Tôi chạy vội về phía cửa chính của nhà trẻ mồ côi Mattroc và gõ ba lần bằng chiếc nắm cửa hình con sư tử.
---Thịch thịch thịch.
Tiếng gõ vang vọng lại như tiếng bước chân của người khổng lồ do cảm xúc hỗn loạn của tôi.
[Ha-ha-...]
Tôi nuốt nước bọt cho cổ họng đỡ khô rồi nhìn chằm chằm vào con sư tử chờ đợi. Sau một lúc, cánh cửa được hé mở ra từ bên trong.
Người mở cửa có vẻ như là một người làm việc ở đó.
[Vâng, tôi có thể giúp gì cho ngài?]
Cậu ta cười và nhìn thẳng vào tôi. Cái cách cậu ta cười có mang phong phạm của người quản lý, dường như cậu ta đang cố gắng bắt chước ông ý. Cái cách mà khóe mắt cậu ta hạ xuống và mép miệng nhếch lên khiến cho cậu ta có vẻ vui tính và thân thiện.
Tôi đến để đón Ravi, tôi giải thích rằng quyết định cuối cùng của tôi vẫn là không để con bé ở lại trại trẻ mồ côi.
[Ha... vậy sao. Vậy xin ngài chờ chút, để tôi bàn giao lại việc này cho ngài quản lý.]
Cậu ta biến mất đằng sau cánh cửa sau khi nói vậy. Tôi có thể cảm thấy thời gian chờ đợi khá là lâu. Khi tôi đi qua đi lại trước cánh cửa và thở dài, cậu ta quay lại và mở cửa cho tôi vào.
[Chào buổi sáng.]
Lúc tôi ngẩng mặt lên chỗ nguồn gốc của giọng nói trên cầu thang thì ông quản lý đã ở đó mỉm cười rồi.
[Có phải ngài lo lắng và đến để kiểm tra không?]
Ông quản lý Mattroc đi xuống về phía tôi và bắt tay tôi.
[Chỉ là... sẽ tốt hơn nếu ngài không gặp con bé. Con bé vẫn chưa có ai để dựa vào ở đây cả, những đứa trẻ có những hoàn cảnh đặc biệt khi tới đây. Đa phần chúng sẽ luôn bị nhớ nhà, ngài gặp con bé bây giờ chỉ khiến cho nó cô đơn hơn thôi.]
[À, không phải vậy đâu. Tôi đến để đón Ravi về.]
[Oya... Đón con bé ư. Hừm. Nhưng không phải con bé tự đến đây sao? Chính con bé nói vậy hôm qua mà.]
[À, tôi biết. Nhưng đó chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Tôi sẽ đón con bé về nhà. Để tôi nói chuyện với con bé.]
[...]
Quản lý Mattroc nhìn tôi chằm chằm cho đến khi mắt của ông ta chỉ còn một khe nhỏ. Sau đó ông ta gật đầu.
[Tôi hiểu rồi. Bọn trẻ giờ chắc đang chơi đùa ở trong vườn, hãy để tôi dẫn ngài đến đó.]
Tôi được chỉ đường đến khu vườn bởi ông quản lý. Ravi không tiếp xúc với những đứa trẻ khác nhưng con bé đang nghịch đất ở một góc của khu vườn.
[Ravi...!!]
Tôi vừa chạy vừa gọi tên con bé. Ngay lúc con bé nhìn thấy tôi, đồng tử của con bé dường như căng ra.
[Ah... ....T-tại sao....?]
[Ta đến để đón con về đây. Về nhà cùng ta nhé.]
[...!]
Tôi đưa tay về phía Ravi.
Ravi như một phản xạ tự đưa tay về phía tôi nhưng tay con bé tự dưng lại vô lực hạ xuống.
[Ravi...?]
[...]
Con bé co lại trong khi hoàn toàn im lặng, tóc của con bé hạ trên má.
(...Đúng là con bé không muốn về với tôi thật.)
Tay tôi vẫn ở đó nhưng trái tim của tôi thì như đang bị đâm xuyên qua vậy.
[...C-Con sẽ chỉ làm phiền ngài thôi...nếu ta ở cạnh nhau...]
(Hả...?)
Tôi rất sốc khi nghe con bé nói vậy. Vai con bé đang run lên khi môi mím chặt, có vẻ như con bé sắp khóc.
(Sao con bé lại tự nhận mình là gánh nặng?)
Tôi chợt nhận ra tầm ảnh hưởng của những gì ông quản lý nói lúc ở quán bán đồ ngọt:
[[Sẽ rất khó nếu ngài nuôi dạy đứa trẻ một mình mà phải không? Và đi du hành cũng sẽ bị giới hạn khi có một đứa trẻ bên cạnh nữa. Ngài cũng không thể bỏ mặc đứa trẻ và ngủ một mình được và phải canh gác vào ban đêm nữa. Với cả chi phí để đi du hành cũng sẽ đắt hơn nhiều việc ngài đi một mình.]]
Tôi mải nghĩ về vấn đề của tôi quá mà tôi không để ý đến Ravi đứng sau tôi sẽ cảm thấy như thế nào. Tôi cần phải chú ý thêm nhiều vì tính cách con bé đã nội tâm, ít nói sẵn rồi.
(Con bé tin rằng nó đang tạo thêm cho tôi rắc rồi chỉ vì con bé tồn tại...)
Đó là lý do con bé trông có vẻ buồn khi trở về nhà trọ. Điều như vậy, bây giờ tôi mới nhận ra...
(Mình thật ngu xuẩn, quá ngu xuẩn.)
Ravi tự chấp nhận mọi thứ, đáng ra tôi phải chú ý cảm xúc của con bé nhiều hơn.
(...Chờ đã, cả lần đó nữa...)
Ravi hỏi tôi xem bộ quần áo tôi mua cho con bé có đắt không.
(Đó không phải là do con bé thất vọng vì nó rẻ tiền.)
Khi tôi thú nhận là nó rẻ, con bé đã nói [May quá…]. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Đó là do con bé thấy có lỗi khi tôi mua bộ váy đó, đó là lý do con bé cư xử như vậy. Vậy mà tôi lại bỏ rơi Ravi để đi mua đồ lúc con bé cảm thấy buồn như vậy....
Tôi thấy ngạc nhiên vì sự ngu dốt của chính mình.
[Ravi, ta xin lỗi!]
Tôi cúi đầu xuống xin lỗi con bé.
[Ta đã không cân nhắc kỹ cảm xúc của con. Do vậy, ta đã chạy ra ngoài mà không suy nghĩ... Cho nên, hãy tha thứ cho ta nhé.]
[...! Ah, xin ngài đừng xin lỗi con...]
Ravi lại gần tôi, và tôi có thể cảm thấy bàn tay nhỏ bé chạm vào tay tôi. Tôi sợ hãi ngẩng mặt lên và gặp phải đôi mắt ướt đẫm của Ravi.
[Ta chưa bao giờ nghĩ con là một gánh nặng cả. Thậm chí, ta lại cảm thấy thật biết ơn khi có con bên cạnh trên chuyến hành trình này.]
[....T-thật sao...? Con không cản đường ngài ư....?]
[Đúng vậy đấy. Đó là vì sao, con sẽ trở về bên cạnh ta chứ?]
[...!]
Nước mắt điên cuồng phun ra từ đôi mắt của Ravi. Con bé chạy lại chỗ tôi và nhảy vào vòng tay của tôi.
Ravi kẽo dãn cánh tay bé nhỏ của con bé để ôm lưng tôi.
[Thật ra… con không muốn đi một chút nào….]
(Ravi…)
Những cảm xúc chất đầy trong tim ngực tôi khiến tôi rưng rưng. Tôi ôm lấy cô bé với những cảm xúc ngổn ngang không thể diễn tả bằng lời.
[Nghe ta nè, Ravi. Ta sẽ không bao giờ để ai chăm sóc con mà không đáng tin cả. Chỉ có thể là những người có thể đảm bảo cho sự an toàn và hạnh phúc của con thôi. Nếu ta không tin tưởng họ, hãy tin rằng ta sẽ luôn ở đó để đón con về.]
[Unn…]
Tôi không muốn để con bé phải khóc nữa.
(Không bao giờ nữa, chắc chắn là vậy.)
[Hahaha. Thật tuyệt vời. Tôi đã xúc động đến phát khóc luôn rồi này.]
Tôi cõng Ravi trên lưng và vai sau đó quay lại về phía ông Quản lý Mattroc. Dù sau khi đã thô lỗ đến vậy, ông ta vẫn cười.
(Dù tôi đã nghĩ rằng ông ta rất tốt bụng sau ấn tượng đầu tiên…)
Nhưng giờ những gì tôi thấy là lớp mặt nạ ghê tởm của gã.
[Ta cũng muốn giúp ngài nhưng có vẻ ngài khá tự tin về việc chăm sóc con bé. Ta cũng không còn lý do để giữ chân ngài. Để ta tiễn ngài ra bên ngoài.]
[Trước khi đó để ta hỏi ngài một điều trước khi đi đã, ngài quản lý.]
[Có việc gì sao?]
Tôi tiếp tục liếc qua những đứa trẻ đang chơi đùa trong vườn.
[Tôi nghe được rằng tất cả bọn trẻ sẽ được đưa tới địa lục phía đông có phải không?]
[Ừm, đúng rồi. Chúng sẽ sống ở khu đô thị của Bourvon hoặc là thành phố cảng Bastide.]
[Nhưng ngài không lo lắng về việc bọn trẻ đi xuyên đại lục ư?]
[Điều đó là đương nhiên. Đó là lý do thi thoảng tôi sẽ có chuyến đi để thăm bọn trẻ. Nhưng sẽ rất khó để đi những chuyến đường dài như vậy nên lần cuối tôi đến đó là một năm trước.]
[Chỗ đó tuyệt đến vậy sao?]
[Đương nhiên rồi. Ở đó rất đông vui và nhộn nhịp, cuộc sống ở đó ngày nào cũng như đi hội vậy. Những đứa trẻ được gửi qua đó chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.]
[Ra vậy…]
Rất tiếc, đó là trường hợp tồi tệ nhất.
(Nếu gã quản lý cũng là nạn nhân thì cũng không đến mức này…)
[Vậy có nghĩa là ông đang không bị lừa.]
[Eh? Gì vậy?]
[Lục địa phía đông đã bị tàn phá bởi tứ đại thiên vương dưới trướng của vua quỷ, đặc biệt là khu đô thị Bourbon vẫn đang dưới sự cai trị của bọn chúng. Sống trong thành phố như vậy mà hạnh phúc được sao? Ngay từ đầu đã không thể nào đơn giản ‘‘đến thăm’’ thành phố như thế được.
Kể cả có trốn vào trong được thì chắc chắn sẽ không có cửa ra.]
[Hahaha, xin ngài đừng nói mấy chuyện kinh dị nữa, tôi không biết ngài nghe nó từ ai nhưng tình hình chắc chắn không phải như vậy. Dù sao thì cũng chính mắt tôi thấy vậy mà.]
[Vậy thì cũng lạ thật, tại vì tôi cũng là chính mắt nhìn thấy mà.]
[….]
Dù hắn ta vẫn đang cười nhưng gương mặt đã mất đi sự thân thiện lúc trước. Quản lý Mattroc di chuyển trước nói:
[Mọi người tập trung lại nào, ta xin lỗi nhưng các con có thể vào trong được không?]
Dù bọn trẻ không biết có chuyện gì nhưng chúng vẫn làm theo lệnh của gã quản lý.
[Ít ra thì ông cũng có lòng thả cho bọn trẻ đi trước nhỉ.]
Sau khi nghe tôi nói vậy, hắn ta bật cười. Miệng hắn méo mó và nụ cười tự nhiên cũng thay đổi theo.
[Thả đi? Mày đang nói gì vậy? Mai ta vẫn sẽ làm người quản lý chỗ này mà. Đương nhiên người sắp chết thì sao biết được chuyện ngày mai. –Thì nếu chúng bị cuốn vào và chết thì có nghĩa là sản lượng sẽ tụt xuống, và điều đó là không thể chấp nhận được.]
(Gã này....!)
Cơn giận của tôi bắt đầu sôi lên khi ở khóe mắt tôi thấy lũ tay chân bắt đầu vây bọn tôi lại. Tám người bao vây tôi, người đang bế Ravi.
[Giết hắn.]
Ngay khi gã quản lý ra lệnh, cả tám tên tay chân xông lên. Tôi không dám chậm chễ và ngay lập tức bắt đầu niệm Băng thuật.
[Hỡi thủ hộ giả của Thánh địa của Độ không tuyệt đối, chào đón ta bằng nụ hôn băng giá --- Giáng Băng Thuật!]
[Uuwaak…!? Ngươi biết dùng ma pháp tấn công!!?]
Nụ cười biến mất khỏi mắt của gã quản lý trong khi thân thể của hắn bắt đầu run rẩy.
[Ravi, chờ ta ở đây nhé.]
Tôi để con bé xuống, và lần này tôi không quên giải thích rõ ràng.
[Vì cả những đứa trẻ khác nữa nên ta đã vạch trần tội lỗi của bọn họ và bây giờ ta phải bàn luận với bọn họ một chút.]
Tôi nắm lấy đôi tay của con bé, và Ravi gật đầu trả lời. Dù con bé trông có vẻ hơi lo lắng, nhưng biểu hiện của con bé là hoàn toàn tin vào tôi.
[Nè Mattroc, chết cóng thì tệ lắm đó.]
Tôi bước đến trước mặt gã quản lý, tôi càng lại gần thì hắn ta càng hoảng loạn.
[N-Nè…Mày tính làm gì?]
[Chuyện gì xảy ra với những người bị đưa đi?]
[Ta không biết…!]
[Dường như đóng băng ông đến chết cũng không phải ý tưởng tệ.]
[M-mày đang lừa bịp…! Mày không có khả năng giết người khác.]
(Khả năng giết người ư…)
Đương nhiên là tôi sẽ tránh sát hại càng nhiều càng tốt. Và giờ tôi có cả Ravi bên cạnh nữa nên tôi luôn cố gắng bắt sống nếu có thể. Không phải vì tôi từ bi độ lượng mà vì giết chúng có nghĩa là thông tin sẽ bị mất đi và tôi nghĩ là chúng vẫn phải chuộc lại tỗi lỗi bằng cả đời của chúng.
Thế mà, viễn tưởng tôi không giết người đã giữ chân tôi lại.
(…Biết vậy thì mình đã tập làm bộ dọa người dữ tợn rồi…như một kẻ xấu vậy…À- đúng rồi…)
Tôi cười sáng rạn hết mức có thể, bắt chước tên quản lý vừa nãy.
(Khóe mắt của tôi rủ xuống và hai mép miệng cong lên…Được rồi, chắc là như thế này.)
Tôi nhìn về phía gã quản lý và cố giữ gương mặt như vậy—
[Hiii--!!! Gương mặt thật đáng sợ…!!]
(Nè!)
Tôi muốn nói rằng đây chỉ là tôi đang bắt chước ông vừa nãy thôi mà. Nhưng thế này cũng được vì trông họ có vẻ sợ tôi.
[Tôi cũng hay giả vờ làm người tốt như ông lắm. Thấy không? Nếu không nhận tội, thì việc giết người cũng đơn giản thôi. Có vẻ như có nhiều người ở đây cũng biết nhiều lắm.]
Tôi quay ra nhìn đám tay chân.
[Có vẻ như giết ông xong bọn chúng sẽ nhận hết đấy.]
[C-Chờ đã…! B-Bọn trẻ bị bán cho nhà thổ và những tên quý tộc biến thái!!]
[Nhà thổ nào?]
Gã quản lý phun ra tên của vài thành phố.
Đương nhiên là có cả tên của những tay quý tộc nữa.
[…]
Bụng tôi như đang chứa dung nham vậy. Tôi cố gắng áp chế cơn giận bằng cách nhìn xuống và thở sâu.
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng chế giễu của tên quản lý.
[Kuhaha-, quá ngây thơ! Ta cũng biết dùng Hỏa thuật nha! [ Hỡi linh hồn của lửa, hãy ban cho ta ngọn hỏa diễm điên cuồng mà ngươi nắm giữ -- Hỏa pháp Salamander-!!!]]
Một ngọn lửa được phóng ra. Tôi dễ dàng né đi và bước lại bên cạnh gã quản lý.
[Ahh…!? Fubwooh--!!!]
Tôi tương một quả đấm vào giữa gương mặt đáng buồn nôn đó. Gã quản lý bay lên. Cùng với đôi chân vẫn bị đóng băng của mình, gã đâm vào một cái cây và bất tỉnh.
Vài tiếng sau.
Vì lời báo cáo của tôi mà tên quản lý và tay chân của hắn sẽ ngồi bóc lịch. Có rất nhiều người đã xúm lại xem náo nhiệt. Và biểu hiện trên mặt người nào cũng thế, bất ngờ đến không nói được gì. Ừ thì, cũng đúng thôi. Vì người bị cảnh vệ bắt giữ là ông quản lý thánh thiện được ưa thích bởi mọi người mà.
[D-Dừng lại đi…! Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi mà! Chỉ là hiểu nhầm thôi. Tôi không phải kẻ cầm đầu mà. Họ mới là người bắt tôi làm vậy! Nè, thả tôi ra! Chết tiệt! Đừng có chạm vào tao với đôi tay bẩn thỉu đó!]
Quản lý Mattroc cố gắng đẩy tội cho đồng bạn một cách vô vọng trong khi vùng vẫy trong khi ngược lại thì những tên tay sai cũng phun hết ra những điều sai trái của gã quản lý.
Mọi người bắt đầu chuyển từ bất ngờ sang nghi vấn hắn ta.
[Cứ như một người khác vậy….]
[Mồm miệng thật độc ác.]
[Không, nhưng tôi vẫn không thể tin được… cả thành phố đã bị lừa.]
Trong khi nghe những lời như vậy, tôi đi cùng cảnh vệ đến nhà lao.
Sau đó, tôi được nghe rằng họ đã tìm được danh sách những đứa trẻ đã bị đưa đi và tìm được nơi bọn trẻ bị bán. Đội trưởng đội cảnh vệ đích thân hứa rằng chính ông ta sẽ tìm về từng đứa trẻ một và hỏi xem chúng có muốn quay về hay không.
Còn về việc quản lý trại trẻ mồ côi trong tương lai, tôi nghe nói là họ sẽ để dân chúng bàn luận. Tôi thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng nó sẽ bị gỡ bỏ. Và trong lúc đó, có vẻ như sẽ có nhiều người tình nguyện chăm sóc lũ trẻ trong khoảng thời gian này. Sự cứu rỗi duy nhất là người sống ở trong thành phố đó có vẻ khá vô tư với chuyện chăm sóc lũ trẻ.
(Những trường hợp như thế này, mình hi vọng sẽ không xảy ra lần nữa…)
Tôi thực sự muốn cứu tất cả những đứa trẻ bị đưa đi nhưng như thế là quá kiêu ngạo rồi. Tôi không thể quay ngược thời gian. Tôi thở dài trong khi ngước lên nhìn bầu lấp lánh ánh trăng.
Tối hôm đó, sau khi trở lại nhà trọ, tôi đưa ra sợi ruy băng mà tôi đã mua về phía Ravi. Con bé bày ra một khuôn mặt bối rối khi cầm nó trên tay.
[Đây là một món quà cho Ravi đó.]
[Eh…!]
Đồng tử của con bé rộng ra như số không vậy.
(Nếu con bé thấy vui thì tốt quá…)
Trong khi tôi lo lắng chờ đợi câu trả lời của Ravi….
[…!]
Gương mặt tinh tế của con bé dần được lấp đầy bởi hạnh phúc. Con bé cười như đang thật sự hạnh phúc.
[Con cảm ơn.]
[Ahhh]
Ngực tôi tự dưng thấy thật ấm áp. Có vẻ như sự xấu hổ và đáng thương của tôi khi ở cửa hàng đã được trả giá xứng đáng…
[Đây là thứ ta đã đi mua sau khi rời khỏi nhà trọ. Ta cảm thấy có lỗi khi phải để con mặc quần áo như vậy, xin lỗi nhé.]
[Con cũng xin lỗi… Con.. đã biến mất mà không nói một lời…]
[Không, không sao đâu.]
Chúng tôi cười xấu hổ với nhau vì cả hai đều rất ngại ngùng trong khi xin lỗi.
[Cái ruy băng, con đeo nó được không…?]
[Đương nhiên rồi.]
Con bé dường như không biết đeo nó lên tóc như thế nào.
[Cho ta mượn chút.]
Tôi cũng hơi vụng về về vấn đề như này, nhưng tôi phải cố hết sức. Nó rất khó nhưng cuối cùng thì tôi cũng có thể buộc dải ruy băng lên tóc cho con bé.
[Được rồi, xong rồi đó.]
Chọn màu xanh nước biển quả là một quyết định đúng đắn.
[Un, nó hợp lắm.]
Ravi lắc đầu.
[Nhưng, tại sao… lại là chiếc ruy băng…?]
[Không phải con có ánh mắt thèm muốn khi nhìn những chiếc váy đẹp sao? Ta vẫn chưa đủ tài chính để mua cho con một chiếc váy đẹp nên con hãy chờ nhé.]
Dù con bé không thấy xấu hổ khi mặc bộ váy giản dị nhưng tôi có thể cảm thấy sự ngưỡng mộ của con bé với bọn trẻ.
Tôi luôn nghĩ vậy nhưng…
Vì một lý do nào đó mặt con bé trở nên đỏ lựng lên khi nghe tôi nói như vậy.
[…K-không.. không phải là những chiếc váy… Đồ ngọt… nó trông thật là hấp dẫn…]
[Eh? Gì cơ?!]
Có vẻ như tôi đã đánh giá thấp sự sành ăn của Ravi rồi.
[Fu-hahaha-. Ra vậy, ra vậy, hóa ra là đồ ngọt à.]
Tôi bật cười thành tiếng, trong khi Ravi cũng cười ngượng ngùng. Tức giận và tuyệt vọng, những thứ tạo thành nỗi buồn, tất cả đều có thể vượt qua bởi những nụ cười như thế này. Qua cửa sổ, tôi tự nghĩ: “Quả là một đêm thật đẹp.”
******************************************
Trans: MeowKing
Edit: EvilKeniviel