Kế hoạch chia tay tạm thời bị hoãn lại.

Thời gian trôi qua như dòng nước chảy, tuần ôn tập nhanh chóng đến.

Để không bị Lục Dung Xuyên làm phiền trong việc ôn tập, tôi quyết định chuyển về ký túc xá.

Tôi chọn vài bộ đồ để nhét vào ba lô.

Lục Dung Xuyên ngồi bên giường, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay tôi, hơi ấm của cơ thể cậu ta truyền qua làn da đang tiếp xúc.

"Không thể không về sao..." Cậu ta thấp giọng nói.

Tôi lạnh lùng vung tay g/ạt tay cậu ta ra: "Không được."

Không biết từ lúc nào, tôi đã càng lúc càng thoải mái với Lục Dung Xuyên.

Hoàn toàn không giống như lúc trước, khi tôi còn ngại ngùng.

Lục Dung Xuyên giơ ba ngón tay, giọng điệu chân thành:

"Anh nhất định sẽ không làm phiền em, chúng ta học chung, gi/ám s/át lẫn nhau, có được không?"

Đôi mắt hẹp dài của cậu ta hơi mang tính x/âm l/ấn, không cười thì vẻ mặt s/ắc b/én, lạnh lùng.

Lưng tôi áp vào cơ thể n/óng b/ỏng của cậu ta.

Tai tôi bị c/ắn nhẹ, c ọ x/át.

Động tác trên tay tôi dừng lại, lưng tôi bắt đầu có một cảm giác t ê d/ại khó tả.

"Nhưng mà..."

Lục Dung Xuyên vòng tay qua e/o tôi, ghé sát tai thấp giọng:

"Ông xã của em, luôn đứng trong top ba chuyên ngành."

Bầu không khí lãng mạn ngay lập tức tan b/iến.

Ch/ế t tiệt!

Tôi gi/ận d ữ dùng khuỷu tay đẩy cậu ta.

Gh/ét nhất là mấy người gi ả vờ k/iêu c/ăng.

Ngày thi cuối kỳ cuối cùng.

Vừa mới ngồi xuống bàn thi, tôi mới phát hiện thẻ sinh viên của Lục Dung Xuyên lại rơi vào tay tôi.

Giám thị sẽ kiểm tra thẻ, vẫn nên đưa cho cậu ta thì tốt hơn.