Kishimine Kengo vốn không hề thích cái thứ được gọi là "games" kể từ khi còn rất nhỏ.

Khi chúng tôi bàn luận về các "games" và có rất nhiều thể loại về nó, nhưng Kishimine chỉ ghét đúng một thể loại đó là trò chơi điện tử.

Tuy nhiên lý do không phải quá to tát như bố mẹ anh ấy bị giết do game hay gia đình chia ly do game. Chỉ là có thứ anh ấy còn thích hơn là chơi games, khi mọi người đang mải mê trong cơn say game. thứ sở thích của anh ấy bị mọi người lãng quên. Nó có thể được gọi là sự oán hận vô cớ.

"Thứ đó" không dùng điện, không cần phải thêm bộ điều khiển. Thứ này đã tồn tại trong một khoảng thời gian rất là dài.

Đó chính là sách. Nó chính là thứ trung gian truyền bá tri thức qua rất nhiều thế hệ cho đến bây giờ.

Thỉnh thoảng anh ấy đọc truyện tranh, chủ yếu anh hay đọc những cốt truyện có trong những những cuốc sách mà anh có.

Kishimine chỉ đơn giản muốn tưởng tượng ra một chuyến phưu lưu trong thế giới không có thực.

"Kengo, Cậu thích đọc sách lắm à?".

"Ừ, tớ rất thích chúng".

Khi được đặt câu hỏi như thế, anh ấy trả lời giống y hệt nhau và gật đầu lia lịạ.

Hồi anh còn 3 tuổi, Kishimine đã phát ra được niềm vui trong thế giới đầy mộng mơ của sách

"Đọc sách, đọc sách ~" Bố mẹ anh luôn làm phiền anh. Từ lúc bắt đầu, họ vui vẻ dùng những câu chuyện để truyền đạt những điều tốt đẹp và tính giáo dục cho anh. Sau khi cứ cố gắng lặp đi lặp lại một việc, cuối cùng họ cũng bỏ cuộc. Dần dần, phong cách đọc sách của họ thay đổi một cách chóng mặt.

Mặc dù anh ấy còn nhỏ, Kishimine đã luôn chú ý đến những sự thay đổi, nhưng anh không hề muốn ghét bố mẹ mình. Tuy nhiên, Khao khát đọc sách của anh không thể bị thay đổi. Và rồi, Kishimine cố gắng quản lý những thứ mà anh không hề thích.

Anh tự mình ghi nhớ hết Hiragana (đó là sách đánh vần bên nhật, một trong những thứ cơ bản trong dạy viết chữ nhật , cùng với katakana và kanji).

Anh bắt đầu đọc hết những quyển sách có ở nhà và ghi nhớ chúng thẳng vào trong trái tim của anh. Khả năng thích ứng của trẻ em đã giúp đỡ anh, và Kishimine đã có thể tự biết cách học Hiragana bằng chính sức anh.

"Con đúng là một thiên tài đó, xem ra chúng ta đã tốn thời gian của con rồi nhể?". Từ lúc đó, anh thi thoảng nói chuyện với cha mẹ mình.

Cho nên, Kishimine đã không có bất kì ai xứng tầm với mình hồi thơ ấu.

Anh đã đọc hết tất cả các cuốn sách có ở nhà nên anh quyết định đến thư việc và đọc hết sách ở đó khi có thời gian. Khi mà anh biết đến sự tồn tại của thư viện, anh đã khóc và cầu xin cha mẹ đưa anh đến.

Kishimine nhanh chóng đọc hết tất cả có trong thư viện. Hầu như anh đọc các cuốn nổi tiếng. Như cuộc phiêu lưu của Aladdin, cuộc chiến của Momotarou, cuộc trả thù đầy bi kịch của Saru Kani Gassen ( còn được biết đến là trận chiến giữa khỉ và cua hoặc là trận cãi nhau giữa khỉ và chua). Sách đã làm lay động trái tim của Kishimine và giới thiệu cho anh ấy một vũ trụ song song.

Tuy nhiên khi mà Kishimine bước vào trường mẫu giáo, môi trường xung quanh anh bỗng chốc thay đổi.

Chính phủ đã thực một số chính sách, trong đó, trò chơi điện tử là một trong những nghành công nghiệp quốc gia. Và rồi, với từ " Quốc gia đã phê duyệt" thế hệ cha mẹ đã quyết định mua game về làm quà cho con họ.

"Ở Sanders, điểm cá nhân của tớ tăng lên đến 300 ở lv 80 đó"

"Tuyệt ghê~! nhân vật của tớ có điểm cá nhân cao giờ có thể ra khỏi Gorky rồi, nhưng mà nó cần có cá tính riêng".

Kết quả là những học sinh mẫu giáo, kể cả khác giới, đều say mê game.

Chỉ riêng, Kishimine không tham gia vào chủ đề này vì không thể hiểu được cuộc đối thoại này diễn ra như thế nào, và chỉ có mình anh ấy lẻ loi trong lớp nhưng anh vẫn dành cả ngày để đọc những cuốn sách.

Đơn giản là Kishimine không hề tạo ra sự chú ý, anh cũng không cảm thấy hài lòng về vấn đề đó. Anh còn cảm thấy hài lòng khi có thời gian đọc sách mà không bị ai làm phiền cả.

Mặc dù anh là trẻ con, nhưng anh vẫn có một chút giận hờn. "tại sao không ai đọc những quyển sách thú vị này vậy".

Điều đó khá giống Kishimine, tuy nhiên có một thứ khiến anh phiền lòng. Đó chính là cô gái luôn ngồi một mình chơi game suốt ngày.

Cô ấy chắc chắn thuộc dạng xấu hổ và không dám tham gia cùng các học sinh mẫu giáo khác.

Suy cho cùng suy nghĩ của trẻ em rất dễ nhận ra mà. Kishimine nghĩ rằng" nếu mình có một cô bạn gái, cô ấy chắc chắn sẽ nhận ra niềm vui khi đọc những cuốn sách này như thế nào".

Vào ngày hôm đấy. Kishimine, người chưa từng nói chuyện với người khác giới trong đời, và chưa từng dọa ai, đã đến nói chuyện với cô gái đó.

"Này! Tại sao cậu lại không chơi với mọi người vậy?" (Kishimine)

"Eh....."

Điều này diễn ra quá bất ngờ đối với cô, và cô nhìn Kishimine với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

"..... Tớ không biết đọc bảng chữ cái"

"Nếu thế thì tớ sẽ dạy cậu, cùng đọc với nhau nào" (Kishimine)

Bằng cách sử dụng sức lực, Kishimine cầm lấy tay cô ấy, và đưa cô ấy đến giá sách, do đó đã có một chút hiểu nhầm và Kishimine đã nghĩ đi nghĩ lại từ lúc đó đến giờ "Đây là lần đầu tiên mình chủ động nắm tay con gái. Liệu nó có phải là kết thúc cũng như lần cuối cùng mình có thể làm vậy?"

"Tớ tên là Kishimine Kengo. Thế còn cậu?" (Kishimine)

"..... Takamitsu. Takamitsu Miyabi."

"Hể, Miyabi-chan. Vậy cậu thích đọc cuốn sách thuộc thể loại nào nhất" (Kishimine)

"Cuốn nào tớ cũng thích cả! Kengo-kun có thể chọn cuốn mà cậu thích nhất" (Takamitsu)

"Vậy thì chúng ta bắt đầu bằng cuốn Kintarou nha( thường được gọi là "Cậu bé vàng", đây là một anh hùng dân gian trong lịch sử nhật bản)!" (Kishimine)

Sau đó, Kishimine thi thoảng hay dành thời gian với cô ấy.

Cô gái tên Miyabi lúc đầu có chút ngập ngừng. Nhưng từ khi Kishimine dạy cô ấy bảng chữ cái, cô đã nhận ra thú vui khi đọc sách. Trong chớp mắt, họ đã đọc hết tất cả sách có trong trường mẫu giáo, và cả hai người họ đều mang những cuốn sách mà họ thích nhất về nhà.

Cô ấy đặc biệt rất giống Cô gái lọ lem, họ đọc những cuốn sách mà họ mang về nhà cùng nhau, cứ thế lặp đi lặp lại. Tự nhiên, Kishimine có một chút bất mãn. Trong bất kì trường hợp nào, Ở Cô gái lọ lem, không có cảnh chiến đấu với quỷ hoặc là cảnh chiến đấu với gấu.

"Nè! Cậu thích cảnh nào nhất trong Cô gái lọ lem vậy?" (Kishimine)

Anh liền hỏi về vấn đề đó.

"À ừ! vào một ngày, cô ấy trở nên đẹp hơn và cuối cùng cũng gặp được hoàng tử mà cô ấy mong đợi... và sau đó, hoàng tử cuối cùng cũng tìm được cô... tớ nghĩ là cảnh đó?" (Takamitsu)

"Hể...?"(Kishimine)

Như mong đợi, anh vẫn không hiểu được. Nhưng mà, Kishimine cảm thấy hạnh phúc khi mà cô ấy hứng thú với việc đọc những cuốn sách nữ tính. Ngồi tận hưởn niềm vui đọc sách một mình cũng vui. Nhưng mà, anh ấy chú ý rằng khi chia sẻ niềm vui này với người khác còn vui hơn.

Cả hai người đều đọc đi đọc lại những cuốn sách khác nhau mà không thấy chán và đắm mình vào trong những câu truyện trong đó. Mặc dù họ bị nhìn bằng những con mắt của tuổi già, họ chả bận tâm đến những điều đó khi họ ở bên cạnh nhau.

Tuy nhiên, những khoảng thời gian như thế không thể tồn tại mãi mãi.

Bỗng dưng một ngày, thời khắc chia tay đến.

"Nói đi, Kengo-kun. Kengo-kun định học ở trường tiểu học nào vậy?" (Takamitsu)

"Hmmm. Tên của nó là gì nhỉ? Tớ cũng không biết nữa, nhưng nó ở rất gần nhà tớ. Thế còn Mayumi-chan?" (Kishimine)

"Tớ sắp phải chuyển đến nhà khác......... Đó là lý do tớ không thể đi học ở một trường xa xôi được...."(Takamitsu)

Từ những câu nói và khuôn mặt buồn bã của cô ấy, Kishimine đã nhận ra được phần nào. Anh ấy biết rằng cả hai sẽ phải học khác trường tiểu học.

"Tớ hiểu rồi..... Vậy là chúng ta sắp phải chia tay à" (Kishimine)

"Ừ, đúng như vậy...!"(Takamitsu).

Cả hai bỗng dưng chìm vào im lặng. Họ không còn từ nào để nói trong tình cảnh này cả.

Tiếng khóc lóc của cô đã phá vỡ bầu không gian im lặng của hai người.

"Trước khi bắt đầu nói chuyện với Kengou-kun. Tớ đã luôn cô đơn, cậu có biết không? Nhưng, nhờ có Kengo-kun, tớ có rất nhiều niềm vui."(Takamitsu).

Từ đôi mắt của cô ấy, rất nhiều giọt nước mắt tràn ra và rơi xuống.

Kishimine cũng cảm thấy muốn khóc, nhưng anh cảm thấy rằng anh nên động viên cô trong thời điểm này. Và rồi, anh nói với cô ấy.

"Tớ cũng cảm thấy rất vui khi được đọc sách cùng với Miyabi-chan"(Kishimine)

"Vậy thì hãy hứa đi! một ngày nào đó chúng ta sẽ lại cùng đọc sách với nhau"(Takamitsu)

"Ừ, tớ xin hứa! tớ chắc chắn sẽ thực hiện nó!"(Kishimine)

Sau đó, chúng tôi tiếp tục hòa mình vào những cuốn sách trong khoảng thời gian mà chúng tôi còn ở bên nhau.

Trường mẫu giáo không thể giữ chúng tôi ở bên nhau lâu hơn được nữa, trước khi thời điểm chúng tôi xa cách nhau đến, chúng tôi không thể làm gì khác ngoài đọc sách.

Không lâu sau, cô ấy đi vào trong chiếc ô tô cùng với bố mẹ và rời khỏi trường mẫu giáo.

Và Kishimine Kengo, người yêu thích việc sách, khoảng thời gian vừa qua của anh cũng không thay đổi là mấy.