Gió mưa đổi chiều.
Lần này tôi thua.
Hình phạt vẫn như cũ.
Tôi cũng rất bình tĩnh đưa điện thoại cho cậu ta.
Mạng xã hội của tôi rất ít bạn bè, biết cách giữ chừng mực, lịch sử trò chuyện cũng sạch sẽ, rõ ràng.
Thân ngay thẳng thì không sợ bóng x/iên, tôi cũng không sợ gì cả.
Ngay sau đó, Lục Dung Xuyên mở trình duyệt của tôi ra.
Một cảm giác không hay ập đến.
Tôi mím môi, vẫn kìm nén lại sự thôi thúc muốn gi/ật lại điện thoại.
Ngón tay cậu ta khẽ trượt trên màn hình.
Càng lướt, sắc mặt càng lạnh.
"Thì ra lúc mới quen, em hay lên mạng tìm mấy thứ này à?"
Lúc này tôi mới nhớ ra.
Ngày trước tôi tìm những gì trên mạng...
[Làm sao để bạn trai chủ động chia tay?]
[Nếu bạn trai là tra nam thì phải làm sao?]
[Mười hành động khiến người yêu không còn hứng thú.]
[Thế giới như một cuốn tiểu thuyết lớn, làm sao để nhân vật phụ tự cứu mình?]
[Những điều c/ấm k ỵ trong tình yêu không thể chạm vào.]
Những lịch sử tìm ki/ếm mà tôi quên chưa xóa, từng chữ, từng chữ một, bật ra từ miệng Lục Dung Xuyên.
Giống như đang bị l/uận t/ội ngay tại chỗ.
Tôi như một con chim cút, cúi đầu, nắm ch/ặ t vạt áo, không dám nhìn cậu ta.
Lục Dung Xuyên n/ém điện thoại lên đầu giường, liên tục cười nhạt.
"Giang Triệu Ngư, em muốn bước vào c/ấm k/ỵ gì vậy? Nói xem nào?"
Đầu vốn đã cúi thấp, giờ càng muốn g/ục x/uống hoàn toàn.
Xin anh, đừng đọc nữa.
Tôi di chuyển m/ô ng định đứng dậy khỏi giường.
"Rốt cuộc là c/ấm k/ỵ gì? Không nói phải không?"
Lục Dung Xuyên kéo ch/ặt mắt cá chân tôi.
"Em không nói, vậy thì anh phải bước vào c/ấm k ỵ rồi."
Cậu ta khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười lạnh tanh:
"Em đừng khóc, dù em có khóc anh cũng chẳng thèm quan tâm."
... Thật là một đêm không ngủ.
Lục Dung Xuyên nói cậu ta tập gym là vì tôi.
Rõ ràng là để tiện cho bản thân cậu ta mà!
Thật gh/ét cậu ta.