1
Tháng 2 năm 2008, tôi đến Higashi-Umeda ở trung tâm thành phố Osaka vào thời điểm đợt rét đậm nhất. So với Shinsaibashi có nhiều nhà hàng và cửa hàng quần áo, khu phố Umeda tập trung nhiều tập đoàn lớn và nhiều công ty nổi tiếng trong ngành công nghệ thông tin.
Bên ngoài cửa sổ có rất nhiều tòa nhà. Mặc dù có một chút khác biệt so với Tokyo nhưng Osaka vẫn là một đô thị hùng vĩ. Nó khiến tôi có cảm giác như mình đang thiếu cảm giác thực tế khi ở thành phố này.
"Bắt đầu thôi nào."
Tôi đang ở trong một căn phòng có tường và sàn nhà trắng tinh. Ngồi xuống ghế, giọng tôi hơi khàn khi đáp lại. Cổ họng tôi khô rát và tôi muốn uống chút nước.
(Không có vấn đề gì...... mà phải lo lắng cả.)
Trước mặt tôi, ba người đàn ông ngồi cạnh nhau trên một chiếc bàn họp ngang. Những người đàn ông bên trái và bên phải đều mặc vest và vẻ mặt nghiêm túc.
(Hy vọng mình không khiến họ khó chịu.)
Thái độ khi bước vào phòng, góc cúi đầu và cách chào hỏi lúc đầu đều ổn…… Tôi đoán vậy. Vì vậy, biểu hiện nghiêm túc của họ phải đạt tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, tôi không khỏi cảm thấy cảnh tượng này không phải là một điềm lành. Lỡ như tôi đã phạm tội nặng rồi thì sao, họ không mở miệng thì phải làm sao.
"Trước hết, cậu có thể cho chúng tôi lý do nộp đơn xin việc không?"
Người đàn ông hơi mũm mĩm ngồi giữa phòng, người đàn ông lớn tuổi hơn - tôi nên nói là vẫn còn khá trẻ - mỉm cười và nói với tôi. Anh ta không mặc vest mà mặc áo sơ mi polo và quần jean.
"Tôi--"
Tôi gạt những suy nghĩ không liên quan của mình sang một bên và bắt đầu nêu lý do cho ý tưởng trước đó của mình.
Sau đó, ba người họ hỏi tôi thêm vài câu nữa, không câu nào tôi không trả lời được. Ngược lại, có rất nhiều câu hỏi dễ trả lời, chẳng hạn như những tác phẩm tôi đã làm ở trường.
Có tổng cộng bảy câu hỏi, và sau khi tất cả chúng đều được hỏi.
"Cảm ơn vì sự hợp tác của các ông."
Khi người trẻ tuổi nói vậy, những người ở hai bên tôi lặng lẽ đứng dậy và nhanh chóng rời khỏi phòng. Hóa ra, hai người đàn ông đó đã không nói một lời nào kể từ khi tôi mở miệng, vậy tại sao họ lại ở đó?
(Có lẽ đó là một thông lệ.)
Một số công ty lớn sẽ đưa ra quy định rằng phải có người có mặt trong buổi phỏng vấn.
Vì vậy, họ có thể đã bị buộc phải đến đây. Trong trường hợp đó, bạn có thể hiểu tại sao họ luôn tỏ ra không vui.
(Có thực sự ổn ở những công ty lớn như vậy không......)
Đúng lúc tôi hơi lo lắng rằng mình có thể không đủ giỏi để trở thành người làm công ăn lương.
"Tôi có thể hỏi một câu cuối cùng được không?
"Vâng."
Người đàn ông hơi mũm mĩm lúc nãy đột nhiên lên tiếng.
"Hashiba-san,...... cậu có thích chơi game không?"
"Huh......?"
Tại sao lại hỏi tôi một câu hỏi như vậy, tôi nghĩ thầm.
Rốt cuộc, tôi đến công ty này để phỏng vấn, chắc chắn tôi không ghét trò chơi. Tất nhiên, tôi đã nghe những bí mật khủng khiếp của ngành, chẳng hạn như quy trình sản xuất rất mệt mỏi hoặc không thể tạo chủ đề mà bạn dự định thực hiện ban đầu do nhiều yếu tố.
Nhưng hơn cả những điều đó.
"Vâng, tôi thích."
Tôi thích game, nhiều đến mức tôi có thể khẳng định chắc chắn điều đó.
Nếu động cơ là phù phiếm và tùy tiện, thì tôi đã không đến đây để phỏng vấn, và tôi sẽ không trở lại từ thế giới này mười năm sau.
Nghe câu trả lời của tôi, đại ca cười nhạt.
"Tôi hiểu rồi."
Rồi đối phương gật đầu với tôi.
2
Trở lại vào cuối năm ngoái, vào tháng 12 năm 2007.
Kanou-sensei yêu cầu tôi đến. Tôi đối mặt với ly cà phê nóng trong phòng nghiên cứu vốn đã quen thuộc của Khoa Điện ảnh.
"Tôi xin lỗi vì lần nào cũng mời cậu uống cùng một thứ. Cậu có muốn nướng bánh gạo không?"
"À, không sao đâu."
"Dạo này thế nào rồi, vẫn bận rộn như mọi khi à?"
Sensei nhẹ nhàng cầm cốc cà phê nóng lên và hỏi tôi.
Tôi cũng cầm cốc cà phê lên và nghĩ lại tình hình hiện tại của mình.
Giống như bất kỳ trường đại học nào khác, sau khi hoàn thành các tín chỉ ở hầu hết các môn học trong năm thứ nhất và thứ hai, năm thứ ba và thứ tư sẽ được chia thành hai phần. Một bộ phận sinh viên sẽ tập trung sáng tác các tác phẩm thuộc chuyên ngành, một bộ phận khác sẽ tập trung làm thêm hoặc đi tìm việc làm.
Trong khi các trường đại học bình thường yêu cầu sinh viên nộp luận văn tốt nghiệp thì trường đại học này yêu cầu sinh viên làm đồ án tốt nghiệp. Các tác phẩm tốt nghiệp của Khoa Điện ảnh được đánh giá cao cả trong và ngoài khoa, thậm chí một số sinh viên trẻ còn giành giải tại các liên hoan phim và rộng cửa bước chân vào xã hội.
Vì thời gian và nội dung không bị hạn chế như xưa nên rất dễ dàng tạo ra một kiệt tác trong môi trường này. Có rất nhiều sinh viên cho rằng đây là một cơ hội tốt và rất chăm chỉ chuẩn bị cho nó.
Nhưng cũng có những người như Kuroda, họ nhanh chóng đạt được mục tiêu trong năm đầu tiên hoặc năm thứ hai. Cũng có những người làm việc trong ngành ngay từ đầu. Những người này sau đó bỏ học và tập trung kiếm việc làm thay vì lo làm đồ án tốt nghiệp.
Về phần các thành viên của Team Kitayama, họ thuộc loại sau. Mục tiêu nỗ lực của họ không phải là đồ án tốt nghiệp mà là tập trung vào chuyên môn của mình.
Một trong số đó là tôi.
"Hiện tại,...... em không có việc gì để làm."
Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu đi học, tôi "không biết làm gì cả".
Tôi biết tại sao. Bởi cuộc sống trước đây của tôi quá chật chội đến mức giống như một cuộc chiến. Vì vậy, kết quả của cuộc đọ sức trong buổi chiếu phim tại lẽ hội trường, cùng với hàng loạt sự kiện diễn ra sau đó, đã khiến tôi rơi vào trạng thái vố định.
“Em đang nghĩ đến việc làm gì đó, nhưng em vẫn chưa chắc chắn.”
Một lý do khác là tôi lo lắng cho tương lai của mình.
“Tôi hiểu rồi, đó là một lý do rất dễ hiểu vào lúc này.”
Sensei không chế giễu hay khiển trách, chỉ gật đầu sau khi lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê.
Shinoaki nhận được một công việc minh họa cho light novel, Nanako chính thức bắt đầu sự nghiệp ca sĩ và Tsurayuki giành được giải thưởng Tài năng mới.
Họ đã chuyển sang giai đoạn tiếp theo. Họ sẽ ngày càng rời xa tôi. Nhưng nó chẳng giúp ích được gì cho tôi nếu tôi chỉ nhìn họ với ánh mắt ghen tị.
Đó là lý do tại sao tôi phải thay đổi bản thân một lần nữa.
“Theo một cách nào đó, em đã tìm thấy điều mình muốn làm. Trong hai năm qua, em cũng dần nhận ra những gì ban thân thực sự biết và những kỹ năng mà mình không có.”
"Thật sao, vậy giai đoạn tiếp theo là cậu đã biết mình muốn làm gì, phải không?"
"Đúng. Nhưng... Em không biết làm thế nào vì em không có lý do."
Trước đó, luôn tồn tại rõ ràng những “lý do thúc đẩy hành động”.
Để tài năng của Nanako được phát huy; kiếm học phí cho Tsurayuki, truyền cảm hứng cho niềm đam mê của Shinoaki. Vì những mục đích này, những lệ hội trường, những bài thi và các tác phẩm là một sân khấu hoàn hảo để tôi có thể phát động kế hoạch.
Nhưng mọi người đã ngừng tập trung vào chuyện học tập ở đại học nữa. Tôi chỉ còn một mình giữa con đường đầy ngã rẻ đó.
Điều quan trọng nhất và khó khăn nhất khi tạo ra một tác phẩm là làm sao để đưa nó đến với khán giải.
Để học được điều này, tôi cần phải trải qua quá trình trải nghiệm.
"Sensei, cô thấy thế nào về em?"
Sensei đặt tách cà phê xuống và từ từ đặt tay lên ngực.
"Hashiba, cậu là một trường hợp đa nghệ nhưng thân chưa được vinh. Cậu có thể làm đạo diễn, hiệu ứng, biên đạo hay nhà sản xuất. Nhưng với rất nhiều người tài năng xung quanh cậu, tôi khuyên cậu nên tập trung vào vai trò chỉ huy, thế nào?"
Tôi gật đầu thật mạnh.
“Bản thân em cũng nghĩ vậy.”
Trước đây, tôi đã đi sâu hơn vào một hướng cụ thể vì điều đó là cần thiết. Nhưng trong tương lai, tôi muốn ở một vị trí mà tôi có thể nhìn thấy bức tranh tổng thể tốt hơn.
Đó là điều tôi muốn làm nhưng không thể làm được sau mười năm kể từ khi bắt đầu.
"Thật sao? Tốt lắm."
"Huh?"
Trước khi tôi hỏi điều đó có nghĩa là gì, Sensei đã đứng dậy và lấy tập hồ sơ trên bàn của mình. Sau đó thản nhiên đặt nó trước mặt tôi.
"Tôi đã nói với cậu trước đây rằng tôi đã từng làm game, phải không?"
Tôi gật đầu đồng ý. Nhớ rằng cô ấy đã nói như vậy. Điều đáng kinh ngạc là tôi không thể nhớ lại chi tiết.
"Bạn của tôi lúc đó đang làm việc cho một công ty trò chơi và thỉnh thoảng hỏi tôi vài người tài năng để chia sẻ bớt công việc. Và tất nhiên tôi cũng không vấn đề gì mà không giới thiệu cả.”
Vậy không lẽ là….
"Ý cô là sao, sensei? ......"
Tôi cầm tập hồ sơ lên và đọc lướt qua những dòng chữ ghi trên bìa.
"Đúng vậy. Hashiba, cậu có muốn làm việc trong công ty đó không?"
Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Thành thật mà nói, tôi đã biết rằng ngay cả khi tôi tiếp tục học tại trường đại học, sẽ rất khó để học được những kỹ năng mà tôi khao khát.
Đó là lý do tại sao đề nghị của sensei chính xác là những gì tôi đang tìm kiếm. Và đó là công việc trong một công ty trò chơi mà tôi đặc biệt quan tâm. Thật khó để tìm ra lý do để từ chối.
"Nhưng... em thực sự có thể nộp đơn được không?"
Tôi đã có những nghi ngờ của mình. Mặc dù đã có 10 năm kinh nghiệm trước đó nhưng không có gì đảm bảo là tôi có thể làm tốt mọi thứ ngay từ đầu.
Nếu tôi được giới thiệu thông qua sensei, có khả năng tôi sẽ gây rắc rối cho người khác vì khả năng của tôi không phù hợp. Đó là lý do tại sao tôi muốn làm rõ điểm này trước.
"Cậu có nghĩ rằng vì được tôi giới thiệu nên cậu sẽ có thể nhận được vị trí ngon không?"
"Không, hoàn toàn không."
Sensei dường như đã đọc được suy nghĩ của tôi.
"Bạn tôi đã chọn Hashibaba vì anh ấy đánh giá cao tác phẩm của cậu. Điều đó có nghĩa là anh ấy công nhận tài năng và nổ lực của cậu."
Ngạc nhiên, hay tôi nên nói là kinh ngạc.
Tôi không thể vẽ hay viết kịch bản chứ chưa nói đến sáng tác nhạc. Không, ngay cả vai trò đạo diễn cũng là Kawasegawa chiếm phần nhiều.
Trong mắt mọi người, tôi cơ bản không khác gì ăn hôi mà không làm gì. Nhưng bên kia đã gửi lời mời cho tôi, tôit hật sự biết ơn điều đó.
"Nếu vậy...... Xin nhờ co giúp đỡ, sensei."
"Được rồi, vậy thì tôi sẽ sắp xếp ngày phỏng vấn cho cậu, phần còn lại thì cậu phải tự mình làm thôi."
Sau đó cô ấy đã nhanh chóng liên hệ với bạn của mình tại công ty đó và nhanh chóng quyết định ngày phỏng vấn của mình.
Mặc dù tôi rất vui vì mong muốn của mình đã thành hiện thực nhưng chỉ vì họ mong đợi tôi nên họ mới mời tôi đến phỏng vấn. Bước tiếp theo là bước quan trọng nhất và tôi cảm thấy lo lắng khi nghĩ về nó.
3
Hôm nay tôi đến phỏng vấn như đã hẹn. Đáng lẽ tôi phải đợi vài ngày để biết kết quả nhưng được thông báo rằng tôi đã đỗ ngay trong ngày và sau đó tôi bắt tàu về nhà.
Trên đường về nhà, tôi bắt tàu chuyển sang tuyến Minami-Osaka từ ga Abenobashi thì Kanou-sensei gọi cho tôi. Căn thời gian rất chuẩn nên tôi cũng không cần phải giấu giếm gì cả, đồng thời báo cáo sự việc trong ngày cho Kanou-sensei.
"Nhờ có sự giúp đỡ của cô, em đã có thể làm được rồi. Cảm ơn sensei."
Kết quả là tôi đã vượt qua cuộc phỏng vấn. Họ cũng bảo tôi khi nào tôi sẽ bắt đầu làm việc và đảm bảo rằng tôi sẽ là một phần quan trọng của công ty.
"Không cần nói cám ơn, kỳ thật cậu là người có tài mà."
Sensei ở đầu dây bên kia nghe có vẻ rất vui.
"Cậu có biết tỷ lệ phỏng vấn thành công của các công việc bán thời gian ở đó thấp như thế nào không?"
Tôi trả lời mình không biết và câu trả lời nhận được là 1/250. Gần 800 ứng viên đã đến cho ba vị trí tuyển dụng. Họ sẽ xem xét từ lý lịch đến các tác phẩm ứng viên đã từng tham gia và sau đó phỏng vấn hai lần. Nó không khác gì nộp đơn cho một công việc toàn thời gian bình thường.
"Có vẻ sự cạnh tranh là vô cùng khốc liệt ha ......"
Xem xét quy mô của công ty mặc dù điều đó là có thể, nhưng tôi không ngờ rằng tỷ lệ chọi lại dữ như vậy. Một lần nữa tôi nhận ra mình đã được đối xử tốt như thế nào.
"Cậu là người được chọn bởi một công ty lớn đấy, vậy nên hãy tự hào về điều đó."
"Điều đó không tốt chút nào cả."
"Tôi biết cậu sẽ nói thế. Dù sao thì, vào đó rồi cậu sẽ có nhiều trải nghiệm có ích. Tôi chắc chắn cậu sẽ có thể vượt qua quảng thời gian thử việc khó khăn sắp tới."
Sensei đã cho tôi một số ví dụ về những người đã thành công nhờ công việc bán thời gian này trong quá khứ. Cô ấy cũng nói với tôi rằng hãy tận dụng nó như một cơ hội để tìm ra những gì tôi muốn làm, rồi cúp điện thoại. Tôi thở dài khi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình.
Tàu chạy vào sân ga, và tôi nghĩ về các sự kiện trong ngày khi tôi lên và đi. Nhiều hành khách trong bộ vest cảm thấy như họ đang đi làm về. Tôi chồng lên hình bóng của những người này với con người cũ của mình và say sưa trong cảm giác lạ thường.
Chắc chắn là không giống như trước, nhưng cuối cùng tôi cũng trở lại với công việc cũ của mình. Khi đó tôi lại phải vật lộn với những thứ mờ ám và môi trường khắc nghiệt, liệu lần này mọi thứ sẽ thay đổi thế nào? Một cảm giác nửa lo lắng nửa mong đợi cố gắng kiểm soát tâm trí tôi.
Tàu đang di chuyển trên tuyến Minami Osaka vào ban đêm. Trước khi qua sông Yamatogawa, ngoài cửa sổ có khung cảnh đường phố rực rỡ ánh đèn. Nhưng sau đó nó chỉ phát ra những tia sáng lẻ tẻ và bây giờ lại chìm vào bóng tối.
Khi tôi bắt xe buýt từ ga Kishi và trở về ngôi nhà chung quen thuộc của mình thì trời đã tối hẳn. Sau khi lấy chìa khóa ra mở cửa trước, tôi nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trong bếp.
"Mình về rồi đây, Shinoaki."
Bóng dáng nhỏ nhắn quay đầu lại mỉm cười chào tôi.
"Mừng cậu về nhà, Kyouya..."
Có một cuốn sổ phác thảo nhỏ bốn ô vuông trên bếp trong phòng khách. Đó là thứ mà Shinoaki luôn sử dụng khi vẽ phác thảo.
"Cậu đang làm việc à?"
"Không, mình vừa mới hoàn thành bản phác thảo nên đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Cậu có muốn uống trà không, Kyouya?"
"Cảm ơn, cho mình một lý nhé."
Tôi gật đầu và ngay sau khi tôi ngồi xuống, trà đã được nhẹ nhàng mang đến cho tôi. Bàn tay lạnh giá của tôi cảm thấy ấm áp khi tôi chạm vào nó.
“Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp chứ?”
"Ừ, mọi việc diễn ra suôn sẻ. Mình quyết định bắt đầu làm việc từ tháng Tư."
Shinoaki nở một nụ cười.
"Thật tuyệt, Kyouya."
"Không, đừng nói vậy. Dù sao thì phải cảm ơn sensei đã giới thiệu mình với họ."
Trên thực tế, mãi sau này tôi mới nghe sensei đề cập đến tỷ lệ cạnh tranh. Nếu tôi biết về nó trước cuộc phỏng vấn, tôi sẽ còn lo lắng hơn nữa và tôi sẽ không thể trả lời bất cứ điều gì.
"Còn cậu thì sao, Shinoaki? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?"
Cô ấy hiện đang tập trung vào công việc minh họa thương mại đầu tiên của mình.
"Chà, quá trình phác thảo nhân vật sẽ sớm hoàn thành. Khi đã xong, hooah...... mình sắt bắt tay vào thiết kế bối cảnh."
Cô ấy ngáp dài và báo cáo tiến trình cho tôi.
"Cậu không sao chứ? Cậu dường như không ngủ nhiều."
Shinoaki đã tập trung nghiêm túc vào công việc của mình.
"Ừ, có lẽ hơi mệt. Nhưng......"
Đôi tay nhỏ nhắn của cô chắp trước ngực.
"Mình muốn làm việc chăm chỉ khi còn có thể. Đây là thời điểm thích hợp, mình muốn cố gắng hết sức mình."
"Mình cũng hy vọng là vậy."
Điều này cũng tương tự như khi làm việc cùng với Kuroda hay khi bọn tôi làm game trước đây. Cô ấy khá kiên trì và bướng bỉnh với những gì mình được giao nhằm hoàn thành nó tốt nhất có thể. Chúng tôi tự hỏi làm thế nào cô ấy có thể che giấu rất nhiều sức mạnh trong cơ thể nhỏ bé của mình.
"Mình tự hỏi cuộc sống như thế này có thể tiếp tục được bao lâu nữa."
Shinoaki lẩm bẩm khi cô ấy nhìn quanh trần nhà.
"Ừ...... còn có thể kéo dài bao lâu."
Cuộc sống đại học đã đạt đến một bước ngoặt. Năm thứ nhất và thứ hai vẫn chưa biết gì, và có những bất ngờ mới mỗi ngày. Đó là lý do tại sao bạn có cảm giác như thời gian trôi qua thật chậm, có quá nhiều hoạt động khiến bạn không thể theo kịp, cuộc sống hàng ngày bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng.
Tuy nhiên thời gian vẫn cứ trôi. Thời gian không cho chúng ta nhiều cơ hội để chơi đùa với mọi thứ so với những gì chúng ta đã quen.
Giống như tan biến trong chốc lát không dấu vết.
Vậy nên tôi đoán là không còn nhiều thời gian để sống ở đây nữa.
Trước khi rời đi, tôi phải tìm con đường tiếp theo nếu không tôi sẽ chia tay họ hoàn toàn.
"Mình phải xem lại chút đã."
Sau khi duỗi người một chút, Shinoaki đứng dậy.
"Cố lên nhé."
"Cậu cũng vậy, Kyouya. Đừng gắng sức quá nhé."
Như thường lệ, cô nàng lo lắng cho người khác hơn bản thân mình rồi quay trở lại tầng hai.
Trong phòng khách trống rỗng, chỉ có tiếng đồng hồ vang lên.
Hai năm ngắn ngủi. Trong thời gian đó, mọi thứ xung quanh tôi đã thay đổi chóng mặt.
Môi trường của tôi cũng sắp thay đổi mạnh mẽ.
“Mình thật sự đã được Succeed Soft chọn, phải không?”
Succeed Soft à. Mười năm sau, khi tôi đang vật lộn trong vực thẳm, tôi không giờ có thể nghĩ được mọi thứ lại trở nên như vậy. Nhìn lại, thế giới của tôi bắt đầu với sự tương phản từ ngày này sang ngày khác.
Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ có cơ hội được vào những công ty lớn mà mình khao khát, được tham gia vào những dự án quy mô lớn đang được chú ý. Tôi cũng không có cơ hội gặp gỡ những người sáng tạo Thế hệ Bạch kim, những người bằng tuổi tôi nhưng ở ngoài tầm với.
Giờ đây, tôi đã trở thành đối tác đáng tin cậy của Thế hệ Bạch kim, đang làm việc trong các dự án nổi tiếng. Tôi cũng đã được chọn bởi Succeed Soft mà mình hằng mong ước.
"Mình thật sự không thể ngờ đến điều đó ......."
Tôi nắm chặt tay và mở lòng bàn tay liên tục. Tôi vẫn chưa có cảm xúc thực sự. Sau mười năm khổ cực và có cơ hội làm lại cuộc đời, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được ánh sáng ở cuối còn được.
Nhưng điều này cũng là con dao 2 lưỡi. Rốt cuộc, cây cầu mong manh này sẽ sụp đổ nếu tôi bước sai một bước. Tôi đã dẫm phải nó một lần. Và mặc dù bằng một phép màu nào đó, tôi đã có cơ hội thay đổi quyết định một lần nữa, không biết khi nào tôi sẽ phạm sai lầm lần nữa.
Đây không phải là một thành công của tôi, đó chỉ đơn giản là bắt đầu của một khởi đầu mới.
"Mình phải bắt kịp mọi người."
Tôi siết chặt lòng bàn tay đang mở của mình và đẩy mạnh hơn.
Bất kể đó là Tsurayuki, Nanako ......, hay Shinoaki. Mọi người đã bắt đầu nắm được những chìa khóa để hướng tới tương lai. Con đường vốn sắp sụp đổ giờ đã rõ ràng hướng về phía bên kia.
Vậy bây giờ đến lượt tôi.
Tôi vẫn chưa biết chính xác những gì tôi có thể làm và những gì tôi có thể khám phá khi đến đó làm việc. Nhưng tôi phải khám phá. Chọn con đường tiếp theo từ đó và hành động. Nếu không thì tương lai với những người khác sẽ không tồn tại.
Tìm ra những gì bản thân muốn làm. Sensei đã nói với tôi điều này vào cuối cuộc gọi vừa rồi. Thay vì suy nghĩ trên bàn, trên giường, cách hiệu quả nhất là bắt tay vào làm.
"Nhất định mình sẽ tìm ra."
Tôi lại mở bàn tay ra với nắm tay siết chặt. Thứ gì đó sẽ được nắm trong tay tôi và liên kết với mục tiêu tiếp theo. Chính việc không biết đã khiến nó trở nên thú vị.
4
Sau khi xác nhận cẩn thận từng bước, tôi bước vào căn phòng của ngôi nhà chung mà tôi từng sống. Nơi ban đầu là một căn phòng có cảm giác lạc lõng và bí ẩn giờ đây là một nơi đầy kỷ niệm.
Tôi đặt túi xuống và cởi áo trước khi lặng lẽ mở tủ.Trong số rất nhiều tờ giấy dán được dán bên trong, một tờ mới đã được thêm vào. Mặc dù khá khó để nhận ra nhưng nó thực sự cần thiết.
Tôi từng nghĩ đây là một chức vụ danh nghĩa.
Tuy nhiên, trên thực tế có rất nhiều người trung thành thực hiện quan điểm này. Họ là những người chỉ huy xuất sắc, có tầm nhìn rộng và những ý tưởng không bị gò bó, họ nghĩ ra nhiều cách khác nhau để chọn ra phương án tốt nhất.
Tôi đã đi từ một tương lai ảm đạm, gần như vô vọng đến một quá khứ huy hoàng. Bây giờ tôi lại gặp công việc này. Từ một người nhỏ bé, một người hiểu biết toàn năng đến một người cố vấn, xây dựng những cầu nối dẫn đến những mục tiêu mà tất cả chúng ta đang hướng tới.
Với sự ghen tị và quyết tâm trong mắt, tôi một lần nữa nhìn vào nghề nghiệp được viết trên tờ giấy.
[Hashiba Kyouya, mục tiêu trở thành nhà sản xuất]