Một lần nữa, mùa hè lại đến vào năm nay.

-------

Mùa mưa cứ đến rồi lại đi.

Dẫu vậy, thời tiết lại khá nóng ẩm và oi bức. Bầu không khí ẩm ướt tới mức như đang bám víu lấy làn da. Ngột ngạt là thế, song dòng người vẫn tấp nập ngược xuôi, tựa hồ đang bơi trong tiết trời no nước này.

“Tôi” thì là một trong số họ.

Không phải thường phục như mọi khi, hôm nay tôi vận trên mình một bộ váy trắng cùng chiếc áo cardigan nhạt màu. Ăn mặc như vậy, trông tôi cũng ra dáng một nàng tiểu thư gia giáo đấy nhỉ. Nếu bạn định hỏi liệu tôi mặc bộ đồ này có thấy hợp hay không, thì chắc tôi sẽ nói là có đấy, chỉ là mấy kiểu quần áo như này vốn không phải gu thời trang của tôi mà thôi. Nếu bạn còn đang thắc mắc rằng có phải tôi cất công ăn diện một bộ đồ chẳng hề phù hợp với sở thích, hẳn là để gây ấn tượng với người đặc biệt nào đó hay không, thì tôi xin được trả lời là không nhé.

Đi lại dưới ánh mặt trời chói gắt này thì cho dù có ô để che nắng cũng sẽ dễ bị cạn kiệt sức lực thôi, nhất là khi bản thân đang mặc một bộ đồ chẳng hề thấy quen chút nào. Tôi chậm rãi từng nhịp bước, thi thoảng dừng nghỉ dưới bóng râm.

Vô số tiếng ve sầu vang lên ríu rít bên tai tôi. Với tôi thì chúng khác nào những lời cười nhạo châm chọc đâu.

Cái nơi mà cô đang cố vươn tới cũng như người đó đã chẳng còn trên cõi đời này nữa rồi. Cô sẽ chẳng thể quay ngược thời gian được đâu. Sao hả? Chẳng lẽ cô muốn chôn chân níu giữ cái ký ức mùa hạ ấy mãi hay sao.

À thì, thật ra nó cũng không hẳn là thế.

Ý tôi là, ve sầu cũng chỉ là ve sầu mà thôi. Chúng lúc nào mà chả kêu vang, nào có màng tới ai đâu và tôi cũng không ngoài ngoại lệ. Những lời cười nhạo ấy vốn tự tôi thêu dệt lên, một sản phẩm được tạo thành từ nỗi sợ hãi bên trong con tim.

Phải, các người nói đúng đấy, tôi chấp nhận tràng cười nhạo hư ảo của lũ ve sầu.

Tôi sẽ chẳng đưa ra lời bào chữa nào đâu, vì với tâm hồn chứa tran những hồi ức khôn nguôi, tôi vốn chỉ mong cầu được đắm chìm trong tháng ngày xưa cũ, ước mong được sống trong chút vấn vương còn sót lại.

Mặc dù chẳng bị một ai hối thúc, tôi vẫn từ từ mà tiến bước nhanh hơn.

Tôi bước lên một dãy bậc thang trắng bằng đá.

Một luồng gió mạnh mang theo hương hăng hắc của một loài cây ven đường mà tôi không biết tên, khiến tôi có chút buồn nôn.

Tiếp bước, tôi tới một con dốc thoải được lát bằng những viên gạch đã phai màu theo năm tháng. Khi băng qua một đám học sinh có làm da rám nắng, đâu đó phảng phất mùi cây cối hòa lẫn chút hăng từ khí clo.

Ah

Vừa rẽ vào một tiệm bán thuốc lá cũ, ngay trước mắt tôi là một khu nhà chung cư rất đỗi bình thường.

Khu nhà có tám tầng, đâu đó mỗi tầng bốn hộ. Bức tường thì trông khá sạch sẽ và nhìn vẫn còn mới cứng chán, dẫu cho đã được xây dựng từ lâu. Có một quán cafe nho nhỏ được mở ở tầng một, nhưng vì cách khá xa ga tàu nên chẳng cũng mấy khi đông khách.

Bị xây xẩm vì cái nóng, tôi lừ đừ bước vào tòa nhà. Lối vào chính không có bị khóa nên tôi bước thẳng lên chỗ cầu thang, đi qua một tấm biển báo ghi rằng “Vui lòng hạn chế tiếng ồn nơi khu vực chung”. Thi thoảng tôi sẽ dừng nghỉ mỗi khi hết hơi, rồi lại tiếp tục leo lên khi đã hồi đủ sức.

Cuối cùng thì tôi cũng đứng trước phòng 508.

Tôi biết phía sau cánh cửa ấy là gì. Một căn phòng trống không. Có một tấm cửa sổ lớn được che đi bởi tấm rèm màu lục nhạt, đằng sau là tầm nhìn bao quát của thành phố Hagamine và xa xa kia là mặt biển. Tiếp đến là kệ tủ thấp ở phía bên tường, trên mặt kệ là bể cá hình tròn nơi đôi cá vàng đang nô đùa bên trong, bơi ngoằn ngoèo quanh đám tảo. “Đứa trẻ” đang ngồi trên sàn, nơi được ánh nắng chiếu rọi xuống, đung đưa dõi theo bóng lưng của người đó.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đưa ngón tay về phía chuông cửa...

Được giữa chừng thì tôi dừng lại, rút ngón tay và lùi đi.

Tôi chẳng đủ tư cách để bước qua cánh cửa đó.

Tiếng ve sầu lần nữa vang lên, vẫn là những lời châm chọc đó.

Có lẽ các người đã đúng. Nơi mà tôi luôn hướng tới có còn tồn tại nữa đâu. Người ấy đã chẳng còn và thời gian thì cũng sẽ không bao giờ trở lại. Thứ duy nhất mà tôi còn níu giữ được chính là mùa hạ, thứ dù đến hay đi biết bao lần vẫn chẳng hề đổi thay.

“…Haaa”, tôi thở dài. Đứng tại đó, tôi chợt nhận ra sự thật rằng mình vốn chỉ là người dưng.

Đúng vậy. Tôi có biết về bọn họ, về những gì đã xảy ra vào mùa hè năm đó. Tuy nhiên, đó vốn chỉ là một mối quan hệ đơn phương mà thôi. Dẫu cho tôi có biết về họ, thì họ có biết gì về tôi đâu.

Với họ, tôi chẳng khác nào một kẻ tuy luôn kề bên nhưng xa lạ. Tôi chẳng phải diễn viên trong câu chuyện của họ, chỉ là một phần của bối cảnh hay người đứng khuất sau cánh gà mà thôi. Tôi vẫn luôn ở đó, vào khoảng thời gian mà họ đau thương, nếm trải niềm vui hay nỗi buồn, và khi họ dần hiểu nhau hơn—tôi vẫn luôn ở bên họ mà chẳng thể làm điều gì.

-------

"Lời mở đầu" - một cụm từ vốn được dùng để chỉ những lời mà các diễn viên đọc trước khi bắt đầu vở kịch, nhằm giới thiệu bối cảnh và nhân vật cho khán giả. Thường thì diễn viên phụ sẽ đảm nhiệm vai trò ấy. Nhưng đối với tôi, người đó hẳn phải rất thông sáng để bắt kịp những gì đang diễn ra và không nằm trong tình tiết chính của vở kịch mới phù hợp với vai trò này.

Điều ấy khiến tôi chợt nghĩ: nếu có thể tóm gọn lại những tháng năm ấy thành một câu chuyện, về chàng trai vụng về và cô chuột bạch thông minh, về cái mùa hạ mà họ đã trải qua trong căn phòng chật hẹp tựa như bể cá ấy.

Thì người duy nhất phù hợp để kể lời mở đầu này chỉ có thể là tôi mà thôi.

Vì lẽ đó nên ngay tại nơi đây, chính vào thời khắc này—

Tôi sẽ hồi tưởng lại về cái nơi vắng bóng người đàn ông và sinh vật ấy. Có khán giả hay không cũng chẳng hề quan trọng, bởi được đắm chìm trong hồi ức ấy thôi thì chỉ cần mình tôi là đủ.

Mọi chuyện bắt đầu từ một đêm hè nóng như đổ lửa vào tháng Tám năm ngoái...