*Bùm. Bùm!*

Cùng với tiếng nổ to, bầu trời đêm của hòn đảo hoang được nhuộm đầy màu sắc sặc sỡ.

Tuy nhiên, phản chiếu trong mắt tôi không phải là cảnh pháo hoa, mà là một cô gái xinh đẹp đang rơi nước mắt.

“Ikuno-kun, tôi—”

Không cần nghe thì tôi cũng biết đoạn sau của câu nói đó.

Trong lúc tâm lý căng thẳng và nhịp tim đập liên hồi, tôi muốn bỏ chạy.

Tôi cố gắng tìm kiếm câu thần chú xóa bỏ hiện thực trước mắt.

Tôi biết nó, nhưng không hiểu sao tôi không thể nào nhớ ra.

“Tôi th—”

Ngay lúc cô ta sắp sửa nói từ quyết định thì câu thần chú ấy xuất hiện.

—Đây là mơ!

Cùng lúc tôi mạnh mẽ khẳng định, tiếng pháo hoa biến mất và ý thức tôi bừng tỉnh.

“—Haa... haa......!”

Buổi sáng sau hôm đi công viên giải trí, tức ngày đầu tiên của học kì mới, tôi vừa nhảy ra khỏi giấc mơ.

“Lại là giấc mơ đó sao...”

Tôi đặt tay lên trán và điều hòa hơi thở.

Giấc mơ thường gắn liền với ám ảnh thì phải.

Vậy, việc tôi cứ thấy cùng một giấc mơ ấy mãi tức là—

“Mình vẫn còn bị ám ảnh bởi vụ được Shinonome tỏ tình sao?”

Phải. Từ sau hôm ấy, mỗi ngày tôi đều mơ thấy cảnh được Shinonome truyền đạt cảm xúc. Maa, nhưng, tôi nghĩ có trở nên như thế cũng là điều tất nhiên.

Tại vì, tôi đã được tỏ tình bởi Shinonome ấy kia mà.

Bởi Shinonome Ibuki – cô gái xinh đẹp được rất nhiều nam nữ cùng khối yêu mến.

Hơn nữa còn là con gái thừa kế của một đại tập đoàn tài phiệt nổi tiếng.

Nếu nghĩ theo cách thông thường, một tiểu thư danh giá như vậy không thể nào thích một thằng otaku thấp kém như tôi được.

Mặt khác, khi bình tĩnh suy nghĩ thì tôi cảm thấy hơi lạ.

Trước đây, Shinonome đã nói rằng cô ta không cần bầu bạn và chỉ muốn biến tôi trở thành pet. Nhưng câu nói lúc đó lại tương phản.

Hơn nữa, lúc đó lại có đầy tiếng nổ của pháo hoa. Thành thử khả năng tôi đã nghe nhầm là rất cao.

Vả lại, cũng không thể phủ nhận khả năng Shinonome bị xúc động mạnh trước cảnh giống với cảnh mà cha mẹ mình đã từng trải qua nên đã lỡ lời.

Nhưng...

“Giả sử câu nói lúc đó là thật thì sao?”

Nếu quả thật Shinonome đã lấy hết can đảm để tỏ tình với tôi thì—

Vừa mới nghĩ đến chuyện đó, tôi ôm đầu.

“Ô-ôiiii! Rốt cuộc thì mình phải làm sao đây~~!”

Tôi vò đầu và hét lên. Tại việc đó mà...

“Ưn...uu”

“A!”

Sharte, hôm nay vẫn ngủ cùng tôi với mỗi chiếc áo sơ mi trên người, đang nhăn mặt và có vẻ sắp sửa thức giấc.

“X, xin lỗi Sharte. ...Ngoan ngoan.”

Lúc này vẫn còn quá sớm để thức dậy.

Khi được tôi xoa đầu, mặt Sharte dịu đi và lại chìm vào giấc ngủ.

“Phù...... Trước hết thì, à phải rồi.”

Dù có suy nghĩ thì cũng chẳng ích gì.

Chuyện đã thế này thì cứ xác nhận trực tiếp với Shinonome.

Tôi nắm bàn tay lại và tỏ vẻ kiên quyết.

Maa....... nếu như tôi có thể......

◆◆◆

Sau đó tôi đã rời khỏi giường và ăn sáng cùng Sharte rồi đến trường.

Tuy nhiên, mới đầu học kì mới mà tôi đã chứng kiến một điều kì lạ.

“...Gì vậy? Tự dưng mọi người túm tụm trước lối vào thế kia.”

Ở đó, nếu tôi nhớ không lầm thì là chỗ đặt bảng thông báo để hội học sinh và câu lạc bộ báo chí đăng tin.

“Bộ có bài viết gì hot vừa được đăng à?”

Sau khi thay giày, tôi đến gần đám đông ồn ào ấy.

Do có một khe hở vừa đủ để luồng qua nên tôi chen vào. Và rồi, lúc đó tôi nhìn thấy chính là...

“...Hoa héo?”

Thứ khiến mọi người ồn ào không phải là bài viết nào cả.

Có một bình hoa đặt trên bàn ngay dưới bảng thông báo. Hơn nữa, dường như việc nhìn thấy hoa héo đen thui cắm trong đó là nguyên nhân khiến mọi người nhặng xị lên. Bên cạnh là một nhúm bột đen bí ẩn.

Đây là hoa cúc nhỉ?

Loài hoa hay được dùng để viếng người chết.

Cơ mà, không lẽ trong kì nghỉ hè có học sinh nào đó đã...?

Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng bầu không khí xung quanh có vẻ khác.

“Nè nè. Hoa trước lối vào héo có nghĩa là lễ hội âm nhạc năm nay sẽ tạch à?”

“Có lẽ. Nếu như tin đồng là thật thì lễ hội âm nhạc tạch chắc rồi.”

Ơ, liên quan gì nhỉ?

Tuy không hiểu gì nhưng tôi cảm thấy như thế có hơi xấu tính cho một lời nói xỏ...

Cảm thấy khá khó chịu, tôi nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Không lâu sau, tôi vào lớp, chào xã giao với vài đứa con trai rồi trở về bàn của mình.

Thế rồi, lọt vào mắt tôi khi đó là...

“Ara, Okajima-san và Kawahara-san cũng rám nắng nhỉ. Hai bạn đã đi biển trong kì nghỉ à?”

Ư... quả nhiên là Shinonome đã đến.

Có vẻ như cô ta lại đang bộc lộ phương diện thanh lịch trước mọi người như mọi khi.

Trai gái gì cũng bu vào, đúng là choáng thật.

Chỗ tôi ngồi cách đấy một bàn, nhưng như thể không để ý, Shinonome không có phản ứng.

“Haa...”

Thôi cứ để sau giờ học rồi nói chuyện, giờ đọc manga giải khuây nào.

Tuy nhiên, khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ chỗ ngồi bên cạnh Shinonome, tôi lập tức quay đầu lại.

“Ahaha. Gì thế kia, ngộ quá đi~. —Ể? Yumi và Shouko cũng đi à? Đáng ghét quá đi~”

Là Aizawa. Tương tự Shinonome, cô ấy đang được nhiều nam nữ vây quanh.

Haha... quả nhiên là Aizawa và Shinonome nổi tiếng thật.

Hai người họ là nhị đại mỹ nhân của khối. Là sự tồn tại mà bình thường tôi chẳng bao giờ tiếp xúc được. Bằng chứng là lúc nào tôi cũng chỉ có thể nói chuyện với họ ở phòng câu lạc bộ vào sau giờ học.

Lúc tôi định quay mặt trở về trước thì,

“A...~~♪”

Chạm ánh mắt với tôi, Aizawa mỉm cười chan hòa, hơi đỏ má và vẫy tay.

Gưfư...!?

—Th, thiên thần!

Cô ấy nhận thấy và vẫy tay với tôi!

Hơn nữa còn biểu hiện hạnh phúc như gặp mặt người yêu... d, dễ thương quá sức chịu đựng!!

Tôi cũng lúng túng vẫy lại, nhưng do bức tường người nên chắc cô ấy không nhìn thấy.

Aizawa quả nhiên là một cô gái vừa xinh đẹp vừa cực kì tốt bụng.

Được hoạt động trong cùng một câu lạc bộ với cô ấy, được cô ấy nhờ đóng giả làm bạn trai, lại còn được cho cả địa chỉ liên lạc, một thằng hút luck như tôi liệu có bị quả báo không nhỉ?

Hơn nữa, nghĩ kĩ thì lúc trên đảo hoang, tôi đã... ch, chạm vào ngực trần của Aizawa.

“......!”

Không ổn, nhớ lại cảm giác của bàn tay lúc đó mà máu mũi tôi muốn trào ra.

Khi tôi vừa bóp mũi vừa nhìn về trước với vẻ mặt hạnh phúc,

“Aha. Kousuke, cậu đang suy nghĩ điều ecchi gì đó về Aizawa có phải không?”

Áp má trên bàn, Kokonoe-san đang nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi.

“Uwa! K, Kokonoe-san...!?”

Tôi giật mình ngã người về sau.

“T, từ khi nào... cơ mà, tại sao Kokonoe-san lại ở trong lớp của tớ?”

“Có sao đâu nào. Tôi chỉ muốn sớm nhìn thấy mặt của Kousuke thôi mà.”

Cô ấy nháy mắt và đứng dậy.

Trong khoảnh khắc ấy, bộ ngực thuộc hàng gravure idol nẩy một cái.

Tôi có cảm giác rằng chúng đã to hơn sau ít thời gian không gặp...

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ấy mỉm cười tươi vui và dùng ngón tay vọc đuôi tóc của mình.

“Mồ, mới gặp lại sau một khoảng thời gian xa cách mà cậu nhìn đi đâu vậy? Đúng là Kousuke mà.”

“Ể... a, không. Tớ đâu có nhìn đi đâu...”

“Ahaha. Nói dối làm gì. Cậu muốn nhìn thì cứ nhìn cho thỏa thích.”

Kokonoe-san nhìn một vòng quanh lớp học.

“Có vẻ ồn ào ghê. Kousuke, tôi có chuyện cần nói riêng với cậu, đi cùng tôi một chút được không?”

“Ừm, tớ không phiền gì...”

Không hiểu sao trong lớp học ồn ào lạ thường, có nhiều người đang vừa chú ý Kokonoe-san vừa nói gì đó.

Chắc có lẽ là do hình tượng xấu trước đó của cô ấy.

Để giải quyết hoàn toàn hiểu lầm chắc phải cần thêm chút thời gian.

Tôi lo lắng cho Kokonoe-san trong lúc theo sau cô ấy.

Khi tới một cầu thang vắng vẻ, cô ấy dừng chân và xoay người lại.

“Ơm, thế... cậu cần nói chuyện gì?”

Kokonoe-san bắt chéo tay sau lưng và đưa mặt đến gần tôi,

“Biết rồi mà còn hỏi?”

Cô ấy bộc lộ nét mặt vừa ranh ma vừa ecchi.

Điệu này không lẽ là...

Sau đó, đứng thẳng người dậy, cô ấy dùng hai tay nâng ngực mình lên.

“Ccccccậu làm gì vậy, Kokonoe-san!?”

“Làm gì á? Vừa rồi Kousuke đã nhìn ngực tôi và cảm thấy hưng phấn mà phải không? Nếu cậu đã muốn sờ vào chúng đến như vậy thì tôi đặc biệt cho phép đấy.”

“Sssờ á! Ở trường sao có thể làm chuyện như thế được!”

“Ể~~. Thật sự muốn sờ thấy mồ mà lại tỏ ra nghiêm chỉnh, dễ thương quá đi. Nào nào, nếu cậu không sờ bây giờ thì sau này sẽ không có cơ hội đâu đấy.”

Được thì thầm vào tai, nhịp tim tôi bắt đầu hỗn loạn.

“Th-thôi... ch, chúng ta đâu phải là bồ bịch gì, không làm chuyện đó được đâu!”

“Hừ~m. Vậy à. Sờ ngực Manaha thì được nhưng còn tôi thì lại không hử?”

“Ể...? Tại sao cậu lại biết chuyện đó!?”

Lúc đó Kokonoe-san đang bị Sharte cù lét, đáng lý không nhìn thấy được hiện trường mới phải chứ.

“Tôi nghe được từ Manaha qua điện thoại đấy. Thế, tại sao cậu lại không sờ của tôi?”

Kư, ra là thế sao.

Nhưng, tình huống này căng vãi...

Vì Kokonoe-san rất nhạy cảm nên nếu tôi không sờ cô ấy tại đây thì có thể cô ấy sẽ khóc mất.

Trong lúc mất phương hướng, tôi vươn tay ra định hái bưởi nhưng—

“Ể...”

Thấy hành động của tôi, vẻ mặt dâm đãng của Kokonoe-san liền biến mất, thay vào đó là nét mặt đông cứng với nước mắt rưng rưng.

Thôi chết...!

Tôi quên mất rằng Kokonoe-san thật ra không phải là một cô gái dâm dục. Cô ấy chỉ ngưỡng mộ kiểu đó thôi, chứ thực chất lại rất trong trắng. Có lẽ cô ấy tin chắc rằng tôi tuyệt đối sẽ không dám sờ cho nên mới đùa như vậy.

Tôi định rút tay về và xin lỗi, nhưng như cảm nhận được điều đó, cô ấy quay mặt sang bên hông và nhỏ giọng nói,

“Kousuke, cậu cứ sờ đi.”

“Ể? Nh, nhưng...”

“Cứ làm đi. Không phải là tớ cảm thấy buồn khi thua Manaha hay gì hết.”

Sau khi nói điều đó với gương mặt đỏ au—

Cô ấy đưa bộ ngực được nâng bằng hai tay đến gần và nhìn lên tôi.

“Kousuke, làm ơn... hãy sờ vào ngực tôi đi...”

Với tư thế cầu xin ẩn chứa sức hủy diệt cực lớn, cô ấy nói một câu không tưởng.

Kư......ưưư........ưôôôôôôôôôôôôôô!!

Chắc chắn không có thằng con trai nào lại đi từ chối lời cầu xin như thế này từ một cô gái dễ thương ngực to!

Bị xiêu lòng bởi cảm xúc mạnh mẽ của cô ấy, tôi vừa căng thẳng vừa củng cố tinh thần.

“Thôi được rồi. Nhưng, vì Kokonoe-san không thích mấy vụ này nên chỉ típ đỉnh thôi nhé?”

Với ý là ‘chỉ dùng đầu ngón tay’, tôi chìa ngón tay trỏ ra và nói.

“Ưm... nếu chỉ là típ đỉnh thì chắc không sao. ...Vậy, Kousuke, tới đi.”

Mặc dù căng thẳng nhưng tôi vẫn gật đầu.

Sau đó từ từ đưa ngón tay trỏ đến gần.

“A...aa...”

Nhìn mục tiêu đang dần áp sát, Kokonoe-san híp mắt lại và đỏ mặt ngượng ngùng.

Ngay sau đó, đầu ngón tay tôi chạm vào quả đồi nhô lên bên dưới bộ đồng phục.

“Haan♡”

*Co giật!!*

Tại thời điểm đầu ngón tay tôi bị đẩy về do lực đàn hồi, cơ thể Kokonoe-san cũng thể hiện phản ứng.

“C, cậu không sao chứ, Kokonoe-san?”

Bất ngờ trước phản ứng quá mức, tôi định vội đỡ lấy cô ấy—

“Nwa!?”

Nhưng do trượt chân, hai tay tôi chống về trước,

—Bũũũũũũũũn~~~~.........*bóp, bóp*.

“Nn, aa!?”

“...A, ơ?”

Tôi lỡ tay nắn bộ ngực mềm mại của Kokonoe-san.

Đông cứng cử động và sắc mặt hỗn loạn, Kokonoe-san nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ.

“Kousuke... c, cậu đã nói là chỉ típ đỉnh thôi mà... hức...”

Cô ấy sắp sửa khóc òa.

“Uwa! Xxx, xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

Tôi gập người xin lỗi nhiều lần.

Thế rồi, sau khi tròn xoe mắt nhìn tôi, Kokonoe-san quẹt nước mắt và bật cười.

Không lâu sau, cô ấy kê miệng đến gần tai tôi và nói bằng giọng điệu ranh ma như mọi khi,

“Mồ... Kousuke dê xồm.”

“~~~~~!”

Lần này đến lượt tôi đỏ mặt.

Nghe cái từ ‘dê xồm’ và ngẫm lại việc mình vừa làm, mặt tôi nóng bừng.

“Nfu. Nhưng, cảm ơn nhé, Kousuke. Giờ thì tôi cũng bình đẳng với Manaha rồi.”

“Tttttớ đâu xứng đáng được cảm ơn gì...”

Không ổn. Đầu óc tôi lạc trôi mất rồi.

“Aha. Sờ ngực tôi khiến cậu dao động đến vậy sao, Kousuke?”

Cô ấy vẽ ngón tay lên ngực tôi một cách khiêu gợi.

Ưư, Kokonoe-san lúc thì như một người chị dâm dục, lúc thì trở lại thành một cô gái trong trắng, thật là khó lường.

Và rồi,

“À, nhân tiện. Tôi đã nghe từ Tenko rồi. Rằng cậu có gì đó muốn hỏi tôi. Thật ra sáng nay tôi đến gặp Kousuke và vì chuyện đó đấy.”

Ể, nói vậy nãy giờ chỉ là chào hỏi thôi à?

—Chào hỏi lâu vããããããããããããããããããi!

Sau khi bắt bẻ trong tâm, tôi bình tĩnh lại và nhớ về nội dung câu hỏi trong đầu.

“...Ơm, nghe nói ban đêm trong trường có nhiều hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện và lễ hội âm nhạc sắp tới sẽ gặp phải một tai nạn không may nhỉ? Tớ muốn nghe chi tiết hơn về chuyện đó.”

“Cậu đã nghe câu chuyện mà tôi đã kể cho Tenko à? OK. Nếu Kousuke muốn nghe thì tôi sẽ kể.”

Kokonoe-san xích sát lại gần tôi và nói:

“Vậy, tối nay ta làm nhé?”

“L, làm gì cơ...!?”

“Ahaha. Kousuke đỏ mặt rồi kìa, dễ thương ghê. Tất nhiên là gọi điện rồi?”

Thì cứ nói đại là gọi điện đi, làm người ta hết hồn!

Maa, nói chung là tối nay tôi sẽ gọi điện cho Kokonoe-san.

◆◆◆

Sau giờ học.

Vừa kết thúc cả lễ khai giảng, tiết sinh hoạt chủ nhiệm lẫn việc tổng vệ sinh, tôi lập tức đến phòng câu lạc bộ.

Không lâu sau Aizawa cũng đến, cuối cùng thì tôi cũng được nói chuyện với cô ấy.

“Ahaha... đã lâu không gặp, Ikuno. Tớ đã định chào cậu từ sáng nhưng rốt cuộc thì đến sau giờ học tớ mới có thể, xin lỗi nhé.”

Để cặp xuống chiếc sofa đối diện, Aizawa vừa mỉm cười vừa ngồi xuống.

Đã không gặp từ sau chuyến đi tìm kho báu trên đảo hoang, nghe cô ấy nói thế mà tôi cảm thấy vui lòng.

“Haha. Vì Aizawa là người nổi tiếng chứ không như tớ nên đành chịu thôi.”

Thế cho nên tình trạng chỉ có thể nói chuyện với cô ấy sau giờ học sẽ còn tiếp diễn dài dài.

Nghĩ vậy, đang vui thì tôi cảm thấy hơi buồn một chút...

—*Soạt*.

“Ơ?”

Chợt có âm thanh ai đó ngồi xuống bên cạnh tôi. Khi tôi xoay qua thì gương mặt cười của Aizawa đang ở gần xịt.

Có vẻ như đang ngượng ngùng, đôi má cô ấy hơi ửng đỏ.

“Ikuno. Vậy, những điều trong lớp ta chưa thể nói với nhau được, bây giờ hãy nói thật nhiều nhé♪”

*Hộc máu!!*

Đòn tấn công quá bất ngờ.

Khuôn mặt mềm mại, giọng nói dịu dàng, mùi hương ngọt ngào của Aizawa—

Tập hợp tất cả những yếu tố ấy khiến tôi sa vào lưới của cô ấy còn hơn trước.

Aizawa thật tử tế khi quan tâm đến một hòn đá ven đường như tôi.

Quả đúng là thiên thần.

Maa, nhưng tôi không được hiểu lầm.

Hắng giọng, tôi cố giữ vẻ mặt bình thường,

“Aizawa, cảm ơn. Nhưng cậu không cần phải cố tỏ ra quan tâm đến tớ đâu, tớ ổn mà.”

“Ơ...?”

Khi tôi nói thế, nét mặt Aizawa trở nên ảm đạm, ngay sau đó thì cúi mặt xuống.

“Tớ, đâu có cố tỏ ra quan tâm đến Ikuno đâu...”

“Ể, thế à?”

Cô ấy gật đầu, dùng bàn tay nắm nhẹ chạm vào miệng và ửng đỏ,

“Tớ... thật sự muốn trò chuyện với Ikuno mà.”

Cái...gì...!?

Một cú sốc như có luồng điện chạy qua người.

Aizawa thật lòng muốn trò chuyện với tôi sao?

Đùa kiểu gì vậy?

Thế có khác nào cô ấy—

Trong lúc tôi đang nghĩ, Aizawa như ngẫm lại câu phát ngôn của mình và,

“A, không phải!”

Vừa lúng túng vừa vẫy hai tay trước mặt.

“Không phải là ý đó! Ơm, chỉ là... từ sau chuyến đi tớ hoàn toàn không có gặp Ikuno. Hơn nữa, vì Ikuno là bạn trai giả... à không, là... người bạn quan trọng của tớ nên... ”

Mặc dù đoạn cuối giọng hơi nhỏ như mất đi sự tự tin nhưng tôi vẫn có thể nghe được.

“À, ừ. Bạn bè muốn nói chuyện với nhau là chuyện bình thường thôi nhỉ.”

Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá. Đúng là một sự hiểu lầm tai hại.

Đối với Aizawa, tôi là một người bạn thân. Cho nên cô ấy mới muốn gần gũi với tôi.

Nhưng, nghĩ đến chuyện cô ấy muốn trò chuyện với mình mà tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.

Đã cảm thấy khá hơn, tôi xoay chủ đề.

“Nè, nhân tiện, Aizawa có biết về chuyện hồn ma náo động không?”

“!”

Nghe đến từ ‘hồn ma’, Aizawa hơi tái mét mặt mày, nhưng lập tức gật đầu.

“Ưm... là chuyện có nhiều hồn ma được chứng kiến ở trường vào ban đêm trong kì nghỉ hè có phải không?”

Quả nhiên người nhiều bạn bè như Aizawa có biết.

“Ừ. Vậy chắc cậu cũng có nghe chuyện tại chúng mà lễ hội âm nhạc đã gặp phải tai nạn không may nhỉ?”

“Tớ có nghe... nhưng tại sao cậu lại hỏi chuyện ấy?”

“Ơm... tớ muốn biết chi tiết một chút ấy mà, haha.”

Mặc dù không ưa mấy thứ đáng sợ nhưng không hiểu sao tôi lại có chút tò mò về vụ này.

“Ra vậy... Nhưng, xin lỗi nhé Ikuno. Vì tớ không thích mấy chuyện đáng sợ nên cũng không rõ về vụ [Phantom] cho lắm.”

Phantom? Đó là gì?

Nghe thấy từ ấy, tôi thắc mắc.

“À quên mất, hình như Aizawa sợ ma nhỉ.”

Chuyện xảy ra cách đây cũng đã lâu rồi nhưng—

Lúc vào phòng nghe nhìn được đồn là có ma để tìm đồng phục câu lạc bộ cho Tennee, Aizawa đã sợ hãi và cảnh báo.

Có vẻ như cô ấy rất yếu bóng vía với chuyện ma cỏ này nên tốt hơn là tôi nên ngưng đề cập đến.

“Xin lỗi. Ta nói chuyện khác nhé?”

“A—ưm♪”

Như hài lòng với sự quan tâm của tôi, Aizawa mỉm cười dịu dàng.

Sau đó, chúng tôi trao đổi với nhau về những gì đã làm trong kì nghỉ hè.

Và rồi, khi thời gian trôi qua được một lúc thì có tiếng mở cửa.

“Ara, chào hai người.”

“A, Ibuki!”

C, cuối cùng cũng đến rồi sao...

Trái với Aizawa lập tức đứng dậy và chạy ào tới, tôi căng thẳng và chết trân tại chỗ.

“Ibuki, cảm ơn cậu hôm trước đã mời tớ đến nhà! Buổi họp mặt qua đêm vui quá, hôm nào ta tổ chức lại nhé.”

“Ừ, mình cũng vui lắm. Nhưng lần sau sẽ là nhà của Aizawa-san. Được chứ?”

“Ưm, tất nhiên là được. Tuy không rộng như nhà của Ibuki nhưng tớ sẽ cố đón tiếp chu đáo.”

Họp mặt qua đêm?

...À, hiểu rồi.

Vì là bạn thân nên họ đã tổ chức một event dễ thương như vậy trong kì nghỉ à.

Vừa nói chuyện với Aizawa, Shinonome vừa đi ngang qua tôi, lúc đó.

“Chào, Ikuno-kun. Cậu vẫn khỏe chứ?”

“Ch, chào, Shinonome. Cũng bình thường.”

Chỉ hỏi như thế, Shinonome ngồi xuống sofa đối diện và lại tiếp tục trò chuyện với Aizawa.

Làm hết cả hồn.

Vuốt ngực nhẹ nhõm, tôi vừa quan sát hai người họ vừa rút cuốn manga trong cặp ra. Sau đó bắt đầu đọc nhưng không thể nào tập trung được.

“......”

Shinonome cứ nói chuyện mà chẳng đếm xỉa gì đến tôi.

Nếu như lúc đó cô ta nói thích tôi thật lòng thì đáng lý hiện giờ phải ngượng ngùng và không thể nói chuyện bình thường được mới phải. Vậy, quả nhiên là khi ấy tôi đã nghe nhầm hoặc Shinonome bị đánh tâm lý trước khung cảnh lúc đó cho nên mới vuột miệng thôi.

Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy yên lòng.

Maa, đương nhiên rồi. Một thằng otaku như tôi đời nào lại được tỏ tình bởi một cô gái xinh đẹp như Shinonome được.

Tâm trạng đã nhẹ đi, tôi dán mắt vào quyển love comedy manga đang hot. Tuy nhiên, sau một lúc thì Aizawa,

“A! Sắp đến giờ làm thêm rồi. Xin lỗi hai người nhé, tớ về trước đây.”

Nói vậy và lật đật xách cặp lên.

“Ara, mình muốn nói chuyện lâu hơn chút nữa, nhưng nếu cậu kẹt công việc thì đành chịu vậy.”

“Ahaha, xin lỗi nhé Ibuki. Ngày mai gặp lại ta sẽ trò chuyện nhiều hơn.”

Nhìn Aizawa đang vội vã, Shinonome nhắm mắt và gật đầu với nét mặt ôn hòa.

“Bye Ikuno luôn nhé. Việc còn lại nhờ cậu.”

“A, ưm.”

Sau khi nhìn tiễn Aizawa vừa đi vừa nở nụ cười đáng yêu làm mê hoặc lòng người, tôi quay mặt về trước.

Khi đó, cảm giác thiếu thoải mái ùa về.

“......”

Ủa? Nhỏ Shinonome này lấy sách ra hồi nào vậy?

Mới quay ra quay vô mà đã thấy cô ta đang đọc sách rồi.

Ừ thì cứ cho là cuốn sách đó khiến cô ta nóng lòng muốn đọc tiếp nhưng cũng đâu cần phải gấp gáp như vậy. Bình thường cô ta sẽ trò chuyện với tôi một hai câu rồi mới bắt đầu đọc kia mà.

Vừa ôm thắc mắc, tôi vừa đổ mắt xuống quyển manga.

Thế rồi, không lâu sau—

“...?”

Hm? Sao cảm giác cứ như tôi đang bị nhìn.

Nhưng, nếu bây giờ ngẩng mặt lên, lỡ chạm ánh mắt với Shinonome thì khó xử lắm.

Sau khi ráng chịu đựng một lúc, tôi không còn cảm giác đang bị nhìn nữa và lại thanh thản du hành vào thế giới truyện tranh. Nhưng mới được có tí thì lại nữa—

“......”

....................Cảm giác này, quả nhiên là đang bị nhìn đây.

Vì không tài nào tập trung được nên tôi đành phải ngẩng mặt dậy nhưng...

“......”

Cô ta vẫn đang đọc. Là do tôi tưởng tượng sao?

Tôi cúi xuống đọc manga tiếp.

Nhưng rồi lại nữa—

“......”

“...............................................................”

Cái này rõ ràng là đang bị nhìn!

Với lòng quyết tâm muốn chộp được bằng chứng, tôi ngẩng mặt dậy bằng động tác thật nhanh.

“—!?”

Lần này thì ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Shinonome mở to đôi mắt hốt hoảng và lập tức giấu mặt bằng cuốn sách.

——.........Ha, hahaha. Ơm........

“Shinonome, cô có gì muốn nói với tôi à?”

Tôi vừa gãi má vừa hỏi.

Vẫn giấu mặt sau cuốn sách, Shinonome nói:

“Kh, không có gì hết. Cậu đừng bận tâm.”

Miệng thì nói thế nhưng...

Hay đó là chuyện khó nói?

Nếu vậy thì tôi không nên tra khảo làm gì.

Tôi trở lại với quyển manga, sau một lúc thì Shinonome ló mặt ra và cũng bắt đầu đọc sách tiếp.

Gương mặt cô ta lúc này trông rất bình tĩnh nhưng...

Nét mặt bất ngờ mà cô ta vừa bộc lộ thật nữ tính.

Vì đó là nét mặt ít khi bộc lộ của cô ta nên cứ nghĩ đến là tim tôi giật thót.

Sau đấy, tôi vừa ăn cơm hộp mà em gái làm, vừa chơi game 3D trên điện thoại.

Những gì cần làm trong game đó là đánh bại các chị gái thù địch và khiến cho họ khỏa thân.

Tôi mới mua nó trên internet hôm trước, nhưng vì ở nhà tôi cứ bị Sharte bám theo suốt nên vẫn chưa có cơ hội để chơi. Cơ mà, Yumi-chan dễ thương thật. Fuhihi.

“—A!”

Và rồi, đang bonus time, tôi lỡ nay làm văng cây viết cảm ứng về phía Shinonome.

Shinonome nhìn xuống chân mình, sau đó nhìn sang tôi,

“Fufu. Tôi không nhặt dùm đâu. Tự mà nhặt lấy.”

“Kư... biết rồi. Tôi cũng không định nhờ cô đâu.”

Tôi đứng dậy định nhặt cây viết, nhưng rồi chợt nhận ra vì nó rơi gần chân phải của Shinonome nên tôi buộc phải chui giữa dãy sofa và cái bàn.

“X, xin lỗi Shinonome, cho tôi lấy cái.”

Tôi cúi xuống và thò tay vào cái khe hẹp.

Khi đó, tôi chợt nhận ra thêm một điều.

Tôi đang bò dưới chân Shinonome. Thế chẳng phải cô ta có thể dẫm lên tôi bất cứ lúc nào sao?

Có lẽ bây giờ cô ta đang nhìn xuống và nở nụ cười đầy chất S đây.

Tôi dự đoán trước số phận của mình. Nhưng rốt cuộc chẳng có bàn chân xinh đẹp bọc tất nào dẫm lên tôi cả. Lấy đồ xong, tôi đứng dậy và nhìn xuống Shinonome. Lúc đó,

“......”

Đã ngưng đọc, Shinonome đang cúi mặt và chặn mép váy với vẻ ngượng ngùng.

HẢ?

...Oi, Shinonome dễ thương này là ai vậy?

Nếu là Shinonome mọi khi thì cô ta sẽ vừa mỉm cười quỷ quyệt vừa nói câu đầy ác ý như “Thật chẳng ra gì khi chui dưới chân con gái đấy, súc vật à” mới phải.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi định lên tiếng như lại do dự.

Bởi vì trông cô ta lúc này như một cô gái xinh đẹp nào đó khác nhưng lại có gương mặt y hệt, tôi căng thẳng và không thể nói được gì. Và thời gian cứ thế mà thôi qua—

Đến khi chiều tối thì tôi mới có thể mở lời.

Lúc bấy giờ thì Shinonome đã trở lại như thường lệ.

Nhưng cái ấn tượng kia sao mà khó phai quá.

◆◆◆

Tối hôm ấy.

Lùa Sharte đi ngủ xong, tôi gọi điện cho Kokonoe-san theo lời hứa.

Cô ấy bắt máy ngay lập tức và chúng tôi buôn chuyện một tí, sau đó thì vào vấn đề chính.

“Thế, Kokonoe-san, về chuyện kia...”

«Ể~, trò chuyện thế là xong rồi à? Tôi muốn biết về Kousuke thêm chút nữa mà lại~»

Cô ấy phàn nàn.

“C, cụ thể thì cậu muốn biết chuyện gì...?”

«Aha. Để coi. Ví dụ như, tuýp con gái của Kousuke thích ngực to là như thế nào chẳng hạn?»

Kư. Vì đúng là mình thích ngực to thật nên tôi không thể phủ nhận.

Tuy không muốn trả lời nhưng vì đang cần nghe câu chuyện nên tôi hết cách rồi.

“Maa, nếu buộc phải nói thì chắc là tuýp chị gái...”

«Hư~m, tuýp chị gái nhỉ. Vậy còn tính cách thì sao? Dịu dàng quan tâm, ecchi hay thế nào?»

“Dịu dàng quan tâm và ecchi á?”

Option gì khủng vậy!?

Một chị gái dịu dàng và chịu hi sinh bản thân là lý tưởng, nhưng một chị gái ecchi tiếp cận mỗi đêm cũng không đến nỗi tệ!

“...Ưư, bên nào cũng tốt ổn cả nên tớ không quyết định được.”

«Mồ, Kousuke thiếu quả quyết quá đi. Maa, nhưng tôi không ghét điều đó.»

“Ơ, tại sao lại không ghét? Đó là khuyết điểm mà?”

«Bởi vì, nếu Kousuke mà không như thế thì tôi sẽ gặp rắc rối mất.»

Ủa tại sao nếu tôi quả quyết thì Kokonoe-san lại gặp rắc rối?

Trong lúc tôi ngẫm nghĩ, cô ấy cười thầm,

«Maa, không liên quan gì đến Kousuke hết. Hãy quên đi. Quan trọng hơn~... ta bắt đầu thôi nhỉ?»

Cô ấy cứ úp mở hoài làm tôi sốt ruột quá đi!

Tôi lấy lại bình tĩnh và đáp.

“Thế cậu sẽ nói cho tớ biết chuyện ma xuất hiện trong trường vào ban đêm và chuyện lễ hội âm nhạc sẽ gặp phải tai nạn không may có liên quan gì với nhau chứ?”

«OK. Đầu tiên... chỉ để xác nhận thôi. Cậu biết chuyện lễ hội âm nhạc sẽ được tổ chức tại khán phòng cạnh tòa nhà trường chứ?»

Chi tiết về lễ hội âm nhạc đã được hiệu trưởng thông báo trong buổi lễ tổng kết cũng như trong lễ khai giảng hôm nay nên dĩ nhiên là tôi biết. Khi tôi trả lời có, cô ấy tiếp tục.

«Lần này, khán phòng ấy là trọng tâm của câu chuyện. Hình như hồi xưa khu đó là nghĩa trang dùng để chôn cất những người đã chết trong chiến tranh Thái Bình Dương.»

“Tớ có nghe Tenne nói rồi, vì đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện này nên tớ thật sự bất ngờ đấy.”

«Tôi cũng đã không biết cho tới khi nó được cập nhật trên bảng thông báo của trường trong kì nghỉ hè. À, nhân tiện. Những gì tôi sắp kể cho Kousuke, tất cả đều là thông tin từ đó đấy.»

Ra vậy.

Vì cô ấy có rất ít bạn bè ở trường tôi cứ thắc mắc là không biết cô ấy kiếm đâu ra nguồn tin, hóa ra là từ bảng thông báo của trường à?

“Thế thì chắc không sai đâu nhỉ.”

“Đúng vậy. Maa, giờ ta vào chi tiết nhé.”

Cô ấy tiếp tục với giọng nói rạng rỡ.

«Như mới vừa nói, khu đó từng là một nghĩa trang, nhưng sau chiến tranh nó đã được quy hoạch để phục vụ cho việc xây dựng trường cao trung Utoran. Và rồi, vài năm sau, khán phòng đã được xây dựng trên khu đó cốt để dành riêng cho lễ hội âm nhạc có sự tham gia của các trường khác—»

Những gì cô ấy kể cứ như chuyện ma vậy.

Từ khi khán phòng được xây dựng ở khu vực đó, dường như đã có nhiều tai nạn không rõ nguyên nhân xảy ra. Cứ mỗi lần trường dùng nó để tổ chức lễ hội âm nhạc là y như rằng lại xảy ra mấy tai nạn như rèm sân khấu bị đứt, bóng đèn rơi xuống từ trần nhà v.v... năm nào cũng có.

Điều đó làm dấy lên tin đồn có hồn ma “Phantom” sống trong khán phòng ấy.

Lý do có cái tên đó là bởi vì khán phòng giống một cái nhà hát opera. Đại tập đoàn tài phiệt đã đầu tư vốn cho nó rất nhiều.

Nghe tới đó, tôi hơi lúng túng.

“Ch, chờ một chút, Kokonoe-san ! Nếu tai nạn luôn xảy ra trong lễ hội âm nhạc hàng năm thì trước khi nói tới chuyện có phải do ma hay không, lễ hội âm nhạc năm nay hẳn sẽ lại gặp tai nạn à?”

«Khoan đã nào, Kyosuke, cậu vội vàng quá đó. Tôi vẫn chưa nói hết kia mà?»

“A... xin lỗi..”

Được dịu dàng nhắc nhở, tôi bất giác đỏ mặt.

«Tất nhiên, vì tai nạn xảy ra hàng năm nên hiệu trưởng và các giáo viên không thể bỏ ngoài tai tin đồn về hồn ma được lan truyền trong giới học sinh được. Thế nên, mỗi năm cứ đến mùa này là hội học sinh lại trồng hoa.»

“Hoa mà cậu nói lẽ nào... là chậu hoa được trang trí ở lối vào?”

«Đúng vậy. Hoa cúc trắng được trang trí từ ngày đầu học kì hai cho tới ngày diễn ra lễ hội âm nhạc ấy chính là hoa tưởng niệm dành cho những người được chôn ở khu đó. Vì sau khi làm việc đấy thì tại nạn trong lễ hội âm nhạc dường như cũng hết một cách lạ thường nên từ đó trở đi việc đấy đã trở thành một truyền thống..»

Vậy thì lễ hội âm nhạc năm nay chắc cũng sẽ ổn thôi, tôi tự nhủ và thở phào.

«Cẩn thận đấy, Kousuke. Chưa chắc vì có trồng hoa thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ đâu. Đặc biệt là khi đã có hai sự kiện chồng chéo nhau.»

“Ý cậu là chuyện hồn ma thường xuyên xuất hiện trong trường vào ban đêm và chuyện hoa héo đang báo hiệu điềm gở?”

«Đúng vậy. Hai hiện tượng kì lạ không ai có thể giải thích được. Chúng thường diễn ra cùng lúc ngay trước khi tai nạn không may được gọi là “Phantom bí ẩn” viếng lễ hội âm nhạc. Trong quá khứ, khá nhiều người đã bị thương do bị rèm sân khấu đứt đè lên hay bị kính bể làm rách da. Có năm còn có kẻ khả nghi mang dao vào gây

ra chết người nữa.»

“Ch, chết người...? Chuyện đó có thật sao!?”

Tôi điếng người trước từ ‘chết người’.

Đang hạ giọng trầm xuống, cô ấy nói như bật cười.

«Kousuke, đây suy cho cùng chỉ là những tin đồn trên net thôi. Do không có bằng chứng gì nên cậu đâu cần tin quá làm gì?»

“Có thể là như thế, nhưng...”

Nhưng, trường chúng tôi là một trường học đã có tuổi thọ nửa thế kỉ. Nếu như trường có sự kiện giật gân trong quá khứ khiến nó trở thành tin đồng lâu dài như vậy thì cũng không có gì là lạ. Thành thử tôi không thể nào phủ nhận chuyện có người chết được.

«Maa, có thể là Kousuke đang lo lắng nhưng nhất định mọi chuyện sẽ ổn. Chuyện hồn ma xuất hiện hay hoa mới được trồng đã chết ngay hẳn là trò đùa tinh quái của ai đó thôi.»

Nói vậy tức là Kokonoe-san cũng không tin có ma à?

Cô ấy can đảm thật. Trong khi tôi thân là con trai mà lại nhát như thỏ đế.

Tôi nhìn lại đồng hồ.

“Chắc là tớ suy nghĩ nhiều quá rồi. Kokonoe-san, cảm ơn vì thông tin khá chi tiết mà hôm nay câu đã cung cấp nhé. Để ý thì thời gian đã khá trễ rồi, ta đi ngủ thôi nhỉ?”

«Nói thế tức là Kousuke sắp sửa thẩm du một mình chứ gì?»

“Ưm, đúng vậy đúng vậy. Vì dù sao cũng là con trai nên tớ sẽ một tay cầm khăn giấy... ớ cậu đang nói cái gì thế hảảảảảả!?”

«Có cần tôi giúp cho không»

“Không nghe người khác nói gì à... cơ mà, Kokonoe-san giúp á?”

Tôi hình dung ra điều đó.

Ôi, cậu nhỏ của Kousuke đã cương cứng như thế này rồi... Aha, tuyệt quá. Chỉ mới bắt đầu mà nó co giật dữ ghê. Tới đi, Kousuke, cứ làm bất cứ việc gì cậu thích.”

Mặt tôi đỏ lên đến độ bốc hỏa.

“Thththththththth, thôi tớ cúp máy đây!”

Quá xấu hổ, tôi vội ngắt cuộc gọi.

Nhưng rốt cuộc thì sau đó, cho đến khi thiếp đi, gương mặt của Kokonoe-san không thể nào rời khỏi tâm trí tôi.

◆◆◆

————————————————————————————————

(Còn 1/2)