Editor: L.H

~ Beta: Bê

Chương 34:

Gian Đồng đem khăn mặt nhúng ướt bằng nước trong chậu rửa mặt, trước để thấm nước trong chốc lát, rồi mới vắt vắt vài cái, cuối cùng vắt ráo. Tiếp theo mới xoay người đem khăn mặt mới vừa nhúng nước qua thay cho chiếc khăn cũ đắp ở trên trán của Hoa Hoa. chiếc khăn được thay ra đặt ở trên bàn tay có loại xúc cảm ấm áp, giống như cũ nhiệt độ không hề giảm.

Cửa phòng chậm rãi bị đẩy, phát ra âm thanh khe khẽ.

Gian Đồng ngẩng đầu, nhìn thấy tiến vào chính là Xuân Di đến thăm. “Hoa Hoa con bé…… Như thế nào?……” Một bộ dáng muốn biết nhưng lại sợ nếu nghe được đến tin tức xấu từ Gian Đồng.

Gian Đồng nở nụ cười trấn an, “Hoa Hoa sốt chưa giảm, nhưng nhiệt độ đã chậm rãi ổn định xuống, cháu nghĩ không lâu bệnh tình có thể chuyển biến tốt đẹp lên.” Không thể nói ra sự thật chính là, cho đến bây giờ toàn thân Hoa Hoa cũng vẫn luôn duy trì ở tình trạng cực nóng, khăn ướt không ngừng đổi, nhưng đều không thấy khá hơn.

“Phải không……” Xuân Di gật đầu. “Kia nhiệt độ của bé hiện tại là bao nhiêu độ?” Sau đó lại đột nhiên hỏi.

“Cái này……” Không có chuẩn bị tốt tinh thần, Gian Đồng ậm ừ không biết nên trả lời như thế nào.

Xuân Di nhìn nhìn Hoa Hoa trên giường, ngay cả thống khổ rên rỉ tựa hồ cũng không có cách nào phát ra, bé nắm chặt đôi tay.

“Dì biết rồi.”

Nói xong khép lại cửa.

“Dì Xuân Di! ──”

Gian Đồng chỉ kịp kêu một tiếng như thế, tay vươn ra treo ở giữa không trung, cửa đã đóng lại kín mít.

……………………………………

“……Căn cứ kia, chính là phòng thí nghiệm của quân đội chuyên khai phá nghiên cứu các loại thuốc mới, đồng thời tiến hành các loại thực nghiệm trên cơ thể sống ……”

“Bạch chính là từ nơi đó chạy ra sao?” Tuyết Kiến hỏi.

“Vâng.”

“Khó trách cô luôn cảm thấy em ấy cùng người bình thường có chút không giống nhau……” Tuyết Kiến cúi đầu trầm ngâm, tựa hồ là ở trong đầu đang sửa sang lại tin tức Tĩnh Nhân vừa mới nói cho cô. Qua một thời gian, cô nói, “Dựa theo cách nói của em, những người tập kích Bạch cùng A Dũng mục đính chính là tới đuổi bắt em ấy trở về căn cứ phòng thí nghiệm kia?”

“Không sai.”

“Nhưng vì cái gì chứ? Vì cái gì hiện tại sẽ đến đuổi bắt? Tại thời điểm bây giờ, không đề cập tới tang thi hoành hành trước mắt, ngay cả phòng thí nghiệm căn cứ đều bị hủy diệt rớt, lại đem em ấy bắt giữ trở về là có ý gì?”

Tĩnh Nhân thở dài: “Đây cũng là việc em nghĩ mãi không ra.”

Hai người đều chìm vào trong suy nghĩ của chính mình.

Thật lâu sau, Tĩnh Nhân hồi tưởng lại thời điểm trước khi Tuyết Kiến gọi mình tới nói chuyện “Đúng rồi, cô Tuyết Kiến, lúc trước cô nói là có chuyện muốn nói với em, là chuyện gì vậy ạ?”

“Cái kia a……” Tuyết Kiến hít một hơi thật sâu, “Tĩnh Nhân, em nhất định cảm thấy rất kỳ quái, vì sao trong thành thị đông đúc như vậy nhưng vẫn có nhiều người thành công thoát đi khiến cho số lượng người trở thành tang thi trong thành thị là cực nhỏ, vậy mà chúng ta vẫn bị kẹt ở đây?”

Cô nhìn hành lang thật dài bên tay phải, lại nhìn về phía Tĩnh Nhân nói, “Em biết không, thành phố này của chúng ta, cho tới nay còn có một cái tên khác──‘Thành phố Kim Tự Tháp’.”

……………………………….

Thạch Điền đưa lỗ tai ghé sát tại một chỗ khác của hành lang nghe lén Tĩnh Nhân cùng Tuyết Kiến đối thoại với nhau, khi biết được chân tướng tại sao Bạch cùng A Dũng phải chịu tập kích, hắn từ từ đem đầu kề sát trên vách tường nâng lên.

“Nguyên lai là như vậy a……” Hắn lẩm bẩm nói.

Nói cách khác, hết thảy những nguy hiểm, đều là bởi vì sự tồn tại của Bạch mà ra. Thạch Điền ở trong lòng âm thầm tính toán, như vậy, chỉ cần cùng bọn họ tách ra, liền sẽ không gặp được nguy hiểm đuổi giết như vậy nữa. Chỉ cần chính bọn họ thoát ly đi thì hệ số an toàn liền sẽ được đề cao lên rất nhiều.

Một bên nghĩ như thế, một bên xoay người hướng về căn phòng có đặt hành lý của chính mình mà đi“Không thể lại cùng bọn họ cùng nhau đi tiếp nữa.” Cuối cùng lưu lại chính là một câu như thế.