Xét theo lịch sử nhân loại, thì đó là khoảng cuối thế kỉ thứ 5.

Khi mà tín ngưỡng của loài người vẫn còn khá là đơn giản, và mối quan hệ giữa họ với [Dị thần] cũng gần gũi hơn bây giờ.

Hắn lúc ấy, vẫn là một [Dị thần] tự do lưu lãng khắp nơi.

Khải giáp bao kín từ trên xuống dưới, tay cầm trường thương, ngự giá ngựa thần màu trắng. Cũng có lúc dùng tư thái của một bạch kị sĩ phi nhân loại hiển hiện trên đời, lại có khi hóa thành sấm sét bay lượn giữa bầu trời.

Kẻ thông minh chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ oai hùng ấy đều có thể biết đó là một vị chiến thần, cư xử cực kì cung kính.

Khi xuất hiện trước mặt con người, hắn cũng hợp tình lý mà nói ra danh xưng là Thương Thần (Lance God – nghe quen tai không :v).

Một kẻ như hắn, đến đảo Britain cũng chỉ vì hứng thú nhất thời, bởi nơi đó có một người bạn cũ – một [Dị thần] giống hắn. Nghĩ lại duyên phận khi xưa, và thế là chuyến thăm hỏi bắt đầu trong vô thức.

“Mới đây không lâu, ta có gặp một [Thép] khá thú vị.”

Người bạn cũ vừa mỉm cười vừa nói với hắn.

“[Thép]…. Đồng bào của ta sao?”

“Ừm, là một anh hùng sinh ra để tiêu diệt Quỷ vương sát thần. Gần đây xuất hiện một số Quỷ vương, thế gian đã tiếp cận tới thời điểm chung kết, và ngài vì cứu thế mà hàng lâm ------”

“Ha. Ra là chiến sĩ hiển hiện khi thế giới đi tới cuối cùng.”

“Không lâu trước, tên Campione làm loạn trên hòn đảo này đã bị ngài ấy xử đẹp rồi.”

Nghe nói cô ta tới hòn đảo (tương lai được gọi là Wales) này vài chục năm trước.

Sau đó, [Dị thần] ban phát ân huệ của sinh mệnh và uy hiếp từ tử vong này trở thành nỗi kính sợ của con người. Cô ta dường như được gọi là [Bạch nữ thần] Gwenhwyfar.

“Thế tên của ông ta là?”

“Không biết. Ta cũng đã từng hỏi, nhưng ngài ấy không nói lời nào.”

“Ừm, ông ta cũng không muốn lộ tên ra nhỉ.”

“Có lẽ vậy. Người của nơi này gọi ngài ấy là [Anh Hùng] Artos và bắt đầu tín ngưỡng như một vị thần bảo hộ hòn đảo này.”

Hắn – kẻ tự xưng là Thương Thần. Cô ta – người được tôn là Bạch nữ thần.

Cả hai có thần cách được con người ở châu Âu thờ phụng từ rất sớm trước đó.

Là hai vị Thần vương, ‘Chiến đấu chi vương’ cùng ‘Trí tuệ nữ vương’. Các dân tộc dũng mãnh và quả cảm đều thờ phụng hắn và cô ta như thế.

Thế nhưng, những dân tộc tung hoành ngang dọc ấy đều khó có thể tránh khỏi quá trình phát triển tới cực điểm rồi đi tới suy thoái.

Người dân tất sẽ mất đi quốc gia, ngay cả hình thái dân tộc cũng không thể xây dựng lại. Dòng máu và văn hóa rồi cũng bị đất nước khác hòa tan hấp thu, và sớm muộn sẽ mất đi bộ dáng vốn có từ xa xưa.

Khi văn hóa biến đổi, thần thoại cũng thay đổi theo.

Có những lúc thậm chí cả tên của thần linh cũng trở thành thứ gì đó khác.

“Nữ thần – người bạn từ xa xưa của ta. Nếu thế thì sớm muộn ta cũng có cái tên khác thôi nhỉ. Haha, gặp phải trắc trở như thế, xem ra chiến loạn cũng không lý tưởng như ta nghĩ nhỉ.”

“Nghe cách ngài nói thì dường như khá thích thú đấy chứ.”

Nghe tiếng cười vang lên trong chiếc mũ giáp, nữ thần đất mẹ cổ xưa bình thản mỉm cười.

Sau lúc này vài chục năm, cô ta sẽ vì chế tạo nên Chén Thánh mà mất đi tính mạng vĩnh hằng, và chuyển sinh trở thành tỳ nữ của Anh Hùng. Bởi vì được đến tên mới trước khi chuyển sinh, nên kẻ tái sinh dựa theo cái tên khác của Bạch nữ thần và tự xưng là Guinevere……

“Ừm… Dù sao thì ta đang trong một chuyến lữ hành không có mục đích. Tới thăm hỏi vị Anh Hùng kia để giết thời gian vậy. Nữ thần có thể chỉ cho ông ta đang ở đâu chứ?”

Cảm ơn sau khi nhận được câu trả lời, hắn tạm biệt người bạn cũ và rời đi.

Ngồi trên thần mã, bay vào không trung, hướng tới vị trí hiện tại của Anh Hùng trong truyền thuyết.

Vị Anh Hùng tiêu diệt Quỷ vương đang ngủ say trên đỉnh một ngọn núi nguy nga cao vút.

Hắn vốn là một kị sĩ cưỡi trên con ngựa có thể phi hành, nên đã dễ dàng dùng tốc độ như sấm sét đạt tới đỉnh núi.

Giữa đường, hắn có thấy hình bóng những con người cố dùng mọi cách để leo lên nơi này.

Là dân chúng của Britain. Mục đích của họ cũng là vị Anh Hùng mà họ dù liều tính mạng cũng muốn hiến lên những lời ca tụng tôn thờ.

Có một thanh kiếm cắm trên đỉnh ngọn núi.

Kiếm sắt. Hai lưỡi sắc và cực kì dài, to bản, hơn nữa cấu tạo dày và nặng.

Thế nhưng, so với hình dáng, ánh sáng tỏa ra trên thân kiếm càng hấp dẫn ánh mắt. Đó là thứ quang mang bạch kim chói mắt như mặt trời.

“Huy hoàng xiết bao….”

Quả đúng là thần kiếm. Xác thực là thiên kiếm. Hắn phát ra lời ca tụng.

Hẳn không có một thanh kiếm nào khác có thể so sánh với vẻ đẹp và sức mạnh của thanh kiếm này.

Hắn sinh ra cũng là kiếm, như một thiên thạch màu trắng – kiếm thần đồ long diệt xà. Thanh thần kiếm bạch kim ở kia là thứ khủng khiếp cỡ nào, hắn liếc mắt là nhận ra.

“Xin hãy thông cảm. Nghe nói có một Chiến thần tiêu diệt Quỷ vương ở nơi này, nên ta mạo muội ghé thăm. Thật có lỗi khi ảnh hưởng tới giấc ngủ của ngài. Nhưng, ta muốn giao tiếp với vị anh hùng vô song, và kết tình bè bạn. Mong ngài hiện ra thần thể.”

Bạch kim thần kiếm không chỉ là vũ khí, mà còn là hiện thân của thần.

Chiến sĩ tiêu diệt Quỷ vương hóa kiếm để nghỉ ngơi, và hẳn là đang chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo. Cùng là [Thép], bản năng nói với hắn như thế.

Vì thúc giục người kia tỉnh dậy, hắn từ từ vươn tay chạm tới thần kiếm. Ngay giây lát khi tiếp xúc, tia lửa điện văng tung tóe khắp nơi.

“!”

Những đốm lửa hóa thành điện phóng vào tay hắn, ngăn cản sự tiếp xúc vô lễ.

“Haha…. Sẽ không dễ dàng tỉnh dậy hả? Xem ra ngài là một nam nhân khá ủ rũ và khó ở chung nhỉ.”

Trái lại, hắn bị cách cư xử lạnh lùng của bên kia hấp dẫn và mỉm cười.

Hắn – Thương thần mà trong tương lai không xa được xưng là Lancelot Du Lac đã dùng cái tên đó gặp gỡ vị chiến binh tiêu diệt Quỷ vương, chính khi một Quỷ vương mới đi tới đảo Britain mặc sức lộng hành.

Rồi, vài chục năm sau nữa, người bạn - nữ thần đất mẹ cũng trở thành kẻ phò tá cho ‘Kẻ tiêu diệt Quỷ vương’.

Lý do cô ta làm thế không rõ, chẳng qua nói không chừng là vì tình vì ái, nhưng hắn cũng không vô duyên đến mức đi điều tra việc đó.

Còn Lancelot, nguyên nhân của hắn rất đơn giản. Chỉ là theo đuổi nhưng cuộc chiến sinh tử mãnh liệt mà thôi.

Làm thế có thể đầy đủ thỏa mãn mong muốn của hắn một cách dễ dàng. Chẳng qua, ‘Kẻ tiêu diệt Quỷ vương’ không để lộ tên mình cho dù tới thời khắc cuối cùng.

Lúc đầu hắn vốn cho rằng người đàn ông này giống mình, là một vị thần cũng quên mất tên mình.

Lần nữa nhớ lại chuyện cũ, hắn đột nhiên nghĩ.

------ [Thép] mạnh nhất mà chúng ta vẫn gọi là [Tối hậu chi vương]. Người đàn ông đó hẳn là đã chán ghét chiến đấu rồi.

Ông ta tránh xa mọi thứ có thể kéo mình tới chiến trường.

Đúng, là mọi thứ.

Ông ta nhất định phải tiêu diệt tất cả những kẻ đã giết thần. Những ngôi sao chiếu mệnh, đối thủ bắt buộc ông ta phải chiến đấu.

Muốn biết nguyên nhân vì sao? Người đàn ông đó bình thường vẫn luôn chiến đấu trong chán ngán. Thân ảnh muộn phiền như rỉ sét ấy, khiến vẻ huy hoàng của ông ta biến ngày càng ảm đạm.

Hơn nữa, lúc ngẫu nhiên, trong ánh mắt chăm chú ấy, chiến hữu của ông ta cũng có thể cảm nhận được cảm giác tương tự như vì lo nghĩ mà hoang mang bối rối.

Hay có lẽ, người đàn ông đó không chỉ mệt mỏi với kẻ thù mà thôi----

Chẳng qua, Lancelot Du Lac từ xưa đến nay vẫn là một võ giả mạnh mẽ vững vàng, là [Thép] nguyên sơ nhất chỉ biết tiến về phía trước.

Thế nên trước giờ sẽ không vì chuyện không có cách nào xác nhận mà phiền não.

Ngay lúc này, hắn chỉ im lặng lắc lắc đầu, dừng thứ hồi ức vô dụng ấy lại.