Hắn sẽ giết chết cô ta.
Hắn quyết định như vậy khi toàn thân run lên trong cơn điên loạn.
Đúng vậy. Giết đi. Giết cô ta đi.
Để dòng thời gian sẽ không bao giờ chảy ngược. Để cô ta sẽ bị trói buộc vĩnh viễn vào thế giới của hắn.
Ôm ghì lấy xác cô ta, nhấp máu cô ta, ăn thịt cô ta, lấy xương cô ta làm gối, và ngủ trong cùng một chiếc quan tài. Đôi mắt, cái mũi, đôi môi, làn da, thịt, máu, xương--- tất cả mọi thứ của cô ta đều thuộc về hắn!
Ấn sâu mười đầu ngón tay vào cái cổ trắng ngần lạnh giá của cô ta, hắn thầm thì với giọng khàn đục.
"Vĩnh biệt, Kayano, kẻ phản bội."
MỞ ĐẦU
Hồi ức của bản thân tôi, cho lời giới thiệu --- Lúc đó, tôi là một hikikomori [1]
Đây đúng là một thiên đường hoàn hảo cho những kẻ lánh đời.
Một quý ông từng sống ẩn dật ở vùng thôn quê hẻo lánh nào đó đã nói như vậy. Trong suốt học kỳ hai năm ba trung học, tôi sống ẩn dật trong phong ngủ của mình.
Tôi đóng chặt rèm cửa ngay giữa ban ngày và lấy chăn trùm kín người trên giường, cầu xin mặt trời đừng mọc nữa và ngày mai sẽ không bao giờ đến. Trong lúc bấu chặt móng tay vào khăn trải giường, mặt úp xuống gối, tôi khóc sưng cả mắt.
Có cả đống nam sinh năm ba cấp hai ở Nhật Bản, nhưng tại sao chỉ mình tôi phải trải qua những chuyện như thế này?
Tôi đã làm gì cơ chứ?
Tôi có muốn sống xa lánh người đời đâu chứ. Chỉ tình cờ cuốn tiểu thuyết đầu tiên tôi viết được trao giải nhà văn mới. Cũng chỉ tình cờ tôi là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử từng nhận giải. Và chỉ tình cờ bút danh tôi dùng là Inoue Miu, một cái tên rất nữ tính.
Nhưng khi quyển sách của tôi được xuất bản, nó được bán rất chạy và trở thành một quyển best-seller, rồi dư luận xôn xao ầm ĩ về tác giả của nó, một "nữ văn sĩ trẻ thiên tài xinh đẹp và bí ẩn"... đổi lại, tôi đã đánh mất một thứ quan trọng.
Tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại người con gái đặc biệt mà mình thích từ nhỏ, nhưng điều đó không khiến mọi người thôi tán dương nữ văn sĩ thiên tài mười bốn tuổi hay đoán già đoán non chuyện Miu thật ra là ai, và người từ nhà xuất bản vẫn cứ tìm đến gần như hàng ngày, ép tôi phải viết cuốn tiểu thuyết tiếp theo.
Vì cớ gì tôi phải tiếp tục viết tiểu thuyết khi những chuyện kinh khủng như thế xảy ra cho Miu chứ?
Làm ơn cứ để tôi yên đi! Tôi đâu phải là một nhà văn thiên tài, cũng chẳng phải một tiểu thư đài cát từ một gia đình quý tộc. Tôi sẽ không bao giờ viết một cuốn tiểu thuyết nào nữa đâu!
Toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ngón tay tê dại đi. Lồng ngực căng cứng như bị ai đó dùng kềm bóp nghẹt. Tôi không thở nổi. Đóng kín cửa phòng, nhắm nghiền mắt, và bịt chặt đôi tai với tất cả, tôi cố gắng vờ như mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Mọi chuyện xảy ra bên ngoài cánh cửa đó chỉ là giấc mơ. Hiện thực chỉ nằm ở phía bên này cánh cửa, và đằng sau nó chẳng có gì ngoài dối trá. Làm ơn, đừng mở cửa ra. Đừng bước vào trong. Một khi cánh cửa đó mở ra, thế giới dối trá sẽ trở thành hiện thực. Nó sẽ tấn công tôi như một cơn sóng thần và nuốt chửng tôi, khiến tôi chết ngộp bên trong.
Tôi cắn chặt cái chăn ẩm ướt bốc mùi mồ hôi, cho đến khi lợi bật cả máu, từ tận đáy lòng, tôi ước mình có thể quay ngược thời gian và làm lại mọi thứ từ đầu.
Chỉ vài tháng thôi cũng được. Nếu tôi có thể trở về quá khứ---.
Tôi sẽ không bao giờ viết cuốn tiểu thuyết đó. Tôi sẽ không bao giờ tham gia giải nhà văn mới.
Tôi chỉ cần có thể làm một học sinh cấp hai bình thường ở bên cạnh Miu, ngắm nhìn nụ cười của Miu, lắng nghe Miu kể truyện, những câu chuyện xinh đẹp như ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây, say sưa với những câu chữ sôi nổi dạt dào cảm xúc mà cô ấy viết và chỉ cần thế thôi trái tim tôi cũng thỏa mãn rồi, chẳng bao giờ phải sợ hãi cuộc đời hay những kẻ xa lạ, mãi sống trong yên bình và hạnh phúc.
Tôi muốn được trở về quá khứ.
Tôi muốn được làm lại từ đầu.
Thượng Đế ơi hãy làm ơn, làm ơn đưa con trở về thời điểm trước khi con viết cuốn tiểu thuyết đó.
Nhưng dù cho một học sinh cấp hai có cầu nguyện thành khẩn trong căn phòng tối tăm của mình đến đâu, một điều ước đắc dụng như thế không thể nào trở thành sự thật được.
Vào cuối mùa đông dài đăng đẳng, tôi bò ra khỏi giường, tham gia kỳ thi tuyển sinh, và trở thành một học sinh cấp ba.
Và rồi, trong suốt mùa hè năm thứ hai cấp ba của tôi---.
Bên trong căn phòng CLB Văn học chỉ có hai người, tôi siêng năng viết đồ ăn vặt [2] cho một Cô Gái Văn Chương [3].