Thi Hồn Giới – Mười năm sau

“Thật đáng khâm phục…”

Ngày diễn ra lễ nhậm chức của Kuchiki Rukia, người sẽ trở thành tân Đội Trưởng của Đội 13 cuối cùng cũng tới. Chạy dọc theo tuyến đường tiến về phía đại bản doanh của Đội 1, Hitsugaya Toshiro, Đội Trưởng Đội 10, đã nhận thấy cảnh tượng tại khu huấn luyện và hắng giọng.

“Để trở thành Đội Trưởng, tinh thần như vậy là vô cùng cần thiết… Ta mong rằng ai đó sẽ rút ra bài học.”

Matsumoto Rangiku, Đội Phó của cậu, người đang sánh bước bên cạnh Đội Trưởng của mình, cười trừ và liếc mắt về hướng khác.

“Ồ? Ngài đang nói ai thế nhỉ? Chắc là Shuhei rồi?”

“Cái gì…? Ta không thể bỏ qua những lời vừa rồi của cô đâu, Rangiku!”

Đáp lại những lời bông đùa có phần thiếu trách nhiệm của Rangiku, một giọng nói từ phía sau họ cất lên.

“Còn có thể là ai được nữa đây? Hy vọng cậu nghe thấy cả, Shuhei!”

Nghe thấy tên mình được Đội Trưởng Muguruma Kensei thốt ra, Shuhei Hisagi giật mình, tỏ ra đôi chút bực bội.

“Đội Trưởng của cậu cũng đồng ý với tôi đó thôi.”

Hisagi gắt gỏng đáp lại những lời trêu chọc của Rangiku và tự hào chỉ tay vào bản thân.

“Tôi đã hoàn toàn thành thục được Bankai rồi đó!”

‘Phải, Shuhei. Cậu đã hoàn toàn thành thục được nó.’

Muguruma thầm nghĩ.

Hitsugaya và Rangiku nhăn mặt lại và đồng thanh nói.

“Tôi đã thấy nó bao giờ đâu.”

“Ta cũng vậy.”

“Chỉ giỏi bốc phét.”

Tin đồn Hisagi sử dụng được Bankai đã lan truyền rộng rãi khắp chốn cùng nơi trong Tịnh Linh Đình. Và chính Zaraki Kenpachi là nguồn cơn của mọi lời đồn, bởi anh ta luôn cố gắng tìm cách để được thử sức với Hisagi. Đương nhiên, các Tử thần khác hoàn toàn có thể dễ dàng nhận thấy điều đó.

Song, may mắn thay, hay không biết có phải may mắn không, nhưng chưa một ai biết chắc chắn chính xác thời điểm mà Hisagi đạt được sức mạnh ấy là từ khi nào. Sự cố xảy ra tại Kyogoku cho đến nay vẫn được giữ bí mật tuyệt đối.

Muguruma Kensei quyết định hùa theo hai thành viên của Đội 10.

“Ta cũng có thấy gì đâu!”

“Sao anh lại đứng về phía họ, Đội Trưởng! Rõ ràng anh chứng kiến tận mắt rồi còn gì!”

Hisagi tuyệt vọng phản kháng.

“Nhưng… nhưng… tôi đâu thể làm gì hơn! Từ đó đến giờ tôi chưa từng có cơ hội sử dụng nó!”

Khi Hisagi tiếp tục cuộc tranh cãi với Muguruma và Matsumoto, Hitsugaya nở nụ cười nhẹ nhõm rồi nói.

“Chà, thật tốt khi cậu không có cơ hội để sử dụng nó trong suốt hơn mười năm qua…”

Nhìn lại các biến cố đã xảy ra một thập kỷ trước, bao gồm cả trận đại chiến với Quincy, điều đó quả là một lý do đáng để ăn mừng.

“Điều này có nghĩa là trong mười năm qua, hòa bình vẫn luôn được duy trì.”

Hitsugaya, Rangiku, Abarai Renji, Kuchiki Byakuya và Rukia đã đi chung với Kurosaki Ichigo. Vì vậy, họ không thể biết được chuyện gì đã xảy ra tại Kyogoku. Tuy nhiên, Hitsugaya Toshiro lại là người rất nhạy bén.

Thoạt nhìn, Hisagi trông vẫn như mọi khi, nhưng cậu cảm nhận được rằng đã có sự thay đổi đáng kể ở người Đội Phó ấy. Anh ta đã không còn là Shuhei Hisagi của mười năm về trước.

Hitsugaya cũng đoán được rằng chính sự thay đổi ấy dẫn đến việc Hisagi thức tỉnh được Bankai của mình.

Mặt khác, về phía Hisagi, khi nghe thấy cụm từ ‘mười năm’, anh ta lại nhớ đến những ký ức về một Tử thần.

Phía tây Rukongai – Quận 64, Sabitsura – Một năm trước

Ban đầu, quận huyện này là một ngôi làng ẩn sâu trong núi rừng, thuộc quyền quản lý của Đội 11. Tuy nhiên, thời gian gần đây, các thành viên của sư đoàn ấy lại lơ là việc quản lý. Cư dân của các quận lân cận thuộc Rukongai cũng không dám tiến lại gần khu vực này.

Mười năm trước, khi chiến tranh nổ ra, tất cả các cư dân của quận 64 đều đã bị xóa sổ bởi Đội 12 như một biện pháp khẩn cấp để khôi phục trạng thái cân bằng của dòng chảy linh hồn. Sau đó, cũng không có cư dân mới nào tới sinh sống nên giờ đây, nó chỉ còn là một ngôi làng bị bỏ hoang.

Một túp lều được dựng lên tại địa điểm sâu nhất dưới chân núi, nơi hầu như không có bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.

Đứng trước túp lều, Shuhei gọi vọng vào trong.

“Yo!”

Chủ nhân của túp lều nghe thấy tiếng gọi liền chạy ra ngoài. Đó là Ubuginu Hikone. Nó nở nụ cười hồn nhiên chào đón Hisagi.

“A… Anh đã đến, Hisagi!”

Sau khi hoàn thành việc ‘điều chỉnh’ lại một vài thành phần tạo nên Hikone ở Viện Y dược, đứa trẻ này đã có thể sinh sống độc lập tại nơi góc khuất của Rukongai, địa điểm mà mọi người không thường xuyên qua lại.

Hisagi muốn Hikone theo học tại Học viện Shino để có thể đường đường chính chính trở thành Tử thần. Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để chắc chắn rằng Hikone sẽ không phải gánh chịu làn sóng chỉ trích, cùng sự thù địch dữ dội từ những người khác. Hikone chưa thể đặt chân vào Tịnh Linh Đình được.

Sự việc đã được bưng bít, song, không thể phủ nhận rằng nó đã xảy ra, tội ác vẫn còn hiện hữu ở đó. Rất có thể không chỉ Hộ Đình Thập Tam, mà cả tầng lớp quý tộc cũng sẽ từ chối thừa nhận sự tồn tại của đứa trẻ này.

Mực nước của thủy triều đang thay đổi với tốc độ nhanh đến chóng mặt, nhưng điều đó không có nghĩa là động cơ của người khác đã trở nên dịu đi.

Quan trọng nhất, chính Hikone đã lựa chọn rời khỏi Tịnh Linh Đình, nghe theo ý chí tự do của bản thân.

“Anh Hisagi, giờ thì tôi đã hiểu…

…Cảm ơn anh, Hisagi, và cả ông Kyoraku, cũng như em trai của anh Seinosuke, anh Hanataro, tôi đã nhìn thấu tất cả rồi…

…Tôi đã hiểu bản chất con người của ngài Tokinada. Nhưng tôi không bao giờ có thể ghét bỏ ngài ấy. Tôi chỉ không thể…

…Vì chính ngài Tokinada đã cho tôi lý do để tồn tại. Chắc chắn hồi đó, tôi đã vô cùng hạnh phúc. Song, tôi cũng nhận ra rằng một Tử thần như ngài ấy không được phép tồn tại trong Tịnh Linh Đình…

…Xin anh hãy cứ để tôi tự lập, anh Hisagi. Tôi muốn xem xem liệu bản thân mình có vượt qua được không…

…Vâng… Tôi biết nó rất đáng sợ…

Nhưng sợ hãi là điều cần thiết để có thể tồn tại. Anh đã dạy tôi điều đó, anh Hisagi!”

Trong suốt nhiều năm qua, cả hai đã trò chuyện với nhau rất nhiều. Hisagi nhận thấy rằng trong quãng thời gian ấy, lo lắng cùng sợ hãi dần đã bắt hòa quyện và thoáng qua nụ cười thơ ngây thường ngày của Hikone.

Hisagi đặt cho Hikone một vài câu hỏi.

“Nhóc đã tìm được câu trả lời cho riêng mình chưa? Tương lai nhóc muốn làm gì?”

“Vâng! Tôi muốn… trở nên mạnh mẽ hơn.”

Ikomikidomoe đã bị thu hồi bởi Đội 0, linh lực cũng giảm sút đáng kể, sức mạnh của Hikone giờ đây chỉ ngang ngửa với Tử thần thông thường.

“Vậy… tương lai nhóc dự tính làm gì?”

Hikone nhìn Hisagi, nghẹn ngào trả lời.

“Tôi… muốn đi… tìm Aura… Mẹ tôi…”

Hisagi tỏ ra có chút băn khoăn, lo lắng khi nghe câu trả lời ấy từ phía đối phương. Nhưng đồng thời, anh ta cũng nhận thấy Hikone có vẻ rất thật tâm mong muốn điều đó. Không biết Aura Michibane liệu còn sống hay đã chết. Cô ấy chắc chắn không ở trong Thi Hồn Giới, bởi linh hồn của cô chưa được chuyển đến Rukongai.

Hiện giờ, việc rời khỏi Thi Hồn Giới vô cùng khó khăn đối với Hikone, vì mất đi Ikomikidomoe, nó không còn khả năng mở ra Garganta để tự do đi lại nữa. Lại càng không thể sử dụng Xuyên Giới Môn vì Hikone không phải Tử thần chính thức.

Tuy nhiên, Hisagi cảm nhận được Hikone đã có mục đích sống cho riêng mình. Anh ta tin rằng tương lai của đứa trẻ ấy sẽ rất xán lạn.

“Được thôi. Ta sẽ giúp nhóc bằng bất cứ giá nào.”

Trân trọng ký ức về những người đã khuất, như Tosen và Kanizawa, khắc sâu nỗi sợ hãi khi mất đi những hoài niệm về họ, đó là điều mà Hisagi đã dạy cho Hikone.

“Ta cũng vậy, theo cách của riêng mình, ta sẽ cố gắng ‘tìm kiếm một con đường ít đổ máu nhất’.”

Trong khi hồi tưởng về cuộc trò chuyện của mình với Hikone, Hisagi sốc lại tinh thần quyết tâm, không để cho quãng thời gian yên bình bị lãng phí vô ích.

Anh ta tiếp tục nhiệm vụ của mình với vai trò là tổng biên tập của Bản tin Tịnh Linh Đình, giữ vững niềm tin rằng một ngày nào đó không xa, tất cả Tử thần cùng Hikone đều sẽ có tương lai tươi sáng.

Khi đang tiến đến địa điểm của lễ nhậm chức tân Đội Trưởng, Matsumoto đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Hisagi.

“Ê, Shuhei… Nghĩ lại thì… cậu rất thường xuyên ghé qua Rukongai trong mười năm qua đấy. Cậu làm gì ở đó vậy?”

“Hừm? Ồ, phải… Nó liên quan đến công việc của tôi. Tôi có một vài… à… người quen ở đó. Danh bạ của tôi đã tăng số lượng lên.”

Không chỉ với Hikone, Hisagi cũng đã xây dựng được mối quan hệ thân thiết với nhóm của Ginjo. Anh ta bí mật mở rộng mạng lưới tình báo của mình và vẫn âm thầm điều tra về những hành động đen tối của gia tộc Tsunayashiro.

Sau cái chết của Tokinada, một số sự thật đã được hé lộ nhưng vẫn còn rất mơ hồ. Nhiệm vụ của Hisagi là tìm hiểu rõ ngọn ngành và đưa chúng phơi bày ra trước ánh sáng.

Vì vậy, Hisagi không ngừng nổi dậy để chống lại phe cực đoan của tầng lớp quý tộc, đặc biệt là gia tộc Tsunayashiro, với ngòi bút là vũ khí chủ lực.

“Ta không quan tâm nhiều đến báo chí. Nó rắc rối lắm, như việc chăm sóc một đứa trẻ ở Rukongai vậy. Đứa trẻ trông cũng khá giống Shuhei đấy nhỉ.”

Trước câu trả lời bâng quơ của Hisagi, Muguruma ranh mãnh nói bóng nói gió.

“Một đứa trẻ?”

Matsumoto bắt đầu trở nên tò mò.

“Ồ, cũng khá vất vả. Đứa trẻ không ngừng quấy khóc ngay cả khi ta đã cứu nó khỏi bị Hollow tấn công. Cho đến giờ, ta vẫn phải chăm sóc nó. Nó vẫn chưa được chín chắn lắm.”

Matsumoto ngày càng tỏ ra thích thú.

“Ừm… Để xem nào… Một đứa trẻ trông giống Shuhei…”

Hisagi quay sang phía Muguruma và phản đối.

“Đó không phải là vì khuôn mặt anh lúc đó trông quá đáng sợ sao, Đội Trưởng?”

Matsumoto đột nhiên vỗ tay như thể cô ấy vừa ngộ ra điều gì đó.

“Tôi hiểu rồi! Một đứa trẻ ẩn danh!”

“Không, không! Làm thế quái nào mà cô lại đưa ra một kết luận vớ vẩn như vậy được?”

Chẳng mấy chốc, họ đã tới đại bản doanh của Đội 1. Muguruma giả vờ tỏ ra kinh ngạc và tiếp tục.

“A! Ra đó là đáp án! Đương nhiên, đương nhiên rồi, tất cả đều rất hợp lý!”

“Đội Trưởng! Anh có thể dừng việc đứng về phía hai người họ và trêu chọc tôi được không? Tôi quá mệt mỏi vì luôn bị bắt nạt rồi…”

Họ thoải mái cười nói vui vẻ khi hòa bình giờ đây đã được thiết lập và đảm bảo chắc chắn.

Tôi là một Tử thần.

Một thực thể cai quản sự sống và cái chết.

Người sẽ bước qua khoảng cách giữa sinh - tử.

Nỗi sợ cái chết, nỗi sợ sự sống.

Nỗi sợ hãi luôn được khoác lên bản thân mỗi con người.

Tuy nhiên, chúng ta, những kẻ được mệnh danh là Tử thần,

Không được phép sợ hãi chính thế giới của chúng ta.

Thế giới mà chúng ta đang nắm giữ.

Bởi vì đây là thế giới mà chúng ta, những Tử thần tạo dựng nên.

Thế giới đã tồn tại trước cả khi nỗi sợ hình thành trong quá khứ.

Thế giới vẫn luôn là nỗi sợ của thực tại.

Và thế giới cần phải vượt qua nỗi sợ hãi trải dọc con đường dẫn tới tương lai.

Để rồi một lần nữa,

Những ngọn gió sẽ lại được phiêu lưu qua khắp mọi miền thế giới.