Tôi bị đánh thức bởi một tia nắng cuối hè rọi qua khe hở trên rèm cửa.

Tôi mở hé mắt, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường trong khi nằm dài trên giường.

9:03 sáng.

“-Thôi chết, mình trễ giờ học rồi sao?!”

Nhưng vừa mới nhổm người dậy thì tôi lại nhận ra hôm nay là thứ bảy.

“Haiz... Làm mình hết hồn.”

Mà giờ mới nhớ, hôm qua là ngày diễn ra lễ hội văn hóa. Lễ hội văn hóa của trường chúng tôi luôn được tổ chức vào thứ sáu, nên hôm sau đó là bắt đầu nghỉ lễ.

Hôm nay là ngày đầu tiên của ba ngày nghỉ lễ.

Tôi kéo lấy tấm chăn vừa ném vào tường và quyết định chợp mắt thêm một chút nữa, nhưng một khi đã tỉnh dậy chút thôi thì từng bánh răng trong não tôi cũng bắt đầu hoạt dộng.

Một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng. Tôi cũng đã nhận ra theo bản năng.

-Không được phép nhớ.

Nhưng khi đã bắt đầu hết ngái ngủ, thì ký ức của tôi cũng bắt đầu hiện liên trở lại.

Đừng nghĩ về nó… Cứ ngủ tiếp đi… Đúng rồi, cứ...

“TÔI THÍCH BÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀ!”

…………………Á.

Tôi nhớ lại rồi.

Tôi chỉ nhớ một thoáng chốc thôi, nhưng tất cả mọi ký ức của tôi đều liền ùa về như một cơn lũ.

“Cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng bà đã luôn ở bên cạnh tôi! Nhờ có bà ở bên mà tôi mới được cứu rỗi! Tôi xin lỗi vì mọi rắc rối mà tôi đã gây ra cho bà! Có thể trong tương lai tôi vẫn sẽ tiếp tục gây rắc rối cho bà, nhưng tôi thực sự rất cần bà!”

Thôi rồi, thôi rồi, thôi rồi thôi rồi thôi rồi thôi rồi.

Khẩn cấp. Khẩn cấp. Chấm dứt mọi quá trình suy nghĩ ngay lập tức. Chấm dứt mọi quá trình suy nghĩ ngay lập tức.

Tâm trí tôi đang bị khủng hoảng. Tình hình không được phép leo thang thêm nữa. Tôi ban hành lệnh cấm vận hoàn toàn.

Tôi chỉ cần suy nghĩ về những chuyện thú vị hơn nữa... Phải rồi, tôi chỉ cần chơi trò nối chữ shiritori bằng cách dùng tên những thần tượng khiêu dâm!

Giỏi lắm, Sueharu! Ý tưởng tuyệt vời! Nếu kể tên được đến 10 người thì có khi tâm trí tôi sẽ bình tĩnh trở lại!

Bắt đầu với chữ ‘A’ trước. Anzai Mayae… Hay lắm, tôi vẫn đang trong phong độ tốt. Tiếp theo là “E”.

E… E...

“Éo.”

…………………………………………Á.

Biết ngay mà. Biết ngay là chẳng nên nhớ làm gì.

Nếu đi nhớ về mấy cái thứ đó thì…………

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”

Tôi chui vào giường, vùi mặt vào gối, và hét to hết mức có thể.

“Thằng ngu, thằng ngu! Ngu quá đi thôi! Mình đã làm cái quái gì thế này?! Tại sao mình lại ra vẻ ngầu lòi để làm gì, rồi lại bị từ chối ngoạn mục như thế hả?! Giờ biết làm gì đây?! Phải làm gì đây?! Sáng thứ ba biết vác cái bản mặt gì lên trường đây?! Aaaaaaaaaaa, hết cách rồiiiiiii!”

Đầu tôi đang choáng váng vì xấu hổ tột độ.

Tôi đã chơi ngu trớn rồi. Tôi đã chơi ngu đến mức mà không còn có thể nghĩ về chuyện cứu vãn tình thế nữa.

“Mình đúng là ảo tưởng quá rồi! Bộ mình nghĩ rằng nếu đánh bại được Abe thì sẽ có 100% tỷ lệ tỏ tình thành công hay gì? Bộ mình nghĩ rằng tại người đó là Kuro chắc chắn sẽ chấp nhận hả? Thằng ngu! Thằng ngu! Nhìn kết quả thử coi! Mình đã thành trò cười của thiên hạ! Nhưng Kuro đã chủ động tiếp cận mình đến thế mà… hoặc đó chỉ là những gì mình nghĩ...

Nhưng cô ấy cũng luôn yêu thương mình lắm mà… vậy nên… mình… Aaaaaaaaaaaaa!!”

Tôi đập đầu vào tường, và cứ đập liên tục, mặc kệ cái tiếng cộc cộc vang lên.

“Mình ngu quá mà! Mình là một thằng ngu xuẩn ngu si ngu độn giẻ rách! Ôiiiiiiiiiii!”

“Mới sáng sớm thì câm mồm lại coi, Sueharu!”

Một giọng nói phát ra từ ngôi nhà bên cạnh.

Nó thuộc về cô con gái lớn thứ hai của gia đình Shida - Midori.

Gia đình Shida sống trong căn nhà ở kế bên tôi. Tại đó tụ tập “Bốn chị em Shida”, và người chị cả lớn là Kuroha.

Bốn chị em đó khá là nổi tiếng. Họ không chỉ nổi danh khắp khu phố này mà còn lan rộng đến cả thị trấn lân cận.

Một gia đình hiếm khi nào có đến bốn chị em gái. Có bốn đứa con thôi cũng đã hiếm lắm rồi, nhưng tất cả bốn đứa con đó đều là con gái thì càng hiếm thơn. Và nếu tất cả bốn chị em đó đều lớn lên dễ thương, thì đó chẳng khác gì là một phép màu..

Nhưng phép màu đó đã thực sự xảy ra ở đây .

-Cô con gái lớn nhất, Shida Kuroha. Một học sinh cấp 3 năm hai.

-Cô con gái lớn thứ hai, Shida Midori. Một học sinh cấp 2 năm ba.

-Cô con gái lớn thứ ba, Shida Aoi. Một học sinh cấp 2 năm nhất.

-Cô con gái út, Shida Akane. Cũng là một học sinh cấp 2 năm nhất.

Bốn người họ được một số fan hâm mộ gọi tên là “Bốn chị em xinh đẹp của nhà Shida” hoặc là “Colorful Sisters”, và trở thành đối tượng để tôn thờ. Về lý do tại sao có cái tên “Colorful”, thì chắc là do cả bốn chị em họ đều có một chữ hán tự liên quan đến màu sắc trong mỗi tên của họ. Nghe thì chuối quá, nhưng tôi cũng thấy nó dễ hiểu.

Căn phòng đối diện với tôi là của Kuroha, và bên cạnh đó là lần lượt từng căn phòng của ba chị em còn lại. Do đó, tạm không tính đến căn phòng của cặp song sinh cấp 2 năm nhất là Aoi và Akane ra, nếu tôi làm loạn trong căn phòng của mình thì phòng của Midori cũng đủ gần để nghe thấy hết.

Midori là cô chị gái thứ hai trong “Colorful Sisters” kỳ diệu, và như đã thấy qua ngôn ngữ bạo lực vừa rồi, em ấy là cô con gái hung dữ nhất trong số bọn họ.

“Em mới là người nên câm mồm lại đấy, Midori!”

Tôi chạy ra mái hiên và chửi lại.

Tôi thực ra chỉ đang tìm cách trút giận thôi. Đồng thời cũng là vì người đó là Midori nên tôi mới có thể ăn nói ngọt xớt như vậy.

“Nói cái gì thế hả, Sueharu?! Anh dám đổ lỗi cho em hả?!”

Midori siết tay thành một nắm đấm và khẽ run run. Sức mạnh toát ra từ nó làm tôi không ngờ đó là nắm tay của một cô gái. Thực tế thì bắp tay của em ấy cũng khá là săn chắc.

Midori thua chị gái Kuroha của mình hai năm và là học sinh năm ba ở trường cấp 2. Em ấy sở hữu một tính cách bạo lực hoàn toàn không ăn khớp gì với hai cô em gái kia của Kuroha.

Em ấy cao 170cm, gần như lớn gấp đôi Kuroha, và có năng khiếu thể thao tốt đến nỗi được tham gia trong cuộc thi quần vợt mùa hè quốc gia nhờ sức mạnh và tốc độ có được

từ vóc dáng cao gầy của mình.

Phần ngoại hình mà mọi người nhìn thấy đầu tiên có lẽ là mái tóc ngắn nam tính. Nó phù hợp với tính cách bạo lực của em ấy. Đối với tôi, Midori giống như một người em trai hơn, nhưng thực ra thì, trong số bốn chị em, Midori là người có số đo vòng ngực lớn nhất. Thế nên cho dù em ấy có nam tính cỡ nào thì tôi cũng không thể nào xem em ấy như một đứa con trai. Do được hưởng phức làm em gái của Kuroha, nên mặt mũi của em ấy cũng khá là xinh xắn.

Ngay cả bây giờ đây, trong chiếc áo phông và quần ngắn bó sát luôn được dùng làm đồ mặc ở nhà, đôi chân săn chắc và xinh đẹp cũng như bộ ngực nhô lên đều đã khẳng định em ấy đích thực là con gái. Ngoại hình của em ấy thực ra cũng rất nổi bật và quần áo thì khá chật ních. Em ấy như đang trong giai đoạn chín muồi của tuổi dậy thì, khi mà những bộ quần mới đây mặc vừa nhưng sẽ sớm trở nên quá cỡ.

Trong thâm tâm tôi vẫn muốn nghĩ rằng. “Hừ, cơ thể thấp kém của một học sinh cấp 2 sẽ không làm phiền một nam sinh cấp 3 như anh mày đâu”, nhưng sự thật là em ấy còn sành điệu hơn cả Kuroha, nên rất dễ đầu độc mắt tôi.

Tất nhiên tôi sẽ không bao giờ khen một câu nào như thế với Midori cả. Bởi vì nếu làm vậy thì một đứa trơ trẽn như Midori chắc chắn sẽ khoe lên khoe xuống không biết bao nhiêu lần.

“Em độc miệng quá đấy, Midori. Bởi vậy nên em chỉ có nổi với đám con gái thôi đó.”

Ánh mắt đông cứng của Midori bỗng hé lộ ra khi tôi vô tình nhắc đến một chủ đề cấm kỵ.

Midori đã rất hay phàn nàn về điều tôi vừa nói.

“Gặp rắc rối vì nổi với đám con gái hơn con trai.”

Em ấy đã có nhiều lần tìm thấy những lá thư tình từ những bạn gái khác trong tủ giày mình. Tôi chưa một lần nào trải nghiệm cảnh tượng đó trong đời cả, đúng lạ thật nhỉ? Hình như có gì đó sai với thế giới này nhỉ?

Tuy nghĩ vậy, nhưng hồi đó tôi thấy mình cũng nên ra dáng đàn anh một chút, và đã gật gù

“Ừm, anh biết lắm” như thể bản thân tôi cũng thấu hiểu hết nỗi khổ của em ấy. Nhưng không hiểu sau sau đó em ấy lại đi cãi vã với tôi. Cuộc sống này quả là vô lý...

“Sueharu! Đồ khốn, anh không được phép nói những câu đó-”

Midori bắt đầu nhặt và vung những quả bóng tennis trong phòng mình.

Tôi vội vàng né xuống đất.

“Oái, Midori! Anh hiểu rồi, anh hiểu rồi! Anh đã lỡ nói quá trớn! Anh xin lỗi mà, rũ lòng thương tha cho anh lần này đi mà!”

Tâm trí tôi đã bình tĩnh lại được một chút sau khi đùa giỡn với Midori, nhưng tôi rõ ràng không có sung sức như mọi khi cãi vã với em ấy.

Hình như nhận ra tình trạng của tôi nên Midori thấy thắc mắc. Em ấy thả lỏng đôi vai và chống một khuỷu tay vào khung cửa sổ, rồi hỏi.

“Sao vậy? Anh Sueharu cư xử khác thường quá.”

"...Có gì đâu."

“Đừng có chối coi. Anh có phước lắm mới được tâm sự với em đó.”.

“Em muốn người ta giãi bày tâm sự mà lại đi ăn nói như thế hả? Mai mốt không đi tư vấn người ta được đâu. Những lúc như thế này em nên noi theo gương của Kuro và-”

Vừa mới nói thôi mà huyết áp của tôi lại tăng vọt. Tuy chỉ có gọi tên cô ấy nhưng tôi cũng chịu tổn thương nặng nề rồi. Tôi quả là điên rồi mà.

"...Nói hết câu đi."

“...Nhiêu đó đủ rồi. Mà em quan tâm làm gì?”

“Haaaaaaaiz~~~~~~”

Midori thở một hơi thật dài và cường điệu.

“Hồi hôm qua chị Kuro đã cư xử rất lạ lùng rồi, giờ lại đến lượt anh nữa. Bộ hai người có chuyện gì à?”

“...Khôngcógìđâu.”

“.........”

Ánh mắt của Midori lạnh ngắt.

Gì, muốn phàn nàn về màn diễn xuất hoàn hảo của tôi à?

“Hừ, sao cũng được. Dù gì thì em cũng chỉ là người ngoài cuộc trong mấy chuyện này thôi mà.”

“Sao tự nhiên dỗi thế kia?”

“Em không có dỗi!”

"Chứ còn gì."

“Chậc… em mặc kệ anh!”

Em ấy đóng cửa sổ một cái rầm.

“Gì thế này?”

Đừng có phản ứng khó hiểu như thế chứ. Tâm trí của tôi đang rối tung và mất đi khả năng hiểu phái nữ rồi, nên nếu tôi còn không hiểu được cả em ấy nữa thì tôi sẽ thấy lạc lõng và ngu ngơ lắm.

Khi tôi thở dài, quay lưng lại và định bước trở về phòng, thì một giọng nói chợt phát ra từ phía sau lưng tôi.

“À… Anh Haru ơi.”

“Ủa, Aoi đó hả?”

Khuôn mặt mới vừa xuất hiện ở cửa sổ thuộc về cô con gái thứ ba, Aoi.

Aoi là học sinh cấp 2 năm thứ nhất, và đồng thời là người chị của cô em gái út sinh đôi Akane.

Nhìn chung thì em ấy rất nhạy cảm và mảnh mai. Vóc dáng tuy nhỏ bé với chiều cao 150cm, nhưng em ấy cũng đủ để cao hơn Kuroha một chút. Kuroha đã chán nản khủng khiếp khi chiều cao em ấy phát triển hơn cả cô. Nhưng nếu xét về số đo vòng ngực thì Kuroha vẫn chiến thắng áp đảo nên Aoi… vẫn còn chứa đựng nhiều tiềm năng trong tương lai.

Mái tóc đen của em ấy được buộc gọn gàng thành hai bím dài đến ngang hông. Em ấy còn là cô em gái nữ tính nhất trong số bốn người họ, với sở thích may vá và đam mê đồ ngọt, quần áo và búp bê dễ thương.

“Có thật là không xảy ra chuyện gì không?”

Dường như em ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa nãy.

“Như chị Midori có nói, chị Kuro đã cư xử rất kỳ lạ kể từ hồi hôm qua nên em có hơi lo… và theo như những gì em nghe được thì anh Haru cũng đang cư xử giống vậy...”

Aoi nói, nước mắt đã dần ứa ra từ cặp mắt to tròn.

“Nếu anh cần em giúp bất cứ chuyện gì thì anh cứ nói nhé. Có thể em sẽ không giúp được gì nhiều, nhưng em sẽ cố hết sức mình…”

Lòng quan tâm chân thành của em ấy đã làm má tôi chợt dịu xuống

Cô bé này quả là tốt bụng. Đôi khi tốt quá mức mà quên đi cả bản thân, làm tôi cũng phải lo.

Em ấy ra dáng em gái nhất trong các cô em gái, và là tuýp em gái lý tưởng nhất luôn. Đó chính là ấn tượng của tôi về Aoi.

“Cảm ơn em nhé, Aoi, nhưng chuyện này anh cần phải tự giải quyết một mình...”

Tôi đúng là thảm hại vì đã khiến một cô bé mới học năm nhất cấp 2 phải đi lo cho mình. Em ấy chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo bất kỳ lời nào tôi nói nên tôi cũng muốn nhờ vả lắm chứ, nhưng dẫu thế nào thì tôi cũng tuyệt đối không thể kể cho em ấy nghe về chuyện tình cảm phức tạp giữa “người chị cả của em ấy” và “anh hàng xóm thân thiết của em ấy”.

Quái thật. Khi tôi nghĩ theo cách đó thì các vấn đề tình yêu vương vấn hay đau thương quả nhiên là nghiêm trọng

"Em hiểu ạ..."

Aoi trông buồn rầu. Em ấy hình như đã hiểu lầm rằng tôi không nói gì là vì em ấy không đáng tin cậy. Em ấy là một cô bé vô cùng ngay thẳng đến nỗi khó ai tìm ra được một khuyết điểm nào. Tuy nhiên, em ấy cũng rất tự ti và có cái tật hay đổ lỗi cho bản thân mỗi khi xảy ra chuyện xấu.

Vì vậy, tôi đã mở miệng nói tiếp.

“Cảm ơn vì em đã lo cho anh nhé, Aoi. Thú thật là chỉ cần nói chuyện với em thôi thì anh cũng đã thấy được cứu rỗi nhiều lắm rồi. Nên đừng làm mặt buồn như thế… em nên tự hào mới phải chứ.”.

"Không…"

Aoi chắp chặt cả hai tay trước ngực mình, trông rất dễ thương.

“Em… không, bốn chị em em mới là người được anh Haru cứu rỗi. Anh đã luôn động viên em, và em cũng thấy anh rất đáng tin cậy.”

Thiệt tình, cái con bé này... Em ấy quá là thật thà, dễ thương, cao quý và hồn nhiên. Tất cả đặc điểm đó khêu dậy bản năng bảo vệ của tôi. Nói chuyện với em ấy đã chữa lành trái tim tôi và khiến tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho em ấy.

“Haiz, em đúng là tốt thật đấy, Aoi. Muốn qua đây sống với anh không?”

Nhà tôi có phòng dư không dùng, em ấy có thể qua ở và làm em gái nuôi của tôi luôn cũng được.

Aoi làm bộ mặt thẫn thờ trong thoáng chốc trước khi nở một nụ cười đáng yêu nhưng cay đắng.

“...Ồ, anh Haru thiệt là… Anh lúc nào cũng cứ nói đùa.”

“Nhưng anh nghiêm túc mà.”

À mà đúng là tôi nói đùa đến cỡ 90%, nhưng 10% còn lại thì tôi nghĩ em ấy qua sống chung cũng được mà.

“...Em rất vui vì anh đã mời, nhưng nếu chấp nhận thì em sẽ thấy có lỗi với những người mà muốn được ở bên anh Haru.”

“Haiz, em cứ tính nào tật đó. Em đâu cần phải nói ‘những người mà muốn được ở bên anh’ để cho lễ phép hay gì đâu... Midori nên học hỏi nhiều hơn từ em đó, Aoi.”

“Đi chết đi, Sueharu ngốc nghếch!”

“Khừ, em vẫn còn ở đó hả, Midori?”

Cửa sổ bên cạnh Aoi bất thình lình mở toang ra và vang lên giọng nói cộc cằn của Midori.

Khi tôi liền đáp trả lại thử thách mới xuất hiện, thì Aoi chỉ nở một nụ cười gượng gạo. Tôi đã không nhận ra ánh mắt ghen tị của em ấy.

*

“Khừ, em vẫn còn ở đó hả, Midori?”

Đang nằm dài trong cơn mơ hồ ở trên giường, Kuroha đã liền bừng tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng của Sueharu phát ra từ bên ngoài.

Cô ấy ban đầu chỉ bồn chồn cố nghe lénthôi… nhưng dần dà sự bất mãn của cô đã tràn ra bên ngoài.

Cuối cùng, khi giọng nói của Sueharu đã không còn nữa và bên ngoài cửa sổ đã yên lắng trở lại, Kuroha mới dùng hết tất cả sức lực của mình để ném chiếc gối đang cầm xuống sàn nhà.

“Trờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!”

Cô đã nỗ lực nắm mới kìm lại được ham muốn mở toang cửa sổ và la to, rồi sau đó dồn hết cơn thịnh nộ của mình vào nắm tay cô. Cô đấm vào gối liên tục.

“Ồ, Haru ngốc nghếch! Đồ ngốc! Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc! Tất cả là tại Haru hết đấy! Nếu ông chịu chấp nhận lời tỏ tình của tôi ngay từ đầu thì đã có sao đâu... Trờiiiiiiii!”

Cô ấy còn không biết mình nên giận dữ hay khóc lóc nữa.

Chỉ có điều là tất cả máu đều đã dồn lên não cô hết rồi, má cô đang đỏ ửng, và khuôn mặt cô nóng đến độ chóng mặt.

"Mình đã thắng! Mình chắc chắn đã thắng! Chiến thắng áp đảo luôn! Vậy thì tạo sao… tại sao mình lại... mình biết phải làm gì bây giờ?! Làm sao nhìn mặt Haru đây hả?! Hưưưưưưưư… muốn chết quá muốn chết quá muốn chết quá!”

Kuroha ôm lấy cái gối và bắt đầu lăn qua lăn lại trên tấm thảm.

“Kuro, chị đang làm gì vậy hả?!”

Em ấy vừa nói vừa cố mở cánh cửa, nhưng nó đã kẹt lại vì khoá chốt. Cái tính hành động mà không suy nghĩ trước này rất đậm chất của Midori... nhưng hành vi bất cẩn của em ấy chỉ làm dấy lên cơn thịnh nộ của Kuroha.

Kuroha lườm mắt nhìn rồi ném chiếc gối vào cửa.

“Đủ lắm rồi! Midori, em đi chỗ khác coi!”

Em ấy có thể đo lường được mức độ giận dữ của Kuroha thông qua tiếng gối đập vào cửa. Giọng của Midori trở nên căng thẳng.

“Hừ, giờ chị lại giận cá chém thớt hả? Chị rõ ràng là đang bất mãn mà.”

“Nếu còn phàn nàn nữa thì chị đây sẽ không ngại đánh cho em chừa cái tính ấy luôn đó, nghe chưa?”

“Rồi, rồi, em hiểu rồi! Chậc, thiệt tình, hết chị rồi lại đến Sueharu, hai người bị quái gì thế này…”

Midori rời đi trong khi vẫn càu nhàu trong miệng.

Sau khi xác nhận rằng giọng nói của Midori đã nhỏ dần đi, mọi căng thẳng đều đột nhiên biến mất khỏi người Kuroha

“Trời ạ, mình biết làm gì đây…”

Cô ngả lưng một cái rầm xuống dưới thảm, kéo chiếc gối về phía mình và ôm chặt lấy nó lên ngực để xoa đi nỗi khó chịu.

“Mình đã trả thù hơi quá trớn rồi…”

Cảm xúc không phải là thứ có thể được kiềm chế.

Ngay từ đầu đến tận những giây phút cuối cùng, Kuroha đã dự định sẽ chấp nhận lời tỏ tình. Nhưng ham muốn trả thù đã xoay chuyển trái tim cô, và tâm trí cô cũng đưa cô đến kết luận tương tự.

Cô thực sự đã rất yêu cậu ấ. Nếu từ chối cậu ấy thì cô không biết liệu mối quan hệ của họ có trở nên cay đắng hay không.

Nhưng trong nỗi bồng bột - cô đã từ chối cậu.

Càng bình tĩnh suy nghĩ, cô ấy càng nhận ra mình đã phản ứng thái quá.

Ví dụ, nếu muốn trả thù, cô ấy chỉ cần mắng trách cậu thật nhiều vào, hoặc tìm cách khác nào đó khác để trả thù một khi đã chấp nhận lời tỏ tình của bắt đầu hẹn hò.

Nếu cô tìm cách trả thù cậu ấy khi hai người họ ở riêng một mình, thì cùng lắm cô ấy chỉ cần xin lỗi và nói câu “Tha cho mình nhé, mình sẽ đền đáp bằng cách X này cho cậu” và họ sẽ có thể thong thả tìm cách trao đổi với nhau.

Nhưng bây giờ thì không có chuyện đó nữa. Lời từ chối của cô ấy ở Lễ hội tỏ tình đã quá trầm trọng. Không đời nào cô ấy được phép rút lại lời. “Xin lỗi nhé, tui đùa thôi” sẽ không thể được chấp nhận.

“Oaaaaaaaaaa, mình ngốc quá đi thôi… Lần này không thể đổ lỗi cho Haru được…”

Cô ấy đã đánh bom bản thân. Vụ nổ bom hoành tráng đến mức nó lan tới và thổi bay cả chỗ cô, mục tiêu của cô và một bên thứ ba nữa.

“Thời gian quay ngược lại dùm mình coi…”

Cô ngây ngô nhìn vào số ngày hiển thị trên điện thoại của mình.

Hôm nay là ngày 16 tháng 9, thứ bảy. Lễ hội văn hóa đã chắc chắn chấm dứt.

“Không được rồi… Oaaaaa, mình đang làm gì thế này…?”

Thời gian vẫn trôi qua trong u uất.

Sau chán nản và cô đơn, cảm xúc dân trào trong cô là nỗi tức giận.

“Nếu cái con chó thua cuộc đó đã không có ở đó thì…”

Cô ta là một kẻ hèn nhát nhưng kiêu ngạo, mặc dù không thể nói chuyện với Sueharu trong lớp nhưng lại luôn liếc nhìn cậu ấy. Cô ta còn là con cáo già cứ lén lút tình tứ với cậu ấy liên tục ở sau nền. Kể từ khi phát hiện ra rằng cô ta là lý do khiến Sueharu từ chối mình, Kuroha đã nghĩ cô ta chắc có gan lắm mới dám vượt mặt mình, và quyết không bao giờ tha thứ cho cô ta.

Tình hình hiện tại rõ ràng đang thuận theo chiều của Shirokusa.

Sau khi từ chối lời tỏ tình của Sueharu, Kuroha không thể hy vọng họ sẽ hòa thuận như trước nữa. Mặt khác, Shirokusa rốt cuôc đã biết được sự thật quan trọng rằng “Sueharu đã từng thích cô ta”. Ắt hẳn giờ đây cô ta sẽ vào thế chủ động, đẩy lùi Kuroha về thế phòng thủ và buộc cô phải đưa ra một kế hoạch tấn công từ một hướng mới hoàn toàn.

Ngoài ra - với năng lực diễn xuất của Sueharu giờ đã hồi sinh - thì cũng kéo theo khả năng xuất hiện những nguy cơ mới.

Kuroha ôm lấy đầu mình.

"Mình biết làm gì bây giờ..."

Hoàn cảnh này thực sự bất lợi và đáng sợ cho cô. Nguyên nhân gây ra nó cũng chính là cô, nhưng cô lại muốn đi nguyền rủa thánh thần trời đất.

“Nhưng… mình không thể đầu hàng.”

Kuroha đứng dậy, hướng mắt về phía tấm bảng treo ảnh bên cạnh bàn học của cô.

Từ đó cô đã chọn ra một tấm ảnh được chụp hồi còn ngây thơ ở những bậc lớp dưới của trường tiểu học. Mẹ của Kuroha đã chụp nó vào một ngày phụ huynh đến lớp - một bức ảnh có Kuroha, lúc đó là lớp trưởng đang cố gắng tập hợp lớp học, và Sueharu, lúc đó đang ủng hộ cô, và cả hai đều cùng cười.

Kuroha nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, trước khi đỏ mặt và ấp ủ nó vào ngực.

“...Vì còn yêu ông mà.”

*

“...Hửm?”

Ở trung tâm của một chiếc giường lớn được che phủ bởi màn trướng, Shirokusa bỗng thức dậy.

Dây đeo vai đầm ngủ của cô đã bị tụt xuống khi cô nhổm người dậy. Shirokusa vuốt nhẹ chiếc đầm trong khi vẫn còn đang mơ màng. Những đầu ngón tay của cô cảm thấy vô cùng dễ chịu khi vuốt ve những diềm đăng ten trắng mà phối thành chiếc đầm ngủ gần như trong suốt dưới ánh đèn. Đây cũng là thói quen đã có từ lâu của cô, dựa vào xúc giác trên những đăng ten để tỉnh dậy nhanh hơn.

“...Búp bê Suu của mình…”

Shirokusa từ nhỏ đã có xu hướng bị huyết áp thấp và khó tỉnh ngủ ngay được. Thứ mà bộ não không hoạt động của cô ưu tiên hàng đầu là búp bê Suu của cô.

Cô ấy đã yêu cầu người giúp việc của mình tạo ra nó vào sáu năm trước sau khi Sueharu ngừng đến nhà cô. Con búp bê kỷ niệm này đã từng phải hứng chịu hết tất cả nỗi lòng oán hận lẫn yêu thương của cô. Trải qua nhiều lần nâng cấp và sửa chữa, nó bây giờ đã trở thành phiên bản học sinh cấp ba (Búp bê đời 5 Suu) vừa may xong vào một tuần trước. Cô liền kéo nó lại gần khi nhìn thấy nó nằm ở đầu giường.

Shirokusa cầm con búp bê trên tay, vươn tay lên và giữ nó trên không trung.

“Cậu ấy ngầu quá…”

Lần đầu tiên sau sáu năm, cô ấy đã được tận mắt chứng kiến vũ điệu của bé Nyuu. Nó thậm chí còn đi kèm với bài hát.

Khi đã lớn lên và trở thành một học sinh cấp 3, chuyển động của cậu ấy đã trở nên năng động và ngầu hơn trước.

“Suu ngầu quá, và bây giờ mình đã có thểi sánh ngang bằng với cậu ấy…”

Người mà cô ngưỡng mộ và theo đuổi suốt thời gian qua đã xuất hiện ở bên cô. Không phải là ảo ảnh gì cả, mà là thực tế.

Và hiện tại, cô không chỉ còn là một fan hâm mộ đơn thuần nữa, mà đã trở thành một tiểu thuyết gia chuyên nghiệp. Nói cách khác, cô ấy đã có thể tự tin nói rằng mình đã xứng đáng để đứng bên cạnh cậu ấy.

Niềm tự hào và sung sướng mà cô trải nghiệm có thể được gọi là kích thích, và ngay lúc đó Shirokusa cảm thấy rằng tất cả những nỗ lực từ trước đến nay của mình đã được đền đáp.

“Suu ơi…”

Shirokusa quấn lấy đầu búp bê bằng cả hai tay và đưa nó từ từ về phía cô.

Mục tiêu của cô là đôi môi của nó. Cô ấy đưa nó đến gần môi mình và…

“Tớ... đã thích cậu.”

...đã khựng lại trước khi có thể chạm môi.

“Oaaaaaaaaaaaaaaa…!”

Đã thích, đã thích, đã thích...

Shirokusa đã ngồi dậy trên giường và giữ con búp bê Suu trên không trung... trước khi đặt nó xuống một lần nữa mà không hề đánh nó.

“Waaaaaaaaa! Suu ngốc nghếch!”

Shirokusa khóc oà lên và rên rỉ như một đứa trẻ.

“Mình… đã làm cậu phải lòng mình...! Mình đã chăm chỉ nỗ lực để cậu phải lòng mình…! Vậy mà… vậy mà… Suu lại đi ngoại tình! Cậu đã thích mình mà, thế thì tại sao lại chuyển sang con nhỏ khác chứ hả?! Tại sao cậu không thể mãn nguyện với chỉ mình mình....?! Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốcccccccc!”

Phòng của Shirokusa rộng khoảng 33 mét vuông và cách âm tốt. Nhưng tất nhiên nếu cô ấy gào khóc thì bất cứ ai ở ngoài hành lang cũng sẽ nghe thấy.

Thông tin được truyền đi rất nhanh, và chẳng mấy chốc đã có tiếng gõ cửa từ bên kia cánh cửa lớn theo phong cách phương Tây.

“Shiro ơi, Papa đây con! Có chuyện gì thế?”

“......”

Vì không muốn để lộ gương mặt khóc lóc ngay cả với người ba đáng kính và thương yêu của cô, nên Shirokusa đã quyết định bơ ông ấy..

“Hừm! Không có phản hồi! Nguy lắm rồi, Shiro có thể đã bất tỉnh vì đột quỵ! Mau lấy chìa khoá chủ cho tôi!”

“Tôi đã lường trước được chuyện này và đã cầm theo sẵn rồi, thưa ông chủ.”

"Làm tốt lắm! Shiro ơi, Papa đến đây!”

“Awawawawa!”

Vì quá xúc động không thốt lên lời nào để ngăn ông ấy lại, nên Shirousa đã đâm ra hoảng loạn.

Bằng mọi giá cô không thể để cho cánh cửa đó được mở. Nếu vào được thì ba cô sẽ phát hiện ra con búp bê Suu mà cô ấy làm trong bí mật, và ông ấy cũng sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu và chiếc váy ngủ khiếm nhã của cô

“...Không đượcccccc!”

“Shiro! Papa đ- Úi!”

Shirokusa đã ném cuốn từ điển điện tử đặt ở đầu giường vào đúng giây phút ba cô mở cửa!

Cuốn từ điển đập thẳng vào đầu cha cô, và ông ấy bất tỉnh ở ngoài hành lang.

Shirokusa đáp lại ánh mắt lạnh lẽo của người hầu.

"…Xin lỗi. Cô có thể viện ra một cái cớ cho Papa dùm tôi được không?”

“...Tuân lệnh, thưa cô chủ.”

Shirokusa âm thầm xin lỗi và khóa cửa lại. Sau đó, cô nhặt con búp bê Suu mà vừa nãy đã nhanh chóng ném sang một bên, rồi ngắm nhìn nó một cách kiên quyết.

“Suu à, cậu là một đứa ngốc…”

Con búp bê vô tri vô giác, nhưng không hiểu vì sao nhưng cô ấy lại cảm thấy mãn nguyện.

“...Nhưng mình vẫn yêu cậu.”

Tất nhiên không có câu trả lời, nhưng cô biết rằng mình đang đỏ mặt.

“Mình vẫn chưa thua. Mình sẽ giành lại trái tim của Suu từ con ả hồ ly đó. Bởi vì chính con ả đó đã chỉ cho mình cách.”

Kuroha đã từng bị từ chối, nhưng cô ta vẫn tiếp tục chiến đấu và đã chiếm trọn được trái tim của Sueharu. Vậy nghĩa là cho dù có bị từ chối thì vẫn còn khả năng làm cho cậu ấy yêu mình.

“Vả lại mình cũng đâu có bị từ chối đâu! Mình đã làm cậu ấy yêu mình mà! Chỉ tại con ả hồ ly gần gũi với Suu hơn đã dùng mưu mẹo để dắt mũi cậu ấy thôi!”

Phải rồi, Suu không có lỗi gì hết. Người có lỗi ở đây là con ả hồ ly. Không sai chút nào.

Nhưng mà...

“Mình còn mặt mũi gì nhìn Suu đây…?”

Hiện tại thì Suu đang nghĩ về cô ấy? Cậu ấy đã từng thích cô, nhưng giờ thì không còn nữa à? Không đời nào có chuyện đó đúng không? Nếu tình yêu Suu dành cho cô là một trăm, thì tình yêu cậu ấy dành cho con ả hồ ly chỉ là khoản một trăm lẻ một “tạm thời” thôi mà, phải không? Sau khi làm tròn thì hai người họ cũng đâu có khác gì nhau đâu, và nếu xét thêm cả tình cảm ngấm ngầm của cậu dành cho cô và ý chí của mọi thứ trong vũ trụ, vân vân mây mây, thì chiến thắng rõ ràng thuộc về cô mà nhỉ? Nếu vậy thì cô ấy sẽ dễ dàng đảo ngược tình thế thôi mà đúng không?

Coi bộ cô ấy vẫn còn nhiều cơ hội. Nhưng khi chợt nghĩ về việc Suu sẽ lại yêu cô thêm một lần nữa thì...

“Xấu hổ quá…”

Mặt cô đỏ ửng. Cô sẽ không bao giờ có thể cho cậu ấy nhìn thấy bản mặt này, vì cô có cảm giác nó sẽ dần cháy thành tro bụi.

Tuy nhiên, nghĩ về chuyện Haru bây giờ đang say đắm con ả hồ ly đó cũng đủ làm cho cô tức giận đến mức muốn tát bạt tai cậu ấy.

“Ôiiiiiiii…!”

Cô lại bắt đầu khóc.

Shirokusa ôm con búp bê Suu của mình từ phía sau, và áp má cô vào gáy của nó.

“Suu là đồ ngốốốốốốốc… Và mình cũng ngốốốốốốốc quá luôn…”

Giọng cô lan truyền và tan biến như những gợn nước trong giới hạn căn phòng xa hoa của cô.

Con búp bê hiển nhiên cũng chẳng trả lời.

...Và thế là thứ ba đã đến cho cả ba người họ.