Biên tập: Bún Chả.

Chỉnh sửa: Lychee.

Lúc Tạ Tử Thanh cùng Angusgail tổ chức đám cưới, cũng là lúc trùng tộc bị đánh lùi.

Khi đó Tạ Tử Thanh đã trở thành kĩ sư chế tạo cơ giáp nổi tiếng khắp toàn bộ đế quốc, còn Angusgail cũng được thăng chức lên làm đại tướng.

Lễ cưới vô cùng long trọng, được cử hành công khai, khách mời rất đông, loại thân phận nào cũng có.

Đại hoàng tử Edmund, nhị hoàng tử Edwin, đại sư Thẩm Khâm Nhạc, thượng tướng (nay đã là nguyên soái) Abshire… Người có quen, kẻ không quen, đều tới cả.

Chủ trì lễ cưới là nguyên soái Abshire.

Nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Tạ Tử Thanh đột nhiên có chút xúc động. Trong truyện, Abshire và Angusgail vốn là hai phe đối lập, là tử địch không chết không thôi, mà hiện tại, Abshire lại đang chủ trì lễ cưới của anh và Angusgail.

Có lẽ, từ lúc anh và Angusgail yêu thích lẫn nhau, nội dung vở kịch của thế giới này liền bị cải biến.

Lúc hai người lặng lẽ trao nhau nụ hôn môi, Tạ Tử Thanh hỏi nhỏ Angusgail: “Đại hoàng tử Edmund cũng đến đấy.”

Angusgail nói: “Anh thấy rồi.”

Tạ Tử Thanh nhíu mày: “Hai người không nhận ra nhau sao?”

Angusgail cắn lên môi anh một cái: “Như vậy cũng rất tốt.”

Edwin xỉn quắc cần câu nhìn thấy hai người ôm nhau, khổ sở khóc rống lên, mối tình đầu của hắn kết hôn rồi, đối tượng lại không phải hắn.

Buồn hết cả chin chin (1).

Uống say, khóc mệt, Edwin cũng chẳng nhìn rõ ai ngồi bên, đinh ninh là ông anh cả nhà mình, liền kéo ống tay đối phương lên lau nước mắt.

Alan: … Cái con người kinh tởm này 🙂.

Giật giật tay, không rút ra được, ngược lại còn bị ôm chặt hơn, người này quấn đến, miệng còn lẩm nhẩm: “Anh ơi, em khổ quá mà, cho em mượn dựa chút. Hô hức hức hức….”

Alan:… Thôi.

Cùng lúc đó, ở một hành tinh xa xôi, lúc Baker đang chế tạo cơ giáp lơ đãng ngẩng đầu, thấy lễ cưới phát sóng trực tiếp, không tự chủ sửng sốt một chút.

“Hoá ra, cậu ấy cũng kết hôn rồi.”

Cậu học trò bên cạnh nhìn màn hình, mắt long lanh: “Là đại sư Tạ Tử Thanh. Thầy ơi, thầy biết ngài ấy sao?”

Baker nói: “Thầy với cậu ấy ngày trước là bạn học…” Sau đó chậm rãi kể cho cậu học trò nghe chuyện ngày xưa của người kia, cuối cùng nói: “Cậu ấy là là trẻ mồ côi, thầy của cậu ấy đại sư Thẩm Khâm Nhạc cũng là trẻ mồ côi.”

Baker sờ sờ đầu học trò nhỏ của mình: “Thứ quyết định tương lai không chỉ là xuất thân.”

Cậu học trò thẳng lưng, gật đầu nói: “Em biết rồi thưa thấy, cần phải nỗ lực vươn lên, không từ bỏ. Thầy xem, em đều có nha.”

Sau khi lễ cưới kết thúc, Thẩm Khâm Nhạc chậm rãi rời khỏi, dựa lên một cái cây cổ thụ, sau lưng có người ôm lấy.

“Thằng bé cũng đã kết hôn rồi.” Giọng nói ra có chút phiền muộn.

Giọng Abshire trầm thấp: “Không nỡ?”

Thẩm Khâm Nhạc oán trách nói: “Được nhiên là không nỡ, thằng bé vẫn còn là con nít đấy, nhỏ như vậy đã kết hôn rồi. Nhất định là cái thằng nhóc Angusgail dạy hư thằng bé. Nhỏ vậy đã yêu với chẳng đương, còn lừa con trai chúng ta yêu sớm…”

Abshire bật cười, tiếng cười trầm thấp, tràn ngập từ tính: “Thằng bé đã gần một trăm tuổi rồi. Lúc chúng ta kết hôn có khi còn sớm hơn.”

Thẩm Khâm Nhạc hừ một tiếng: “Một trăm tuổi thì sao? Có hai trăm tuổi, đối với em cũng là trẻ con.”

“Nếu không nỡ, sao không nói cho thằng bé thân phận của nó.”

Thẩm Khâm Nhạc nhắm mắt lại: “Có ý nghĩa gì đâu? Thằng bé hiện tại rất vui vẻ, em nói ra làm gì lại quấy nhiễu nó. Có thể nhìn thằng bé bình an lớn lên đến già là em mãn nguyện rồi.”

“Như vậy cũng tốt.”

Gió đêm thoang thoảng, mang theo một mùi hương hoa không rõ, chậm rãi, từ từ, bay đến một hành tinh khác.

Hoàn toàn văn

(1) Raw là: 好jb难过, mà jb là chỉ chỗ kín của nam á.

Bún: Thế là hoàn bộ truyện đầu tay của quán rồi, mừng quá không biết nói gì luôn á.Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ Bún trong thời gian qua. Yêu nhiều 💖💖💖💖