[Cảnh báo] Hãy check tag của bộ này trước khi đọc

―――――――――――――――――

"Vâng, Yuuki-kun. Đây là sô-cô-la của năm nay."

Ngày 14 tháng 2, năm đầu tiên tôi học trung học.

Tôi, Nagaoka Yuki, trên đường đến trường vào buổi sáng, tôi bị Konatsu bắt gặp và được cô ấy tặng sô-cô-la Valentine. [note63339]

"Ờm... Tớ đã nói với cậu là tớ không cần nó nữa mà."

Thay vì chấp nhận sô-cô-la ngay lập tức, tôi lại phàn nàn.

Lý do tôi từ chối sôcôla là vì, tôi không muốn dùng hết tiền tiêu vặt của mình vào quà đáp lễ ngày Valentine trắng. [note63340]

Chà, tôi nghĩ đó cũng là điều tệ nhất.

Nhưng Konatsu cũng dùng tiền tiêu vặt của mình để mua sô-cô-la Valentine, nên cô ấy bắt tôi mua cho cô ấy một ly đồ uống như một món quà đáp lễ mà thậm chí không cần đợi đến ngày Valentine Trắng. Tuy nhiên, cô ấy không yêu cầu tôi tặng lại quà vào ngày Valentine trắng, cho nên tôi đoán đó là điều bình thường.

"Được mà, tớ mới là người tặng cho cậu, đúng không?"

"... Tớ sẽ không tặng lại cậu quà ngày Valentine Trắng đâu."

"Cậu đúng là đồ tệ nhất. Nếu cậu làm hỏng ngày Valentine Trắng của tớ, tớ sẽ nói với dì."

"Thế thì tớ không cần nó nữa."

"Cứ nhận đi."

Konatsu nhét mạnh thanh sô-cô-la vào túi tôi.

"Được thôi, tớ đi trước đây."

Sau đó, Konatsu chạy bộ đến trường trước, mái tóc đuôi ngựa cô đung đưa khi cô di chuyển .

Có lẽ cậu ấy cảm thấy xấu hổ.

"Ừm...Giờ mình phải làm gì đây?"

Tôi dừng lại và lấy thanh sô-cô-la bị ép nhận từ trong túi ra.

Người bạn thuở nhỏ của tôi, Migawa Konatsu, có khuôn mặt dễ thương mà ai cũng có thể thấy, vóc dáng chỉn chu và thân thiện với mọi người, nói một cách đơn giản, cô ấy rất được lòng các chàng trai.

Mặt khác, tôi chỉ là một cậu học sinh trung học phổ thông bình thường có sở thích là chơi game.

Tuy nhiên, Konatsu lại cởi mở và thân thiện với tôi hơn so với những người bạn cùng lớp khác, điều này khiến tôi trở thành mục tiêu ghen tị của các chàng trai trong lớp.

Có lẽ không chỉ vì khoảng cách giữa bọn tôi kể từ hồi mẫu giáo.

Thực tế, Konatsu đã thú nhận tình cảm của mình với tôi vào ngày lễ tốt nghiệp trung học cơ sở của cô ấy.

Tuy nhiên, vì tôi đã thân thiết với Konatsu từ khi chúng tôi còn nhỏ, nên tôi chỉ coi cô ấy như một người chị gái hoặc em gái chứ không phải như một người phụ nữ, vì vậy tôi đã từ chối cô ấy.

"Tớ vẫn chưa từ bỏ đâu, nên tớ sẽ trở nên dễ thương hơn bây giờ và khiến Yuuki-kun phải ngoái đầu nhìn về phía tớ! Nên hãy chuẩn bị tinh thần đi!"

Nhưng Konatsu không từ bỏ và nói thế.

Konatsu, người sau đó đã học cùng trường trung học với tôi, trở nên thực sự rất dễ thương.

Điều đó không chỉ khiến tôi hối hận vì đã từ chối cậu ấy trong quá khứ, mà còn khiến tôi cảm thấy xấu hổ khi đứng cạnh cậu ấy. [note63341]

Và bất cứ khi nào có cơ hội, cậu ấy sẽ hỏi, "Tớ đã trở nên dễ thương hơn rồi, phải không? Chúng ta hãy hẹn hò với nhau nhé?"

Tôi nói rằng tôi đã từ chối cô ấy rồi , và bất kể tôi từ chối và cố gắng tránh xa cô ấy bao nhiêu lần, cô ấy vẫn không rời xa tôi.

Nhờ vậy mà...

"Sô-cô-la của Konatsu-chan ở đây à."

Khi tôi đang nghĩ về điều này, thanh sô-cô-la tôi đang cầm đã bị giật mất.

Tôi ngạc nhiên ngước lên và thấy một bạn nam cùng lớp trước mặt mình. Arâi Kazuhiro, và còn những chàng trai khác nữa.

"Nagaoka, mày không xứng đáng với thanh sô-cô-la của Konatsu. Tao sẽ là người thưởng thức nó."

Arai nói, cười toe toét và nhìn xuống tỏ vẻ khinh thường tôi.

À, thì ra là vậy...

Đúng vậy. Vì Konatsu rất thân với tôi nên bọn con trai bắt đầu ghen tị và bắt nạt tôi.

"Nào, hãy bóc thanh sô-cô-la này nào."

Vì tôi không phản kháng, Arai đã phô trương xé toạc bao bì sô-cô-la và lấy ra một thanh sô-cô-la hình trái tim có dòng chữ "Tớ yêu cậu" được viết bằng sô-cô-la trắng.

"Được thôi, Konatsu-chan, tớ đã có được tình cảm của cậu."

Arai bẻ đôi thanh sô cô la và cho toàn bộ vào miệng chỉ trong một lần.

Sau đó nhai một lúc rồi nuốt.

"Nagaoka, mày cảm thấy thế nào khi bị cướp mất tình cảm của Konatsu-chan? Hửm?"

"...Chẳng cảm thấy gì cả."

Đúng là tôi đã rất thất vọng, nhưng nếu tôi nói ra cái mà cậu ta muốn, cậu ta sẽ cảm thấy thoả mãn về điều đó, vì vậy tôi đã lựa chọn lờ đi.

"Tao hiểu rồi, Konatsu-chan thật đáng thương. Cậu ấy đã bị tên khốn này lừa gạt và trêu đùa trước tình cảm của cậu ấy. Mọi người có nghĩ như vậy không?"

"Đúng vậy! Migawa hợp với Arai hơn là cái thằng này!"

Arai nhìn quanh đám tùy tùng của mình, họ gật đầu đồng ý.

Arai là một chàng trai đẹp trai, nổi tiếng ở trường và xuất thân từ một gia đình giàu có, nhưng cậu ta có tính cách tệ hại.

Nhưng cậu ta lại để mắt đến Konatsu và tỏ vẻ thân thiện với cô ấy... hay đúng hơn là cậu ta không thích việc Konatsu tiếp cận tôi, vì vậy nên mới tích cực bắt nạt tôi.

"Được rồi, các cậu muốn nói gì thì nói, tôi sẽ đi học đây."

Tôi cố lờ Arai và những người khác đang chế giễu tôi và đi qua họ, nhưng Arai túm lấy vai tôi.

"Khoan đã. Bọn tao cũng có quà Valentine cho mày."

"Sao cơ?"

Tôi nghĩ quà Valentine từ một thằng con trai thì hơi đáng sợ.

"Đây này. Nhận lấy!"

Không chút do dự, Arai đấm vào bụng tôi.

"Kuhaah!"

Tôi không nghĩ nắm đấm là đồ ăn đâu...

"Ăn của bọn tao nữa này!"

Khi tôi ngã gục xuống, những người xung quanh bắt đầu đấm đá tôi.

Tôi không thể chống lại sức mạnh của số đông và bị nắm cổ áo.

"Nếu việc này đã dạy cho mày một bài học thì đừng có đến gần Migawa nữa. Sao mày không nghỉ học hoặc chuyển trường đi?"

Arai nhìn xuống tôi, người đã ngã gục, nằm trên mặt đất như một mảnh giẻ rách, và thốt ra những lời đó trước khi dẫn theo bọn tùy tùng và đi đến trường.

Khi thấy Arai và những người khác đã khuất tầm nhìn, tôi loạng choạng đứng dậy và đi về phía trường.

Toàn thân tôi đau nhức, và đồng phục của tôi hoàn toàn bị bẩn bởi những vết giày.

Khi đến trường, tôi sẽ đến thẳng phòng y tế thay vì đến lớp học.

Nhưng mà, tôi phát ngán về việc này rồi...

Tôi không thể không nghĩ rằng nếu Konatsu không thích tôi, Arai đã không để ý đến tôi và bắt nạt tôi.

Đúng vậy, tuy nhiên tôi hiểu rằng Arai, ngay cả khi Konatsu không thích tôi về mặt tình cảm, cậu ta có thể vẫn bắt nạt tôi chỉ vì chúng tôi là bạn thuở nhỏ.

Vậy thì đáng ra chúng tôi không nên học cùng trường ngay từ đầu... nhưng có lẽ bây giờ đã quá muộn rồi.

Tôi không nên suy nghĩ nhiều về điều này.

Kể cả đây có là để chạy trốn khỏi Arai hay không, tôi cũng nên nghiêm túc yêu cầu bố mẹ cho tôi chuyển trường.

Còn về chuyện bắt nạt... Tôi không có bằng chứng nào (Mày bị đập như thế và trên người còn có dấu giày mà bảo không có??), nên tôi nghi ngờ nhà trường sẽ không tin tôi, chứ đừng nói đến bố mẹ tôi.

"Nagaoka-kun! Cậu ổn chứ?

Khi tôi đang đi và suy nghĩ về nhiều thứ, đột nhiên có người gọi tôi.

Người gọi tôi và đang bước đến là một cô gái cùng lớp tôi, Mishima Haruko. [note63342]

Cô ấy là bạn của Konatsu, mái tóc dài vừa phải và đeo một chiếc kính... mặc dù tôi nói như này có hơi khiếm nhã, nhưng cô ấy có vẻ trông giản dị hơn Konatsu một chút.

"Ừ, tớ ổn."

Tôi nói vậy để ra vẻ mạnh mẽ, nhưng tôi vô tình nói với giọng khàn đặc.

"Cậu không ổn chút nào! Tớ sẽ chăm sóc cho cậu ở nhà tớ, hãy nghỉ học một ngày đi!"

"Không, thế thì..."

"Không sao đâu!"

Mishima-san cõng tôi trên lưng và đưa tôi về nhà cô ấy. Có vẻ như cả bố mẹ cô ấy đều đi làm và không có ở nhà.

Mishima-san cao gần bằng tôi, cho nên có thể nói cô ấy khá cao so với một cô gái, và rất khỏe, vì vậy sau khi bị đánh và đang trong tình trạng tồi tệ, tôi không thể phản kháng được.

Tôi được đưa vào phòng khách của nhà Mishima, nơi cô ấy mang cho tôi một hộp sơ cứu và bắt đầu chữa trị cho tôi.

"Ừm, cảm ơn Mishima-san. Và tớ xin lỗi vì đã khiến cậu phải nghỉ học."

"Không sao. Tớ không thể để Nagaoka-kun một mình được."

Nụ cười vô tư của Mishima-san đột nhiên làm tôi có chút mất cảnh giác.

"Được rồi. Tớ về nhà đây."

"Đợi đã, Nagaoka-kun."