[Dù sao thì, chúng ta đã giải quyết được tình huống đó rồi…]
Tối hôm đó.
Chúng tôi đang tận hưởng những miếng dưa hấu tươi ngon trong phòng khách, và Sensei đáp lại [Ờ, đúng đấy.]
[Đúng là phép màu thật.]
Quên không nói đến là bố mẹ của cô ấy có tặng chúng tôi một trái dưa hấu làm quà.
Cho dù quả dưa hấu không được to vì mới đầu hè, nhưng nó vẫn ngọt nước và ngon miệng.
[Chúng ta bằng cách nào đó xử lí được Aoi và gia đình của cô rồi, nhưng giờ thì sao?]
Tôi nói khi vẫn đang nhai miếng dưa hấu.
[May mà nhờ có em nên chúng ta mới có thể. Giờ thì chúng ta cứ duy trì như hiện tại thôi, đúng không?]
Reina-san nói chuyện vẫn như thường ngày, vẫn mặc cái áo Daru đó.
Cho dù vấn đề đang nói đến ở đây là bố mẹ co ấy, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi vẻ ngoài của Reina-san.
Trong lúc sống cùng với nhau, bọn tôi đã cố để trì hoãn cuộc hôn nhân này. Hi vọng Reina-san sẽ mau chóng tìm được ai đó tốt.
Đó là tại sao tôi hi vọng một ngày nào đó cô ấy có thể nói [Con chia tay với anh ta rồi]ư cho bố mẹ cô ấy nghe.
Trước cả khi tôi nhận ra, tôi đã được coi là người phù hợp nhất để kiếm về cho họ một đứa cháu để bồng bế. Gia đình cô ấy đã hoàn toàn chấp nhận tôi.
Thế mới tệ đây.
Bố mẹ cô ấy càng quý mến tôi, đám cưới sẽ càng đến gần hơn nữa, và lại có thêm nhiều vấn đề tôi cần giải quyết.
Là một người có thể coi như bị sử dụng bởi gia đình bên ấy, tôi không muốn có cái tương lai đó một chút nào.
Để giải quyết việc này, tôi cần phải sớm tìm ra cho Reina-san một người đàn ông tốt. Nhưng việc đó không dễ chút nào…
Xem nào, Reina-san khá là xinh đẹp, nên sẽ không khó tìm, nhưng họ phải sẵn sàng kết hôn cũng như được bố mẹ cô ấy chấp nhận…
Hah… Tôi thở dài, trong đầu chỉ toàn những ý nghĩ tiêu cực.
Tôi phải tìm bằng được cách giải quyết chuyện này.
[Mà em hỏi này, cô thích mấu người như nào, Reina-san?]
[Ara, lại gì nữa đây? Quấy rối tình dục à?]
[Không bao giờ. Không phải là quấy rối tình dục. Em chỉ đang nghĩ cách chọn chồng cho cô mà thôi.]
Reina-san bỏ dở miếng dưa hấu và bắt đầu suy ngẫm.
[Xem nào… Trước tiên người đó phải hiểu cô muốn gì, và ủng hộ cô nữa, chắc vậy?]
[Em hiểu rồi. Ý cô là việc cô là giáo viên đấy hả?]
[Đúng. Cô muốn người đó ủng hộ việc cô là giáo viên.]
[Hừm, hừm.]
[Và nữa, cô muốn người đó phải biết làm việc nhà. Vừa làm việc nhà vừa phải đi làm thì mệt lắm.]
[Em hiểu. Thế có hơi chật vật.]
[Phải, cô muốn một ai đó có thể thấu hiểu được những điều đó. Và nữa… người đó có thể hoà thuận với bố mẹ cô, đoán vậy?]
[Phải, đúng rồi. Nếu hai người có con thì tốt nhất nên hoà thuận với hai ông bà.]
[Đúng đấy. Nếu người đó không hoà thuận với những người thân yêu của cô thì đó sẽ là một vấn đề lớn. Ể?]
Đúng là vậy thật…
[Ra vậy… Thế còn tính cách thì sao?]
[Dĩ nhiên phải là người tốt rồi. Và phải yêu trẻ em nữa. Cô không ưa mấy người bạo lực, và hơn nữa, thứ cô tìm kiếm không chỉ dừng lại ở lòng tốt. Cô cũng muốn người đấy thường xuyên bày tỏ ý kiến cá nhân nữa.]
[H-Hiểu rồi.]
Cô ấy đòi hỏi khá nhiều đấy nhỉ…
[Còn gì nữa không? Một tên Ikemen chẳng hạn?]
[Mấy tên Ikemen thì sẽ chỉ cắm sừng cô ngay tức khắc mà thôi.]
[Cô có gu chọn người…]
[Gì cơ?]
[K-Không…]
Sau khì trừng mắt nhìn tôi một cái, Reina-san tiếp tục liệt kê các điều kiện.
[Cô muốn họ phải trẻ hơn cô
nữa. Cô muốn họ phải cảm thấy như cô là chọ gái của họ vậy.]
[Ra vậy. Reina-san thích chăm sóc người khác có phải không?]
[Ara, khen nữa là cô thưởng cho ít đồ ăn ngâm muối đấy, rõ chưa?]
[Ahaha, thế là đủ cho em rồi. Em cũng thích chúng mà.]
Tôi bật cười, và Reina-san xấu hổ trả lời [Hiểu rồi].
[Trong mọi trường hợp thì người đó phải giàu nữa. Một nhân viên công ty là tốt nhất. Người đó có thể kiếm về rất nhiều tiền.]
[Đã rõ.]
Co vẻ như cô ấy cạn kiệt ý tưởng rồi, nhưng không biết liệu có ai như vậy lại tồn tại không.
Giờ khái quát lại cái nào.
[Vậy, dựa trên những gì cô nói, người đó phải ủng hộ nghề nghiệp của cô, phụ cô việc nội trợ, trẻ hơn, yêu trẻ con, hoà thuận với bố mẹ cô, và là một nhân viên công ty có dáng vẻ bình thường có thể tự mình giải quyết mọi việc khi gặp thế khó.]
[Chuẩn, đúng là như vậy.]
Reina-san gật đầu, còn tôi thì băn khoăn có kiếm nổi ai hợp với mấy cái tiêu chí này không…
Và rồi.
[Cô không nghĩ mình đang đòi hỏi hơi nhiều rồi à?]
[Ể!?]
Cô ấy trưng ra bộ mặt kinh ngạc.
“Chết rồi” là những gì tôi đã nghĩ, nhưng tôi mừng vì mình đã thật lòng với Reina-san.
[X-Xin lỗi. Chỉ là em nghĩ chẳng có ai đáp ứng được mấy cái yêu cầu này…]
[Ừm, em nói cũng đúng.]
[Phải. Nếu cô gặp may, cô có thể tìm được người đáp ứng được ba đến bốn tiêu chí là cùng. Nếu đó là em, em là người có thể ủng hộ nghề giáo viên của cô, có thể phân chia việc nhà, trẻ hơn, dĩ nhiên rồi, yêu trẻ con, có quan hệ tốt với bố mẹ cô- Đợi chút đã?]
Chẳng phải tôi đáp ứng được khá nhiều sao?
Hay là do tô tưởng tượng thôi?
[Nhưng khi nói đến việc tự mình giải quyết được khi lâm vào thế khó…]
[Ara, vậy sao?]
[Ể?]
Ôi không, tôi lỡ nói quá nhiều rồi.
Nhưng Reina-san lại nói rằng:
[Đây là quan điểm cá nhân của cô thôi, nhưng cô tin rằng bố mẹ cô nghĩ là em khá nam tính đấy.]
[Thật vậy sao?]
[Đúng. Nếu không phải, em sẽ không nghiêm túc mà nói ra những điều đáng xấu hổ đó chứ?]
[Ugh…]
Tôi che mặt sau khi nhớ lại những khoảnh khắc ấy.
Tôi tự hỏi liệu đây có phải là một phần của cái lich sử đen tối của toi không…
[Dù sao thì, em rất vui khi được nghe ý kiến của cô… những yêu cầu còn lại là gì cơ?]
[Một nhân viên công ty có dáng vẻ bình thường.]
[À, nhớ rồi. Em nghĩ… em cũng trông khá bình thường đấy nhỉ?]
[Đúng đấy.]
Cho dù cô ấy có nghiêm túc nói về nó, tôi vẫn thấy buồn.
[Nhưng nhân viên công ty thì… có hơi quá. Em vẫn là học sinh, nhớ chứ?]
[Đúng rồi. Koutarou-kun đáp ứng được 90% các yêu cầu của cô, khá là bất ngờ đấy nhỉ?]
[Vâng. Em cũng vui khi khá giống với mấu người lý tưởng của cô.]
Và rồi tôi tiếp tục:
[Biết đâu nếu em chăm chỉ, em có thể đáp ứng đủ các yêu cầu đó…]
[Ara, em muốn cưới cô về làm vợ đến thế cơ à?]
Nghe cô ấy nói vậy, chúng tôi nhìn vào mắt nhau.
[Ah, đừng rêu em vậy chứ… Reina-san thì ngoài tầm với của em rồi…]
Hah… tôi thở một hơi dài.
[Ara, cô có bao giờ nói vậy đâu?]
[Hả…?]
Reina-san bất chợt nói vậy, khiến tôi giật mình.
[Ý cô là sao…?]
[Thế thì, sao chúng ta không đối chiếu với những sự kiện trong quá khứ đi? Hôm nay thì là phép màu chồng chất phép màu rồi. Cô không biết liệu trong tương lai nó còn xảy ra hay không.]
[Cô nói đúng.]
May mà cô ấy không mặc bộ đồng phục đó nữa.
Cũng may là Aoi tưởng cô ấy tên là “Reinaru Sakurako”.
Cái tên kiểu gì vậy chứ?
Nghe như tên của mấy nữ võ sĩ đấu vật chuyên nghiệp vậy.
[Cô muốn duy trì cuộc sống bình lặng này càng lâu càng tốt. Nên hãy cùng cố gắng nhé.]
[Cô nói phải. Em cũng sẽ cố gắng hết mình luôn.]
Tôi gật đầu, và Reina-san tiếp tục nói.
[Vậy, hãy làm một “lời thề” đi.]
[Lời thề sao?]
[Lúc trước em có nói còn gì, không phải sao? Em bảo chúng ta hãy cứ vui vẻ mà sống ấy.]
[Đúng là có thật.]
[Vậy hãy lập một lời thề cho vui đi. Ví dụ như cách chúng ta đang ăn dưa hấu này. Chúng ta cũng có thể dùng lò Shichirin [note37808] để nướng cá thu đao vào mùa thu hay gì đó nữa. Hãy cố gắng hết sức để giữ lời thề này. Nghe có được không?]
[Ahaha, nghe hay đấy ạ. Hay khi nào chúng ta ra biển đi?]
[Ừ, nghe cũng hay đấy. Có nhiều trò vui đang đợi chúng ta đấy nhỉ?]
[Yeah! Và em không thể đợi được nhìn thấy Reina-san trong bộ áo tắm!]
Tôi nắm chặt tay như một người đàn ông, và mặt Reina-san lại chuyển đỏ.
[Em định làm…!? Em định làm trái lại lời em nói đấy à?]
Nghĩ về việc lại được thấy Reina-san tỏ vẻ dễ thương lần nữa, tôi cười thầm và cúi thấp đầu.
[Ahaha, em xin lỗi. Chỉ là em thực sự mong đợi điều đó. Hãy làm tất cả những gì chúng ta có thể nào.]
[Em nói phải. Cô không ghét gì cuộc sống này. Cô không biết chúng ta có thể tiếp tục được bao lâu nữa,, nhưng nó khá yên bình và cô thích nó.]
[Em hiểu rồi.]
[Phải, và chúng ta nên thề thốt với nhau nữa. Sẽ có nhièu rắc rối trong tương lai, nhưng miễn là chúng ta thấy vui và vượt qua được nó.]
Cô ấy nói vậy xong, chúng tôi móc ngón tay lại.
Vậy là đã xong một lời hứa.
Và rồi, cô ấy gật đầu khi chúng tôi móc ngón tay vào nhau.
[Đã rõ. Vậy để thực hiện lời hứa đó thì chúng ta đi biển nhé. Em hi vọng cô sẽ mặc bikini.]
[Sao, em…]
Sau khi thở dài, Reina-san đáp lại:
[Cô hiểu rồi. Nếu em nghiêm túc với những gì mình nói, thì cô cũng sẽ noi theo luôn. Cô có thể sẽ mặc một bộ áo tắm của trường, nên chuẩn bị trước đi.]
[Ể?]
Cô ấy không rút ra được bài học gì từ bộ đồng phục ấy sao!?
Nhưng mà tôi cũng thấy hứng thú mà nhỉ!?
[Tuy nhiên, nếu em thi Tiếng Anh được điểm cao nhất, cô sẽ mặc bikini cho em xem.]
[Hả, thật sao!? Khoan, cao nhất á!?]
Bất khả thi rồi!?
Tôi mù Tiếng Anh rồi còn đâu!?
[Dĩ nhiên? Có hơi xấu hổ… nhưng chúng ta đã hứa rồi. Nên là hãy cố để đến bãi biển cùng nhau thôi.]
[Yeah…]
Tôi có hơi sốc, và rồi:
[Fufu.]
[!]
Có vẻ như Reina-san đang tận hưởng khoảnh khắc này, điều đó càng giúp tôi có thêm động lực để bước tiếp.
Nhưng đạt điểm cao nhất thì có hơi…