"Mấy cậu thấy đó, dạo này cứ chán chán thế nào ấy. Kiểu, yên bình quá đi mất thôi."
Lúc này vẫn còn là sáng sớm, khi mọi người xung quanh đang chào nhau trên đường tới trường. Dù tiết trời đã trở nên khá lạnh, cơn ngái ngủ sẽ không dễ tan biến đến thế. Dụi mắt, Nanase Ikumi ngáp một hơi, và lẩm bẩm.
"Phải ha. Cũng sắp đến kỳ kiểm tra nữa, giờ tớ muốn được nghỉ ngơi~"
Lập tức có những tiếng đồng thuận, là từ Shouji Ria và Torimaki Mii, đang ngồi cạnh Nanase.
“Phải đó, phải đó. Aaa, không có chuyện gì thú vị hết cả sao? Kiểu, chuyện gì đó để mà—"
“Mấy tên riajuu nên nổ tung hết đi!” [note36990]
“Oái!? Cái gì vậy!?”
Một giọng to đến mức có thể làm thủng màng nhĩ ai đó ập đến ba cô gái. Bầu không khí thư thả sáng sớm đã bị thổi bay trong chớp mắt. Ngay cả những học sinh khác quanh đó cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“B-Bình tĩnh đi, mọi ngày vẫn thế mà.”
“Như thể tao bình tĩnh được ấy! Bọn họ sáng nào cũng bón cơm tró kia kìa!”
Nanase và hai người kia đảo mắt nhìn nhau.
“Ở trước cổng trường kia không phải là Iruma và Bizen sao? Mới sáng ra đã làm loạn lên rồi.” Torimaki thở dài một tiếng, nhún vai.
Ở hướng mà cô đang chỉ tay, có hai cậu con trai đang khẩu chiến với nhau, chẳng thèm bận tâm đến những người xung quanh họ.
“...Đừng bắt tao phải nói lại mãi vậy chứ. Tập làm quen đi cái coi nào.”
“Đúng đó, Haruto-san. Đây không phải là một thứ mà nên cậu nổi giận đâu.”
Đứng bên cạnh Bizen Ryouichi là một người cô gái điềm tĩnh, đang mặc một chiếc váy tạp dề.
“Giờ thì, Ryouichi-sama, bữa trưa của ngày hôm nay đây ạ. Tôi chắc chắn đã cho vào rất nhiều đồ chiên mà cậu ưa thích đó.”
“Ồồ, đây mới là thứ mà em hằng mong đợi chứ! Trưa nay hẳn sẽ ngon lắm đây!”
Cô gái đó mặc một bộ trang phục kiểu Tây, với hai màu trắng và xanh nước biển tương phản. Cô đội một chiếc mũ hầu gái, trông rất giống một nữ hầu thực thụ. Có người cho rằng người Nhật không hợp với kiểu trang phục đó, nhưng nó vẫn rất đẹp với cô. Như thể cô vừa bước ra từ manga hay phim ảnh vậy.
“Một hộp bento vô giá, tràn ngập tình yêu, và còn là hàng nhà làm nữa chứ…! Sự khác biệt địa vị này quả là đau đớn mà! Chính phủ đang làm thế quái gì vậy chứ!”
“Lại nữa sao… Dừng lại được rồi đó, Haruto-kun.” Namikawa Shin cố xoa dịu Haruto đang nổi đóa.
“Nhưng, nhưng! Mày không thấy ghen tị với nó sao!? Mỗi ngày đều được một cô hầu gái dễ thương thế này phục vụ! Không công bằng tí nào!”
“Thiệt tình, mày đúng là khó tính thật đó, Haruto ạ. Chị ấy là gia đình quý giá của tao. Chị ấy giống như một người chị, giống như một người mẹ vậy. Phải không, Yui?”
“...Hứ.”
“Ể, sao chị lại bĩu môi vậy? Em đã làm gì sai sao?”
“Tớ bắt đầu hiểu cảm xúc của Haruto-kun một chút rồi đấy. Và Ryouichi-kun đôi khi cũng chậm hiểu thật.” Shun vỗ vai Haruto. “Chúng ta cũng không nên ép cậu ta đâu. Bây giờ thì, hãy đàn ông lên, và dõi theo tình yêu của một thằng bạn, nhé?”
“Mày đang nói cái gì vậy hả, tên biến thái ngầm kia! Tao biết chuyện của mày đấy nhá! Mày và Mifuyu đã tán chuyện điện thoại đến tận đêm khuya, đúng không!” Iruma chỉ tay vào Shun.
“À, cậu biết sao? Không hẳn như cậu nghĩ đâu, em kế ạ.”
“Đừng có thản nhiên gọi tao như thế! Cái bản mặt và lời nói của mày không có ăn khớp tí nào đâu, thằng khốn!”
Trong lúc hai người kia đang cãi nhau, Haruto có vẻ đã dịu đi một chút, và thả lỏng vai đầu hàng.
“Khốn! Thế giới 3D thực sự không thể nào sánh với 2D được mà! Tao có cả tấn waifu 2D, và tất cả đều yêu tao!”
Hoặc là ai ai cũng đã nghĩ là vậy, nhưng lập tức cậu lại nổi thêm một quả đóa khác. Vừa nãy chẳng khác gì một giây yên bình trước thảm kịch cả.
“Không ai trong chúng mày có thể phủ nhận điều tao nói đâu!!!” Cậu hét lên như một tên thua cuộc, làm những ai đang nhìn cậu không thể nào chịu nổi nữa.
“Ặc, mới sáng ra đã phải xem cái mớ kinh tởm này rồi…” Nanase lè lưỡi khó chịu [note36989], và bạn cô hùa theo.
“Nói chí phải! Sao tên rác rưởi như này lại được phép học cùng trường với chúng ta chứ! Thật không thể tin nổi mà!”
“Chuẩn! Không phải dạo này trường mình lại đang có quá nhiều tên otaku kinh tởm sao? Bọn họ nghĩ ở cạnh Bizen thì thích gì làm nấy à… Có cách nào để…” Nanase dừng lại. “Đợi chút? Cách này được không nhỉ?”
“Ể? Ý cậu là sao?” Bắt sóng được thứ gì đó thú vị, Shouji trườn người tới trước, mắt lấp lánh.
Nanase thấy phản ứng này, và cảm thấy tự tin hơn nữa. Cô đã tìm ra cách để đổi phó với con lợn otaku này, cũng như để xua tan sự chán nản của họ, một “trò chơi” sẽ giúp họ được một mũi tên trúng hai đích.
“Trò này sẽ thú vị lắm đây. Kuhiuhiuhiu, cho tớ tham gia với nào.” Shouji cười nhe răng, phát ra cái điệu cười điên cuồng như mọi khi của cô.
“Phư phư, có vẻ như bây giờ chúng ta sẽ không phải chán đến chết nữa rồi.”