"Chị ơi, cầm cái này theo nè!”
“Chị ơi, chị cầm cái này theo nữa!”
“Được rồi, chị ổn mà…”
Lúc tôi đang gói ghém đồ đạc, mấy đứa nhóc ở trại mồ côi cứ mang đủ thứ linh ta linh tinh đến, cố ép tôi mang theo. Có vẻ như bọn nhóc lo lắng cho tôi, nhưng tôi đành phải khéo léo từ chối chút tâm tư đáng yêu này của bọn nhỏ thôi.
“Chị sẽ kiếm được bộn tiền cho xem.”
Tôi xoa đầu Kanghoon, đứa nhỏ dẫn đầu bọn trẻ ra tiễn tôi và mỉm cười.
“Chị đừng có cố quá là thành quá cố đấy.”
“Chị biết rồi nhóc.”
Tôi đã đến cổng của Học Viện Hộ Vệ sau khi chào tạm biệt gia đình nhỏ ở trại mồ côi.
Học viện được xây dựng giống như một hòn đảo lớn giữa thành phố, một điều thú vị nữa là, bên ngoài khu đất rộng lớn này còn được bao quanh bởi một hào nước.
Có những cây cầu kéo lớn ở phía đông, phía tây, phía nam và cả phía bắc, nối trong và ngoài để nhiều người có thể ra vào cùng lúc, và quả thật có rất nhiều người, có lẽ vì hôm nay là lễ khai giảng.
Mò theo chỉ dẫn, tôi cũng đã đến quầy lễ tân ở lối vào cổng phía đông. Ở đó tôi được cấp một thiết bị tương tự như máy tính bảng.
Ngay sau khi nhận thiết bị, một tin nhắn bỗng xuất hiện.
[Kang Nahyeon: Lớp F]
Không mấy ngạc nhiên khi tôi bị phân vào lớp F với những thông số bét nhè như vậy.
“Xe buýt đến khán phòng đang rời đi!”
Trong cái khuôn viên rộng lớn này, việc di chuyển cũng phải nhờ tới xe đưa đón.
Các cảnh quan khác nhau lần lượt lướt qua qua khung cửa sổ trên xe buýt. Nào là trung tâm đào tạo, tòa nhà ký túc xá, công viên, hay khu vực trung tâm thành phố nơi tập trung các cửa hàng, v.v.
Học viện được trang bị đầy đủ tiện nghi để giúp học viên cảm thấy luôn được quan tâm và có thể tập trung tối đa vào việc nâng cao kỹ năng khi sinh hoạt trong khuôn viên học viện mà không cần phải ra ngoài.
Mấy đứa trong xe nhìn ra ngoài và kêu oà lên, có đứa thì im ỉm nhưng mắt lại sáng lên mỗi khi có một địa điểm mới xuất hiện.
Tôi rất ngạc nhiên trước khung cảnh giống hệt như mô tả trong tiểu thuyết, nhưng rồi cũng không đoái hoài nữa, tôi liền nhìn xuống thiết bị và kiểm tra ký túc xá cũng như các biện pháp đề phòng khác.
Cũng không có gì đặc biệt đáng chú ý.
Nhưng có một chỗ tôi lấn cấn đó là quy định giờ giới nghiêm ở học viện.
10 giờ đêm.
…Vì nếu tôi nhớ không nhầm thì trong tiểu thuyết gốc, nhân vật chính và bè bạn của hắn ta đã ra ngoài vào lúc nửa đêm?
Không, thôi kệ vậy, để tâm quá cũng chẳng ích gì. Vậy tốt nhất là đừng nên để ý nữa.
Khi chúng tôi đến, khán phòng đã đông nghẹt người.
Ngay khi vừa xếp hàng trước tấm biển ghi lớp F, lễ khai giảng đã bắt đầu ngay, dường như chúng tôi vừa hay đến kịp lúc.
Có lẽ vì thuộc lớp F nên mọi người xung quanh cứ liếc nhìn và xì xào.
Thật là bọn nông cạn, chỉ chăm chăm đánh giá bề ngoài (lớp F) .
Cứ chờ đi. Tôi sẽ sớm thăng hạng thôi.
Những nghi thức nhàm chán gắn liền với lễ khai giảng đã trôi qua. Những bài phát biểu của mấy người ngoài cuộc cũng đã kết thúc, theo sau là bài hướng dẫn của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một người phụ nữ mà tôi đoán nhiều nhất cũng độ đầu đến giữa hai mươi, với mái tóc dài gợn sóng đầy cuốn hút cùng khí chất trưởng thành.
Mặc vẻ bề ngoài trẻ trung, cô ấy thật ra đã có chút tuổi rồi. Tuy nhiên, sự trưởng thành và gợi cảm vẫn hiện hữu trong ngoại hình cô, ứng theo thiết lập của truyện - một người chị lớn, một người phụ nữ chững chạc với vẻ đẹp hấp dẫn. Loại thiết lập này thường sẽ đưa ra những lời mời mọc khêu gợi như: "Nếu em hứng thú thì em có muốn qua đêm cùng chị không? Fufu, chị đùa thôi.”
Tôi than thở về sự rác rưởi của cuốn tiểu thuyết này, vì ngay cả hiệu trưởng cũng nằm trong dàn harem của nhân vật chính.
Tuy nhìn tôi có vẻ chăm chú lắng nghe bài phát biểu nhưng cũng tai này lọt tai kia mà thôi.
Bẳng đi một lúc, thì thời điểm quan trọng nhất, lời tuyên thệ của lứa học sinh mới cuối cùng cũng bắt đầu.
Ý tôi là, người đại diện thực hiện lời tuyên thệ của lứa học viên năm nay có phải là "Bình tĩnh" - nhân vật chính của trò chơi, hay không?
“Lời tuyên thệ của tân học viên, em, Park Siwoo xin phép được phát biểu. Là một học sinh của trường…”
Nghĩ lại thì, tôi nhớ có một cảnh mà "Khôn lỏi" đã lẩm nhẩm một câu đại loại là "Tôi sẽ sống, thế giới này!" trong khi "Bình tĩnh" đang đọc lời tuyên thệ.
“Tôi sẽ sống sót trong thế giới này…!”
À, chính là câu nói này. Đó chính là giọng nói mà tôi đang tưởng tượng trong đầu.
…Ơ mà khoan đã?
Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy một chàng trai tóc đen với đôi mắt sắc lẹm giống một con mèo đen đang nắm chặt bàn tay với vẻ mặt nghiêm túc.
Cậu ta có phải là "Khôn lỏi" không nhỉ?
…Hoá ra những ánh mắt và những lời thì thầm khi nãy không phải là vì Lớp F, mà là vì nhân vật tai tiếng đang ngồi cạnh tôi. Đúng như mong đợi về một nhân vật (từng là) phản diện. Danh tiếng của anh ta đúng là thậm tệ.
Tuy nhiên… tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này. Chiến dịch ‘Nhân cách ánh mặt trời’ khởi động.
Sau khi giao tiếp bằng mắt với "Khôn lỏi", tôi mỉm cười thật tươi khi tầm mắt của hắn cuối cùng cũng dừng ở tôi.
“Này, chào cậu!”
"Hở? À ừm, xin chào.”
Ổn rồi.
Thiết lập nhân vật tôi quyết định chọn là kiểu nhân vật "tươi sáng như ánh mặt trời".
Ta thường bắt gặp rất nhiều nhân vật nữ với những tính cách khác nhau trong một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại harem nên đây là lựa chọn duy nhất tôi có thể tìm được và khác với những tính cách đã có trong cuốn tiểu thuyết này. Chết tiệt thật.
"Khôn lỏi" cười tươi và trả lời với vẻ ngơ ngác như thể đang bối rối trước vẻ ngoài của tôi.
"Tên cậu là gì? Tên tớ là Kang Nahyeon!”
“Cậu… không biết tớ là ai à?”
"Hả? Cậu là ai vậy? Cậu nổi tiếng lắm à?
"Na Yuhan" trước khi bị "Khôn lỏi" chiếm hữu, tức là Na Yuhan gốc ấy, là một nhân vật phản diện phụ trong game, đã quá nổi tiếng vì tai tiếng trong vòng xã hội thức tỉnh. Cậu ta bị coi là một tên khốn thối tha điển hình trong xã hội của người thức tỉnh.
Bê bối? Chút chút.
Bạo lực? Nhiều.
Uống rượu? Lại quá hiển nhiên.
Ở một khía cạnh nào đó, tôi có nên công nhận rằng cậu ta là người nổi tiếng thật không nhỉ?
Thỉnh thoảng, cậu ta hay xuất hiện trên tin tức, nhưng điều kỳ lạ là tên thật của cậu ta lại luôn không được nhắc đến và nó được coi là một 'ẩn số'.
Điều này là do gia tộc Na, một gia tộc danh giá, nắm giữ quyền lực to lớn trong xã hội người thức tỉnh, đã thay cậu vùi lấp tất cả.
Tất nhiên, chỉ cần nhìn vào những bình luận trên Internet, người ta có thể biết cậu là ai, giả vờ vô tội cái gì chứ, nhưng nếu bạn không hay đọc tin tức trên mạng thì đây lại là chuyện khác.
Nói cách khác, những thường dân không quan tâm đến xã hội người thức tỉnh có thể không biết Na Yuhan là ai!
"…Không. Tôi là Na Yuhan."
“Vậy thì Yuhan, xin hãy chiếu cố tớ nhé!”
Trong bối cảnh này, tôi sẽ giả là một đứa ngốc nghếch và ngây thơ đến từ trại trẻ mồ côi, không biết gì về "Na Yuhan". Một đứa ‘đủ tốt để lợi dụng’, là kiểu sẽ luôn cố tin tưởng người khác vô điều kiện dù những tin đồn không hay bủa vây vậy đó.
Tôi mỉm cười vui vẻ và ngượng ngùng, như thể tôi thực sự không biết gì cả.
“Ý tớ là, tớ là người thức tỉnh được chính phủ hỗ trợ. Đó là lý do tại sao tớ cảm thấy hơi khó xử vì tớ không quen biết ai cả”.
"Xuất thân" được tôi lấp liếm khá tự nhiên để có thể toát lên vẻ có lẽ vì thế tớ không biết nhiều về cậu!
"Khôn lỏi" gật gù khi nghe tôi nói.
Có hai loại người thức tỉnh trên thế giới này.
Những người thức tỉnh từ "xã hội người thức tỉnh", là kiểu con nhà nòi từ những gia đình danh giá, nắm giữ quyền lực to lớn và cả gia đình họ đều người thức tỉnh.
Và "những người thức tỉnh được chính phủ hỗ trợ", những người được chính phủ hỗ trợ để thức tỉnh và thường được phát hiện trong các cuộc điều tra tư nhân.
“Đó là lý do tại sao tớ rất lo, tớ lo liệu tớ có thể theo kịp tiến độ của học viện hay không. Yuhan có biết nhiều người ở đây không?"
“Đại khái là tớ đến từ một gia đình thức tỉnh.”
"Ra là vậy! Tuyệt thật đấy! Cậu có biết cách kiểm soát khả năng của mình không? Tớ thì không biết gì cả, chịu luôn đấy!”
"…Tớ cũng không chắc?"
"Khôn lỏi" mỉm cười ủ rũ.
Thôi làm ơn đi, cậu tính lừa ai, đồ ranh mãnh? Rõ ràng bản thân là người hâm mộ cuồng nhiệt của trò chơi này thì làm sao mà không biết cái đó được?
Cậu chàng otaku này rất tự hào về mấy kiến thức chuyên sâu trong tiểu thuyết, và tôi thấy rất nhẹ nhõm hẳn vì nhờ thế mới có người chia sẻ những thông tin hữu ích về trò chơi và thế giới này cho tôi chứ.
“Này, cậu biết điều gì hay thì nói tớ biết với nhé!”
Tôi cố tình chắp hai tay lại một cách dễ thương, tỏ vẻ ngơ ngác nhìn cậu.
…Nếu tôi quyết định "ăn bánh gạo" (chiếm lợi) từ cậu ta thì tôi sẽ phải thực hiện một thủ pháp gọi là “giả nai ăn thịt hổ".
Nước mắt tôi cứ thế tuôn ra.
Tôi đóng vai một người thức tỉnh niềm nở vì được chính phủ hỗ trợ và nhìn có vẻ luôn muốn dựa dẫm vào mọi người xung quanh.
Những người thức tỉnh từ xã hội thức tỉnh thường thể hiện sự vượt trội về khả năng kiểm soát cũng như tận dụng thông tin so với những người thức tỉnh được chính phủ hỗ trợ, bởi vì họ đã sống trong xã hội thức tỉnh từ khi còn nhỏ.
Trong Học viện Hộ Vệ này, nơi xem trọng kỹ năng và hậu thuẫn, thì những người thức tỉnh được chính phủ hỗ trợ thường dễ bị xem thường và loại bỏ nhất.
Không có gì lạ khi những người thuộc nhóm sau cố "bám đùi" những người thức tỉnh từ xã hội thức tỉnh để thoát khỏi vũng sình này. Trong một số trường hợp, sự yếu đuối, lép vế này sẽ kéo theo hậu quả là những người thức tỉnh được chính phủ hỗ trợ sẽ mặc định trở thành "đàn em", "phụ tá" cho những người từ xã hội thức tỉnh.
Trường hợp xấu nhất là hành động của tôi bây giờ sẽ bị cậu ta coi là "bám víu" hay "đeo bám." Tuy nhiên, nhờ vậy tôi sẽ tránh bị nghi ngờ là cố tình tiếp cận cậu ta.
“Tớ phải đi rồi.”
“À phải rồi, đi thôi!”
Khi lễ khai giảng kết thúc cũng là lúc vào lớp.
Tôi vội vã bước đi khiến cuộc trò chuyện giữa tôi và Na Yuhan cứ thế cắt ngang.
Bây giờ cậu ta dường như không mấy hứng thú đến tôi. Chắc hẳn là đang bận toan tính các chiến lược để tồn tại ở học viện trong tương lai đây mà.
Nhưng mà vậy thì vẫn ổn thôi.
"Bởi vì không giống như những người thức tỉnh từ xã hội thức tỉnh, những người đánh giá “Khôn lỏi" với thành kiến cực đoan, giá trị của những người thức tỉnh được chính phủ hỗ trợ, những người ít thành kiến hơn sẽ không biến mất."
Những người nên được sử dụng làm đá lót chân để “Khôn lỏi" lợi dụng trong giai đoạn đầu với kĩ năng chẳng mấy nổi bật của mình rõ là những người thuộc loại sau.
Ngoài ra, kế hoạch mà “Khôn lỏi" ngấm ngầm thực hiện để tìm ra “mảnh ghép thất lạc” ngay từ đầu chỉ có thể được thực hiện dễ dàng bởi kỹ năng của tôi.
Không có tôi, “Khôn lỏi" sẽ phải một mình vật lộn vì thông số kém cỏi của bản thân. Sẽ tốt hơn biết bao nhiêu nếu cậu ta thuê tôi và để tôi bắn.
Chỉ cần tôi có thể thu hút “Khôn lỏi" nhìn vào thế mạnh đó thì tôi sẽ có cơ hội gia nhập tổ đội của nhân vật chính ngay từ đầu rồi.
Tuy nhiên, nếu có thể, tốt hơn hết tôi nên tăng cường quan hệ xã hội của mình để tỏ ra hữu ích hơn đối với “Khôn lỏi".
“Tớ muốn có thật nhiều bạn~”
Với vẻ mặt đầy phấn khích, tôi bắt đầu nói chuyện với những người thức tỉnh được chính phủ hỗ trợ giống như tôi.
Thật dễ dàng để phân biệt ai thuộc loại nào. Vì hầu hết lớp F đều là những người thức tỉnh được chính phủ hỗ trợ nên tôi chỉ cần chọn những đứa nhìn có vẻ bồn chồn và căng thẳng khi tiếp xúc với xã hội mới.
Giống như khi nói chuyện với bọn nhỏ ở trại mồ côi, tôi bắt chuyện thật khéo và thân thiện khiến mọi người xung quanh nhanh chóng tiếp cận tôi một cách niềm nở.
Chủ đề của cuộc trò chuyện thường là điều gì đó mà mọi người đều có thể liên tưởng đến, chẳng hạn như “cảm giác hồi hộp trong ngày đầu tiên đến trường” và hướng đến những câu hiển nhiên đến an toàn như tất cả chúng ta nên cùng nhau làm việc chăm chỉ trong tương lai.
“Hãy cùng nhau làm việc chăm chỉ nhé!”
"Phấn chấn lên!"
“Thoát khỏi lớp F thôi!”
“À, nghĩ lại thì, tớ có nghe được một số lời khuyên cho cuộc sống học đường sau này nên tớ quyết định sẽ chia sẻ chúng với các cậu.”
Bầu không khí có vẻ tốt lên, và nhóm học viên năm nhất vây quanh tôi cũng dần nhanh chóng đông lên.
Dẫu vậy, đây vẫn là ngày đầu tiên đến trường của những cô cậu tràn đầy ước mơ trúng số mang tên người thức tỉnh. Khi tôi thổi bùng lên những hy vọng nhen nhóm ấy, mọi người trò chuyện vui vẻ, ríu rít hơn.
Sau khi các học sinh khác đến lớp và cùng ngồi lại với nhau, mọi người đã nhanh chóng trở thành trở thành bạn bè.
Tôi thoải mái ngồi cùng nhóm mình vừa tập hợp được và rủ rê "Khôn lỏi", người đang ở rìa nghe ngóng tin tức.
“Yuhan! Mình ngồi cùng nhau đi!”
Ngay sau câu nói đó, vẻ mặt của một số học sinh khác run lẩy bẩy.