt ! Tin vào tôi đi .”

Lời anh nói với em bao giờ cũng khó nghe như thế ! Nhưng ngược lại nó lại làm cho em tỉnh táo hơn hẳn. Anh thừa biết em là đứa nhát gan , em sợ chết hơn bất cứ thứ gì .

Anh bảo em hãy tin vào anh nên em đã quyết định thử đặt cược hết tất cả với số phận một ván cuối cùng . Và anh biết không dường như phép màu luôn sẽ xuất hiện khi con người ta cần đến nó nhất !Trải qua nhiều đêm cắn răng vật vã với từng đợt đau đớn , cả thể xác lẫn linh hồn đều bị dày vò đến tận cùng . Em nhận được thông báo mình sẽ được làm phẫu thuật , là một bác sĩ giỏi nhất chuyên khoa cơ xương khớp ở Úc đích thân thực hiện ca mổ theo một chương trình nhân đạo Quốc tế .

Sau này , em mới biết được câu anh nói hãy tin ở anh nghĩa là như thế nào. Nghĩa là anh , chàng trai của em sẽ phải đánh đổi cả ước mơ của bản thân để cho em được sống ! Tại sao anh lại dấu em việc này, bà nội Cún đã kể cho em nghe . Mẹ bảo với em rằng anh suốt hai tháng liền ngày nào cũng cầu xin ba giúp đỡ , nhưng vì việc này quá đỗi lớn nên ba đã không đồng ý .

Lúc đó , học bỗng từ trường đại học Standford , Mỹ báo anh đã đậu . Và vợ anh giờ đây cũng biết được rằng chồng mình từng là một chàng trai ngây ngô nhưng đầy mạnh mẽ và bản lĩnh như thế nào ! Anh đã dùng nó để ép buộc ba mẹ , dù sao cha mẹ khó có thể thắng được con cái .Ba đã đồng ý với điều kiện anh phải đi du học thay vì học kiến trúc sẽ phải học quảng trị doanh nghiệp và đặc biệt là không được gặp em nữa , phải cắt đứt mọi liên lạc .

Em biết chồng em đam mê với kiến trúc như thế nào ! Anh đã không nề hà bất cứ sự khó khăn nào để mày mò làm một ngôi nhà bằng tăm tre cho em , khi tình cờ nghe em nói em thích . Đã bao lần ngồi sau xe anh , nghe anh luyên thuyên về những công trình vĩ đại của thế giới , anh còn nói anh muốn cách tân nền kiến trúc của nước nhà , phá bỏ cái kén kiềm hãm sự sáng tạo . Anh còn nói anh sẽ đi du học để có tầm nhìn mới , anh muốn những thiết kế của bản thân phải thật đột phá và mang phong cách mới lạ hơn .

Anh phải từ bỏ niềm đam mê mà có lẽ anh đã coi nó giống như một phần cuộc sống của mình , thật sự phải khó khăn đến nhường nào .

Em tự trách bản thân mình thật nhiều .

Là em vô tâm , em hờ hững .

Đặt bút viết nét chữ yêu thương lên giấy , nhưng không sao trọn được nét cuối cùng , bởi lẽ em nợ anh quá nhiều . Thời niên thiếu trôi qua với biết bao lời nói thành kính nhưng vẫn lặng lẽ trầm mình vào sự hỗn độn của cảm xúc mù quáng mà em mãi mãi không sao tháo gỡ được .

Đã nhiều năm trôi qua , biết bao đổi thay . Nhưng em luôn có niềm tin bất diệt về những tháng ngày sau này .

Hôm qua , em hỏi anh như thế nào là hạnh phúc ! Anh không trả lời , chỉ bảo “ Con mắc tè rồi kìa em . Em ở đâu ra lắm câu hỏi thế ?” .

Buổi tối , em phụng phịu với anh , anh chỉ liếc mắt nhìn em rồi kéo em về phòng . Anh cốc nhẹ lên trán bảo em là đứa ngốc .

“ Điều hạnh phúc nhất của anh là khi anh già đi , em vẫn ở bên cạnh anh . Cho tới khi nào mắt anh không còn có thể mở ra vào mỗi buổi sáng để thấy được những vết đồi mồi cùng chân chim của em nữa”.

Em thật sự rất cảm động và hạnh phúc bởi vì có anh !

Võ An "