Chứng câm lặng có chọn lọc.

Nó bắt đầu xuất hiện từ khi tôi còn học trong trường cấp một.

Vì nó mà cho dù muốn nói chuyện, tôi lại không cách nào mở được lời. Cho dù có thể giao tiếp bình thường với người nhà, tôi lúc nào cũng thấy lo âu và khó nhọc khi ở trường.

Những câu từ muốn nói chẳng thể nào cất cánh thành lời, vì cái cuống họng này đã nhốt chúng lại mất rồi.

Được hòa nhập cùng mọi người, được trò chuyện thật nhiều và được cười nói thỏa thích; tôi muốn lắm đấy chứ… Nhưng rốt cuộc thì tôi chỉ đơn giản là không cách nào mà làm được.

Mọi người xung quanh, không ai hiểu được điều này.

Tôi bị giáo viên trách mắng giữa lớp vì không thể đọc bài một cách to rõ.

Tôi thậm chí còn không được ăn trưa vì cứ bị những học sinh khác ném cái nhìn kỳ lạ vào người.

“Mày nói ‘A’ được không?”

Và tôi chẳng thể nói, cứ thế mà hứng chịu những lời chế giễu từ xung quanh.

Tuy vậy, thật khó chịu mà, vì tôi đâu thể đáp trả được đâu chứ.

Tôi không thể bày tỏ lòng cảm kích bằng câu “mình cảm ơn”, không thể xin tha thứ bằng câu “mình xin lỗi”, và thậm chí còn không thể cất tiếng chào buổi sáng.

Từ lâu rồi, tôi đã quên mất cách để cười.

Cho đến khi, một thiên thần – đối với tôi, đến thăm chốn này.

“Chào buổi sáng Minami!”

Cô nàng Hinamura là người đã ngồi cạnh tôi khoảng thời gian năm hai trung học. Thay vì họ, tôi thường gọi cậu ấy bằng tên – Kyoka. Nhưng đó là gọi ở trong lòng mà thôi…

Khi đó, cậu ấy đã nhẹ nhàng vỗ vai và cười với tôi. Nụ cười rực nắng được bọc giữa mái tóc ngắn ngang vai màu hạt hồ đào trông đáng yêu, đáng yêu lắm đấy.

Vì không thể đáp bằng câu ‘chào buổi sáng’ nên tôi đã dùng cách đáp lời ổn nhất mà mình thực hiện được, đó là cười một cách ngượng nghịu và nghiêng đầu.

Tất cả chúng chỉ để cho một lời chào.

Kyoka là người hùng đã cứu tôi khỏi bọn bắt nạt.

Chính bản thân cậu ấy cũng là người duy nhất coi tôi là bạn.

“Minami à, cậu đâu có kỳ quặc gì. Nhìn thế nào thì cũng quá ư dễ thương là đằng khác.”

Tôi đã khắc sâu khoảnh khắc cậu ấy ôm tôi vào lòng và nói câu đấy sau khi đuổi tên bắt nạt đi.

Giọng nói nhẹ nhàng như màu kem vani.

Cùng hương hoa từ dầu gọi tôi vừa hít sâu đầy phổi.

Và thứ xúc cảm của hơi ấm qua lớp đồng phục đang tỏa ra từ nhịp đập sâu trong lòng ngực mềm mại của cô nàng trước mặt.

Sau khi buông lỏng, cậu ấy sửa sang lại mái tóc rối tung và chỉnh cặp mắt kính của tôi lại bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn. Lúc đấy, tôi có thể dễ dàng thấy được đường nét nụ cười của Kyoka phản chiếu rõ ràng ngay giữa thế giới này.

‘Minami, mình muốn làm bạn với cậu.”

Cậu ấy nói thế đấy.

Tôi dành phần lớn thời gian ở bên Kyoka trên sân thượng trường học trong suốt mùa hè năm đó: ban ngày khi chưa có ai, ban trưa và cả lúc tan học.

Trong khoảng thời gian ấy, bọn tôi cùng nhau thả mình trôi theo làn gió hạ; nó thổi qua bộ đồng phục thủy thủ trắng tươm, và lướt qua bọn tôi như một khoảng lặng không lời, đầy bí ẩn. Cùng với đó là hương hoa từ dầu gội thỉnh thoảng lại vờn quanh.

Chỉ với chúng thôi cũng làm tôi thấy như đang chìm trong lời chúc phúc rồi.

“Minami nè.”

“Hửm?”

Sau học kỳ đầu tiên, bài kiểm tra vừa mới kết thúc, mọi người đang trông mong kỳ nghỉ hè, và màng nhĩ của tôi thì cứ như đang run rẩy vì tiếng ồn của bọn ve sầu. Khi đấy, Kyoka đột nhiên mím môi bảo.

“Mình thích cậu, Minami à…”

“Ể…?”

Cậu ấy cúi đầu để che đi đôi môi vì hơi chút xấu hổ. Một cơn gió thổi qua làm lay động bộ áo trắng đang phản chiếu những tia nắng rực rỡ đấy.

“Thiệt—thiệt đó, mình thích cậu như một người bạn,… nhưng… hơn hết là như một người yêu đấy…”

Những ngón tay cậu ấy quấn chặt lấy tay phải của tôi.

“Mình cứ luôn lo lắng, không biết nếu nói ra những lời này. Thì Minami à, cậu có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu…”

Tôi thấy được chút thấp thỏm trong nhịp thở của Kyoka khi cậu ấy đang cười để che đi nổi xấu hổ của bản thân.

Người yêu.

Có thể hai đứa con gái yêu nhau khá kì lạ, hoặc cũng có thể không, nhưng dù thế nào thì cũng không thể thay đổi được một điều – đó là tôi yêu cậu ấy. Và cảm xúc của cả hai đều giống nhau…

“Mình—mình cũng vậy!”

“Hửm?”

Vòm họng đang thắt chặt, thật đau quá đi mà. Nhưng, mình vẫn muốn giải bày tất cả với cậu.

Rồi họng tôi rung lên, cất tiếng nói không thua gì đám ve sầu.

“Mình nói, mình… mình cũng y—yêu, yêu cậu…”

Cuối cùng tôi cũng đã mở lời được.

Mở lời để nói cho cậu ấy, những câu từ đầu tiên của tôi.

Nó không phải “chào buổi sáng” cũng chẳng phải “cảm ơn cậu”.

Phư phư, Kyoka cười khúc khích trước những gì vừa mới được thổ lộ.

“Vậy cảm xúc trong tim bọn mình đều giao nhau đấy nhỉ.”

Tôi chầm chậm liếc nhìn cậu ấy. Trong cùng một khoảnh khắc, ánh mắt ấy cũng vọng vào ngay mắt tôi – một cách trực tiếp.

Hai đứa cứ vậy mà đan ngón tay lại với nhau.

Từng chút một, mặt tôi nhích lại gần cậu ấy.

Kyoka – người mà tôi yêu quý, người bạn duy nhất và mối tình đầu.

“He he… có hơi chút… xấu hổ đấy nhỉ?...”

Cậu ấy cười với một khuôn mặt nhuộm trong sắc đỏ nhạt. Thật là… dễ thương quá đi mà.

“Kể từ giờ, sau này và mãi mãi. Bọn mình sẽ luôn luôn ở cùng nhau nhé.”

“Ư-ừ…”

Tôi chạm vào bờ môi cậu ấy chậm đến nỗi có thể cảm nhận được mồ hôi đang chảy nhanh hơn. Với một đôi mắt đang tự động nhắm nghiền, tôi cứ thế mà cắn vào thứ hạnh phúc ấm áp và mềm mại đấy.

Và rồi, tiếng ve sầu đã trôi về phương xa từ thuở nào.

Hôm sau, cậu ấy đã qua đời vì bệnh thiếu máu cơ tim.

Cái chết nó đến thật quá đột ngột.

Tôi không tin được, và cũng chẳng muốn tin.

Tôi đã không tham dự tang lễ, hiển nhiên rồi. Một phần là vì chứng câm lặng có chọn lọc, nhưng hơn hết, tôi thấy sợ.

Không phải sợ khi nhìn bằng đôi mắt trần của bản thân, mà sợ khi phải nhìn vào nét mặt tươi cười của cậu ấy giữa khung hình đen tuyền.

Cậu ấy sẽ không trở lại, cũng như ở cạnh tôi nữa.

Mặc cho chính cậu đã nói bọn mình sẽ mãi bên nhau.

Chẳng hiểu vì sao mà một nỗi hối hận bò thẳng vào sâu trong tâm trí tôi.

Nếu mình có thể mở lời rõ ràng.

Nếu bọn mình có thể trao cho nhau nhiều cảm xúc hơn.

Nếu mình có thể nói rất thích được cậu ôm mà chẳng hề ngại ngần…

Thì…

“Kyoka…”

Đêm hè quá ngắn ngủi để có thể bình ổn được tâm trí tôi.

Tôi tự hỏi vì sao mặt trời lại có thể nhô cao rực rỡ như mọi ngày.

Tôi cuộn mình trong phòng rồi khóc, khóc rất nhiều trong cô độc.

Một khoảng lặng không lời.

Trong khoảng lặng đó, bọn mình chụm vào nhau trong một góc nhỏ của cái thế giới đang xoay vòng chóng mặt.

Cuộc đời cậu thầm trượt đi về hướng kết thúc, mà chẳng ai hay biết gì.

Mình muốn được trò chuyện với cậu nhiều hơn.

Mình ước được nói lời yêu cậu.

Mình nguyện cậu bên mình ngay lúc này…

 

Mình chẳng muốn chào tạm biệt tí nào đâu…

 

Hôm đó là ngày 13 tháng 8, một nửa mùa hè đã trôi đi; mẹ của Kyoka đã đến thăm.

Và đó cũng là ngày sinh nhật của tôi.

Vì chứng câm lặng có chọn lọc mà tôi cực kì lo lắng khi ở trước mặt bà ấy, trừ những thành viên trong gia đình thì cho dù đang ở nhà thì triệu chứng này vẫn sẽ xuất hiện.

“Tôi xin chân thành chia buồn…” – Mẹ tôi mang trà ra bàn, bà cầm chiếc khay trước người và cúi đầu thật sâu. Tôi cũng làm theo.

Tương tự, mẹ của Kyoka cũng cúi đầu đáp lại, sau đó bà đã ngồi ở trước mặt và nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi thì hiển nhiên là không thể nào nhìn thẳng vào mắt bà ấy.

“Cháu Shirahama Minami.”

Bà ấy gọi tên, và do đó toàn thân tôi căng cứng lại.

“Cô đến đây hôm nay để đưa lại một vật.”

Để đưa lại một vật…?

Một chiếc hộp trắng và lá thư được đưa đến trước mặt tôi.

Chúng là…

“Đây là di vật của Kyoka. Con bé đã chuẩn bị chúng từ trước, và cứ nói rằng, ‘con sẽ tặng nó cho Minami vào ngày sinh nhật của cậu ấy’.”

“Hở…”

“Hôm nay là sinh nhật của cháu, phải không Minami? Mặc dù con bé muốn được chính tay tặng cháu, nhưng giờ nó không còn làm được nữa rồi. Nên cô muốn cháu phải nhận lấy nó.”

Đây, đây không thể nào là…

Với một đôi tay đang run rẩy, tôi với lấy lá thư và chiếc hộp màu trắng:

Chúc mừng sinh nhật,

Minami ơi!

Chiếc hộp màu trắng là quà đấy. Mình đã phải bỏ sức rất nhiều để tìm ra được một thứ phù hợp với tên của cậu đấy Minami, nên mình hi vọng cậu sẽ thấy vui.

Được ở cùng cậu vui lắm Minami. Lạ thật đấy nhỉ, phải không. Vì cậu biết đấy, bọn mình có bao giờ trò chuyện với nhau đâu, cùng lắm hai đứa chỉ ở cạnh bên nhau thôi à.

Và mình cũng hạnh phúc khi gặp được cậu nữa. Thật sự, thật sự hạnh phúc khi hai đứa mình có thể làm bạn cùng nhau đấy.

Mình yêu cậu lắm, và cũng ước gì bọn mình sẽ cứ mãi là bạn tốt với nhau.

Từ Kyoka

Bên trong hộp có một chiếc nhẫn làm từ vỏ sò xinh đẹp được thu thập trên bãi biển. Vỏ sò đấy còn đẹp hơn bất kì một viên đá quý nào.

Và nó cũng hệt như cái tên của tôi – Minami Shirahama.[note31314]

Rồi tôi chợt nhận ra những giọt nước mắt đang đầy dần trên cặp kính của mình.

Chỉ cần ở bên cậu thôi. Nó cũng làm mình mãn nguyện rồi.

Chính cậu ấy, cũng đã nghĩ vậy.

“…”

Ơ, không, sao mà mình chẳng ngừng khóc được thế này…

“Con bé thật lòng yêu cháu đấy, Minami à. Lần nào nó cũng kể về cháu mỗi khi về đến nhà đến đấy. Trông nó lúc những lúc đó hạnh phúc lắm.”

Mình, mình hiểu rồi…

“Con bé đã mua một cặp nhẫn. Chiếc còn lại đang nằm trong phòng nó. Con bé muốn được đeo nhẫn đôi, cứ như một cặp mới kết hôn đấy nhỉ.”

Mẹ cậu ấy nhẹ nhàng mỉm cười.

Tôi cầm lấy chiếc nhẫn và đeo vào ngon ấp út trái. Vỏ sò trắng tỏa sáng như nụ cười của Kyoka.

“Bọn mình sẽ mãi bên nhau nhé.”

Dường như chúng là những lời mà cậu ấy đang thủ thỉ với tôi.

Và giờ đây, kỳ nghỉ hè lần thứ năm đã đến.

Mặc dù chứng câm lặng của tôi vẫn còn như cũ, nhưng nó không còn nghiêm như những năm cấp một và cấp hai. Tôi đã có thể đáp được vài từ với người khác, và cũng không còn thấy căng thẳng khi rời nhà.

“Lâu rồi không gặp nhỉ Kyoka.”

Lúc nào tôi cũng đến thăm vào ngày giỗ cậu ấy.

“Năm nay cũng nóng nữa, cứ đà này mình sẽ bị cháy nắng mất.”

Tôi đốt một nén nhang và đặt hoa xuống.

Cậu dạo này thế nào?

“Mình thì đang học luật. Khó lắm luôn đấy…”

Giọng nói của cậu vẫn chẳng hề vọng về.

Ngày xưa, mọi thứ trái ngược hoàn toàn. Khi đấy mình mới là người không thể đáp lại lời.

Mình, mình nhớ cậu rất nhiều…

Tôi nghe bảo rằng nửa kia của chiếc nhẫn trên tay tôi được đặt trong hủ chứa tro. Nó nằm đó, an nghỉ cạnh cậu ấy.

“Kyoka…”

Mình muốn được gặp, muốn được ôm, muốn được hôn lên môi cậu.

Giữ lấy suy nghĩ đó trong đầu, tôi ngước mặt lên để hạ nhiệt khóe mắt đang nóng rát nhưng rồi cũng nhắm lại trước ánh nắng chói chang.

A, không được rồi. Chắc hẳn cậu cũng đang nhớ mình lắm.

Bọn mình sẽ bên nhau trọn đời suốt kiếp.

Cho dù cách xa nhau, nhưng cậu luôn gần bên mình hơn ai hết.

Được rồi.

Hãy cố hết sức nào. Không nên cảm thấy xấu hổ nữa.

Hy vọng một ngày nào đó, bọn mình sẽ được trò chuyện với nhau thật lâu.

“Hẹn gặp lại cậu.”

Tôi nắm chặt tay trái của mình và rời khỏi nghĩa trang.