Chương cuối

Kyogoku

Trong khi Urahara còn đang tất bật mở đường thoát khỏi Kyogoku, Hisagi tiến đến đối mặt với Kyoraku. Nanao trước đó đã sơ cứu cho Hikone và giờ nó đã ngất lịm đi.

“Cậu làm ta ngạc nhiên đấy, Shuhei. Ta không hề biết rằng cậu có thể sử dụng Bankai.”

Trước những lời ngợi khen của Kyoraku, mọi căng thẳng, phiền muộn trong Hisagi đều tan biến. Hisagi tỏ ra đôi chút xấu hổ.

“Không, thưa ngài… Ý tôi là…Hôm nay là lần đầu tiên tôi sử dụng nó…”

“Hả? Thật sao? Chờ một chút! Vậy hiện thực hóa và thuần phục linh hồn Zanpakuto thì sao?”

“Có vẻ như tôi đã hoàn thành nó trước khi tôi kịp nhận ra…”

Hisagi đã biết chính xác cách mà Bankai của anh ta vận hành dù cho chưa từng sử dụng qua nó. Anh ta cũng xin lỗi Kyoraku vì từ trước đến giờ bản thân cũng chưa hiểu thấu bản chất thực sự của Kazeshini.

“Một màn trình diễn tự phát sao…? Chà... Ta cũng rất vui vì Đội Trưởng Zaraki không giết đứa trẻ kia. Nếu không thì cô gái đó đã không giúp chúng ta ngăn chặn sự diệt vong của thị trấn Karakura.”

Kyoraku nhớ lại Bankai của Hisagi và xem xét khả năng của nó.

“Khi xem xét kỹ lại, ta có ấn tượng rằng Bankai của cậu đã đạt được hình thái tối cường, hoàn hảo của một Zanpakuto loại Bakudo. Đỉnh cao của việc giáo huấn đạo đức từ một nhà tù. Nó có vẻ khá khó để sử dụng.”

Sau đó, Hirako, người đang đứng kế họ, nhún vai.

“Nó tốt hơn Bankai của tôi. Ít nhất, cậu có thể chọn người mà cậu muốn quấn những sợi xích của mình lên. Nhưng nhược điểm nằm ở chỗ chính bản thân cậu cũng sẽ trở thành vật thí mạng, Shuhei, một khi linh lực của cả cậu lẫn đối thủ cạn kiệt.”

“Phải… Nếu tôi không có đồng minh, thì tất cả sẽ kết thúc bằng việc cả hai đồng quy vu tận.”

“Ta hiểu cảm giác đó.”

Kyoraku, người sở hữu loại Bankai cũng gây thiệt hại lên bản thân, suy ngẫm về những đau khổ mà Hisagi phải đối mặt trong tương lai. Nhưng rồi anh ta vỗ tay và tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Điều này có nghĩa là… Bây giờ cậu đã chính thức đủ điều kiện để trở thành ứng cử viên cho chức vụ Đội Trưởng. Điều đó chẳng phải rất tuyệt sao, Shuhei?”

Để trở thành Đội Trưởng của Hộ Đình Thập Tam Đội, việc sử dụng được Bankai là yếu tố tiên quyết. Hiện tại, chiếc ghế Đội Trưởng Đội 13 vẫn đang bị bỏ trống. Hisagi rất có thể sẽ ngồi vào vị trí bị khuyết ấy.

“Tôi cũng không biết nữa… Giờ đây, ngài vẫn còn muốn để tôi giữ chức vụ tổng biên tập của Bản tin Tịnh Linh Đình chứ?”

“Hừm… Chà, vẫn còn một số vấn đề phải giải quyết với Tokinada. Ngoài ra, ta cũng thể không biết vị trí của mình từ giờ sẽ thế nào, hay điều gì đang chờ đón Tịnh Linh Đình ở phía trước. Vì vậy, chúng ta rất cần những người như cậu, người có thể sử dụng Bankai. Nhưng điều đó có ổn không?”

“Vâng, thưa ngài… Cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Shuhei à… Cậu đã chọn cây bút thay vì thanh kiếm.”

Hisagi nhận ra những từ ngữ đó ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa khác nhau. Nhìn Hikone đang say ngủ, Hisagi đáp lại Kyoraku.

“Tôi đã quyết định cho Hikone thấy thế giới này rộng lớn như thế nào. Không chỉ Hikone, tôi còn muốn làm điều đó cho cả những độc giả… cho những người không thể bước chân ra khỏi Rukongai hay Tịnh Linh Đình.”

“Ổn thôi, nhưng… cậu không nghĩ sẽ tốt hơn nếu chuyện gì đã qua thì nên để cho nó qua sao?”

“Đúng như những gì tôi dự đoán, ảnh hưởng bởi ngôn từ của Tokinada quá rộng rãi và sâu sắc…”

Kyoraku không dám hé môi về những nghi ngờ của mình với Hisagi. Tuy nhiên, Hisagi lại nhìn thẳng vào mắt Kyoraku với quyết tâm rực cháy.

“Tổng Đội Trưởng, nếu vì lợi ích của thế giới này mà ngài cho rằng nên giấu kín sự thật, thì… hãy giết tôi trước khi ngài rời khỏi đây.”

“Sự thật không phải lúc nào cũng có thể cứu rỗi thế giới. Cậu hiểu không?”

“Vâng. Tôi không đề cập đến hiện tại. Về phần mình, tôi sẽ tiếp tục thực hiện điều tra các bí mật, dù có phải mất mười, hai mươi, hay thậm chí là ba mươi năm đi chăng nữa. Chấp nhận câu chuyện của riêng Tokinada thôi là không đủ với tư cách của một nhà báo.”

Lắng nghe những lời đó, Kyoraku đặt tay lên vai Hisagi và nhẹ nhàng mỉm cười.

“Vậy thì hãy cẩn thận, được chứ? Nếu cậu có ý định tiến sâu vào lịch sử tăm tối của Thi Hồn Giới, thì cậu sẽ phải đối mặt với muôn vàn kẻ thù. Thậm chí sự thù địch cũng có thể đến từ cả gia tộc Kuchiki lẫn Shihoin.”

Nhìn lướt qua những Tử thần xung quanh họ, cùng các Arrancar, Fullbringer, Quincy, Kyoraku tiếp tục.

“Nếu cậu định chống lại luật lệ của thế giới này, cậu cần phải có đồng minh. Giống như Kurosaki Ichigo.”

“Giống như Kurosaki, ý ngài là…?”

“Như cậu vừa mới nói, chúng ta chưa bàn đến hiện tại. Cho nên ta sẽ trở thành đồng minh của cậu, dù cho không có bất kỳ một ai khác.”

Kyoraku trầm ngâm một thoáng, rồi lại tiếp tục.

“Tàn dư của Yhwach rất có thể vẫn trôi dạt vô định ở nơi nào đó trên thế giới này. Nhưng cũng chưa muộn để đảm bảo rằng nó không còn có khả năng gây ra bất cứ điều gì tồi tệ.”

Sau khi dứt lời, Kyoraku đã đính chính lại đôi chút, dựa trên lịch sử được thuật lại từ chính miệng Tokinada.

“Không… có lẽ dùng từ ‘tồi tệ’ không chính xác lắm.”

“Nếu thời điểm ấy đến, thì tôi sẽ một lần nữa cầm vũ khí lên với tư cách Tử thần và kề vai sát cánh bên ngài. Tuy nhiên, có rất nhiều thứ tôi có thể làm trước đó, và tôi muốn khám phá con đường ấy càng nhiều càng tốt.”

Không phải trận thánh chiến với Quincy, mà những gì Hisagi muốn tìm hiểu là quá khứ, cũng như hoàn cảnh của Kaname Tosen. Kyoraku cũng không đề cập gì thêm bởi anh ta biết rõ Tosen có ý nghĩa sâu đậm như thế nào đối với Hisagi.

Sau đó, họ chăm chú quan sát Urahara phá hủy các kết giới.

Denreishinki của Kyoraku chợt đổ chuông. Đó là thông tin từ phía Đội Phó Okikiba. Cuộc trò chuyện có tính chất nghiêm trọng giữa họ bắt đầu ngay khi Kyoraku vừa nhấc máy. Xong xuôi, Kyoraku ngắt kết nối và thông báo đến các Tử thần gần đó với biểu hiện đầy bối rối.

“Đã tìm thấy Tokinada…”

Căng thẳng cũng dần lây lan sang mọi người.

“Chưa xác định được là kẻ nào làm… nhưng hắn đã chết rồi.”