Hueco Mundo

Khi nhìn vào cung điện khổng lồ, nhưng hơn phân nửa của công trình này đã bị chôn vùi xuống biển cát, Aura Michibane nhận ra cô đang nằm trên nền đất mềm và lạnh buốt. Đây có lẽ là nơi nào đó trong Hueco Mundo.

‘Tại sao mình lại ở đây?’

Sau khi tự hỏi điều đó, Aura gượng dậy, xác nhận rằng bản thân đã tỉnh táo trở lại. Kể từ khi cung điện trên không rơi vào Garganta, cô không còn nhớ bất cứ điều gì xảy ra sau đó nữa.

‘Đáng nhẽ ra mình đã rơi xuống cái hố đen trải dài như vô tận cho đến khi mình chết, nhưng không hiểu vì sao, mình lại ở đây, nằm trên nền cát này.’

‘Tốt thôi. Mình cũng đã làm những gì cần phải làm.’

Bản thân người phụ nữ trẻ này nhận ra rằng cô đã thất bại toàn tập. Nhưng Aura không tiếc nuối điều gì cả.

Thay vì trưởng thành một mình, thế giới của Hikone có lẽ sẽ rộng mở hơn rất nhiều khi sinh sống cùng những Tử thần đó.

Aura đã không còn đủ sức để bước đi.

‘Mình khá chắc rằng chỉ ít phút nữa thôi mình sẽ hóa thành một hạt cát và hòa mình vào nơi này, máu và linh lực đã bị rút cạn rồi.’

Nhưng Aura không cảm thấy có chút đau đớn nào. Cô cố gắng từ từ nâng người lên.

‘Tại sao vết thương lại khép miệng?’

Aura bối rối, nhưng rồi, một giọng nói cất lên bên cạnh cô.

“Ồ… Tỉnh rồi sao?”

Một người phụ nữ cũng ở đó, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhân hậu. Cô trao cho Aura ánh nhìn hiền từ, khiến cho nữ Fullbringer không thể tưởng tượng được rằng mình đang đối mặt với Arrancar. Sợi chỉ mỏng được kéo ra từ tay Arrancar và những vết thương bên sườn cơ thể đã được khâu lại, thậm chí cả mạch máu cùng các dây thần kinh cũng đã được chắp nối trở lại.

Một giọng nói khác vang vọng từ phía xa.

“Ồ, cô ấy tỉnh dậy rồi sao? Quả nhiên không hổ danh là Roca…”

“Cô là người… đã ở trong Kyogoku…”

“Ồ, phải rồi, tôi quên không giới thiệu bản thân. Tôi là Nelliel, còn kia là Halibel.”

Aura quay lại nhìn và bắt gặp một Arrancar khác đang đứng dựa vào vách đá. Cô ấy đã quan sát Aura khá lâu, nhưng giờ lại ngoảnh mặt đi, tiến về phía tòa lâu đài như thể mất đi hứng thú.

“Cô ấy có hơi nhút nhát. Halibel luôn đối xử vô cùng tử tế với trẻ em và trẻ em cũng rất yêu quý cô ấy. Với chúng, cô ấy rất nổi tiếng đấy.”

Trong tàn tích của cung điện đổ nát, một nhóm Arrancar trẻ em đang chơi trốn tìm, chúng vui đùa với nhau, bắn ra những Cero và Bala.

“Cung điện mà cô mang theo xuống đây, giờ đã trở thành sân chơi cho lũ trẻ được chỉ định là Arrancar số một trăm linh hai… Cấu trúc của công trình đó khác với tòa lâu đài ở Hueco Mundo này, nhưng rồi nó cũng sẽ bị bao phủ bởi cát trắng và trở thành một phần của nơi đây.”

“Tại sao… tôi lại ở đây?”

“Tôi đã đưa cô đến đây. Tôi không thể để cô trôi dạt trong Garganta như vậy được.”

Aura mở to mắt trước câu trả lời của Nelliel.

“Vậy là cô… đã cứu tôi?”

“À… một nửa.”

“Một nửa?”

“Cô có thể không nhận thức được điều này… nhưng cô, với tư cách con người của Nhân Giới…”

Aura không cần nghe phần còn lại từ Nelliel.

Là một con người, cô ấy đã chết bên trong Garganta.

“Linh hồn của cô đã bị vùi dập và tiêu tan. Tôi đã nhờ Roca xử lý cơ thể cô ngay lập tức. Không khí ở đây có mật độ linh tử khá dày đặc và điều đó sẽ phần nào giúp cô mau chóng phục hồi.”

“Tại sao cô lại làm như vậy?”

“Hả? Bởi vì, nếu tôi để cô lại đó một mình, thì linh hồn của cô sẽ vĩnh viên tiêu tan.”

Giọng nói của Nelliel vô cùng nhỏ nhẹ, khác hẳn so với khi chiến đấu với Ikomikidomoe. Nghe những lời phát ra từ miệng Nelliel, mắt Aura trở nên tròn xoe. Cô không ngờ một Arrancar lại quá đỗi trung thực, lịch sự và tử tế đến vậy.

Nhìn thấy sắc mặt của Aura, Nelliel nghĩ.

‘Cô ấy đói à?’

Sau đó, Nelliel tự cho rằng bản thân mình đã đúng, cô kéo Aura đi theo và đưa cô ấy đến tòa nhà gần đó.

“Pesche! Dondochakka! Mọi người hãy cùng ăn với cô ấy nhé! Tôi cũng sẽ mời cả Halibel và Roca, được chứ?”

Trước khi Aura có cơ hội khước từ, cô bị buộc phải ngồi chung mâm với các Arrancar, bữa ăn đã được chuẩn bị xong xuôi.

“Đây là…”

“Otokage, một món ăn từ cỏ tuyết, độc nhất vô nhị, chỉ có duy nhất trong nền ẩm thực của Hueco Mundo. Yên tâm, món ăn này không có chứa linh hồn con người đâu.”

‘Nấu ăn sao?’

Trước những món ăn mà từ bé đến giờ Aura chưa từng được thấy, những ký ức của thời ấu thơ ùa về trong tâm trí Aura.

Cô nhớ lại thứ đồ ăn đã thối rữa mà cô phun ra từ trong miệng mình, trước khi rời khỏi ngôi nhà kìm hãm cô mãi mãi.

Nhớ lại tất cả những điều đó, Aura đưa thức ăn lên miệng. Trái với tưởng tượng, hương vị đủ đầy, phong phú như tan chảy và lan tỏa ra khắp vị giác của cô.

“Nó… ngon quá.”

Aura, người trước đó còn rất ngượng ngùng và rụt rè, giờ đây lại cười ngây ngô như đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Khi cô gái trẻ tiếp tục dùng bữa, Nelliel đã hỏi cô ấy về chuyện tương lai.

“Sau tất cả, cô có mong muốn làm điều gì không? Nếu cô muốn được nghỉ ngơi trong yên bình, tôi có thể giới thiệu cô với Ichigo.”

“Không… tôi chẳng còn nơi nào khác để đi. Ngoài ra, còn có một điều kiện để thực hiện Konso.”

“Vậy sao? Nếu thế thì cô có muốn sinh hoạt ở đây cho đến khi tìm được điều mà mình muốn làm không? Thực ra thì tôi cũng không rành về ẩm thực của Nhân Giới lắm. Nên để phù hợp với khẩu vị của cô, tại sao chúng ta không cùng nhau nấu nướng ở đây nhỉ?”

Trong khi Nelliel đưa ra lời đề nghị của mình, một ý nghĩ đã nảy ra trong đầu của Aura.

‘Mình đã nghĩ rằng bản thân sẽ không còn có cơ hội được gặp lại Hikone nữa…’

‘Mình… phải làm sao đây…?’

Aura đã không còn đủ khả năng để trở lại Nhân Giới và tiếp tục lãnh đạo giáo phái của mình. Tất cả giờ đây đều phải giao lại cho Yukio, cậu ta sẽ tỏ ra rất khó xử nếu cô xuất hiện. Aura bối rối không biết mình sẽ phải làm gì.

Nelliel tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Thế này thì sao? Cô có thích nấu ăn không? Tôi cũng rất muốn xem thử tài nấu ăn của cô đấy!”

Nấu các món ăn của Nhân Giới cho những người sinh sống ở Hueco Mundo. Những lời nghe có phần vô lý đó, đã khiến Aura chợt nảy ra một ý tưởng.

Một ngày nào đó, Tử thần với tư tưởng tiến bộ, chẳng hạn như Hisagi, có thể truyền bá thông tin về Thi Hồn Giới và mở rộng tầm nhìn…

Rồi sau đó, Hikone có thể sẽ đến ghé thăm vùng đất này một lần nữa.

‘Nếu vậy thì Hikone có ăn những món do chính tay mình nấu không?’

Đâu ai biết được mai sau những người đến từ vùng đất này sẽ có đủ can đảm và được phép đặt chân lên Thi Hồn Giới.

Tia hy vọng dù nhỏ nhoi, nhưng đủ để vực dậy tinh thần của Aura Michibane.

‘Mình có thể gặp lại Hikone.’

Những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên đôi gò má người phụ nữ nặng trĩu tâm tư này. Cô nghẹn ngào nuốt trôi thức ăn do Nelliel đã chuẩn bị.

“Sao vậy? Cô đói đến mức phát khóc luôn à?”

“Không, Nelliel à. Chỉ là tôi có hơi bất ngờ trước hương vị của món ăn này thôi.”

“Nó không ngon đến mức khiến cô bật khóc ư?”

“Không… Nó rất ngon!”

Aura trả lời câu hỏi trước đó của Nelliel.

“Tôi thực sự rất thích nấu ăn…”

Giờ đây, tâm trí Aura chỉ còn nghĩ duy nhất một điều.

‘Mong rằng một ngày nào đó Hikone có thể nếm được mùi vị của thức ăn do chính tay mình nấu.’

‘Giống như khi đó, bố luôn nấu ăn cho mình.’

Nelliel nhận thấy rằng Aura vẫn tươi cười ngay cả khi nước mắt đang giàn giụa.

Từ đó, Aura quyết định âm thầm sinh sống ở Hueco Mundo. Cô mơ rằng rồi sẽ đến một ngày, nụ cười của cô sẽ chạm được đến trái tim của Hikone. Và Hikone cũng sẽ nở nụ cười tương tự với mình.

“Kẻ thù ở đâu? Chờ đã, cô không phải kẻ thù. Ta nhận thấy có sự huyên náo bất thường nãy giờ. Thành thật, ta đã có chút bối rối.”

Grimmjow, người đang cảm thấy buồn chán, đi bộ tới đó và quan sát Aura làm quen với Nelliel. Halibel, người đã dùng bữa xong cùng với Nelliel, lại bất chợt xuất hiện phía sau Grimmjow, cô cất lời.

“Sao ngươi không xuống đó và tham gia cùng họ nhỉ?”

“Không, cảm ơn. Ta không có hứng thú.”

Grimmjow thô lỗ đáp lời. Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng, hắn cũng đã có thể chiến đấu với kẻ thù không đội trời chung. Nhưng trận chiến với Tokinada diễn ra sau đó là trận chiến có sự cộng tác với liên minh, khác xa so với sở thích của Grimmjow. Hắn tỏ ra không hài lòng.

“Tên khốn Luppi! Cứ đợi đấy, rồi ta sẽ trở lại tìm ngươi!”

Grimmjow nở một nụ cười tàn bạo, khắc sâu hình ảnh kẻ thù vào trong tâm trí. Và không chỉ Luppi, vẫn còn một người khác khiến Grimmjow ngày đêm trăn trở. Gương mặt với mái tóc mang sắc cam rực rỡ.

“Thật kỳ lạ… Với tất cả sự hỗn loạn đó mà lại không có bất cứ dấu hiệu nào của hắn… Chờ đã, đừng nói với ta… thằng khốn Kurosaki đó… đang tận hưởng những giây phút yên bình như một thằng ngốc nhé!”