Part 1:

Khi không có ký ức đồng nghĩa với không có quá khứ.

Khi không có quá khứ đồng nghĩa với đã có một khoảng thời gian anh không tồn tại.

Mọi lúc, anh luôn tự hỏi rằng liệu mình có thực sự sống.

Chính xác thì "anh ấy" đang đứng ở đây là cái gì? Anh còn sống hay đã chết? Anh thực sự đã được sinh ra? Anh còn thực sự tồn tại không?

Những nghi ngờ như vậy luôn làm cho tâm trí anh đau khổ.

Nhưng kể từ ngày tiếp theo, tâm trí của Kazuma đã thoáng đãng hơn.

Khi anh thức dậy vào buổi sáng, mặc đồng phục và tiến về học viện nơi mà anh đã theo học trong bảy năm một với một tâm trạng đầy phấn khởi. Đây là lần đầu tiên anh chào buổi sáng với tâm trạng như thế này theo trí nhớ ngắn ngủi của mình.

Thông thường, anh đã sống với sự không chắc chắn quẩn quanh mình. Cảm giác như không có mục đích ngay cả khi anh thở.

Anh đã lãng phí khoảng thời gian vô tận trong bảy năm này chỉ để tự hỏi làm thế nào để cỏ sâu không bị chôn vùi dưới đó. ( nguyên văn là:how deep rootless grass was buried under. Kiểu câu tục ngữ hay gì đó ae nào biết để bình luận ở dưới nha)

Nhưng hôm nay thì khác. Không, nó chắc chắn sẽ khác từ ngày hôm nay.

Ký ức của anh vẫn chưa trở lại và Kazuma vẫn là một học sinh cực kỳ tầm thường. Nhưng chỉ có một sự khác biệt lớn.

Kazuma đã đạt được "mục đích".

Lý do bắt nguồn từ đêm qua.

Một người đàn ông bí ẩn tự xưng là Terumi đã nói với anh ta. Sự tồn tại của nó chỉ được biết đến với số lượng người ít ỏi, nhưng Azure chắc chắn tồn tại trong thế giới này.

"Nếu ngươi có thể đoạt được Azure, ngươi có thể lấy lại bất cứ thứ gì ngươi muốn. Mọi thứ. Những thứ ngươi mất, những thứ ngươi quên, bất cứ thứ gì."

Bài phát biểu của Terumi giống như một câu chuyện đến từ giấc mơ.

Nhưng đối với Kazuma, nó thực sự giống như một câu chuyện từ một giấc mơ.

“Nếu tôi có được thứ gọi là Azure, tôi có thể lấy lại được ký ức chứ?”

“Ngu ngốc. Không chỉ ký ức thôi đâu. Tất cả mọi thứ, tấtttttttt cả mọi thứ. Ta đã nói là bất cứ thứ gì, phải chứ?”

Bất cứ thứ gì.

Nó chắc chắn là hấp dẫn.

Cho đến bây giờ, Kazuma chưa bao giờ chủ động nhớ về quá khứ của mình. Đó là bởi vì anh sợ nếu nhận ra rằng không có quá khứ để nhớ. Và rồi sợ nếu nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể nhớ bất cứ điều gì. (khúc này tác giả viết lặp quá @@)

Nhưng nếu anh đoạt được Azure thứ mà Terumi đã đề cập ... có lẽ anh ấy có thể có cơ hội.

“Azure…”

Đó là một buổi sáng ấm áp. Kazuma đang chống cằm trên bàn trong lớp học của học viện, lẩm bẩm trong khi anh ta không làm gì cả.

Hiện tại anh đang ở giữa một lớp học với một nữ giảng viên giải thích về một bước ngoặt quan trọng liên quan đến lịch sử ma thuật. Nhưng như thể giọng nói của cô ấy đang ở rất xa giống như sự tắc nghẽn của thành phố, nó không bao giờ lọt được vào tai Kazuma.

Tâm trí của Kazuma hiện tại không có gì ngoài Azure.

Terumi không bao giờ đề cập đến các chi tiết cụ thể về thứ đó. Tuy nhiên, ngoài việc nó chắc chắn tồn tại, anh chỉ đưa ra một đảm bảo rằng nó sẽ trao mọi thứ cho Kazuma.

Terumi là một người đàn ông đáng ngờ, không rõ lai lịch và cũng không bao giờ thẳng thắn cho thấy sự hài lòng của mình.

Kazuma cũng có suy nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với anh ta khi chỉ tin lời của một người đàn ông như vậy. Thông thường khi anh suy nghĩ về nó, một điều thuận lợi như những gì Terumi đã nói về khó có thể tồn tại.

Nhưng ngay cả khi anh nghi ngờ về điều đó, Kazuma vẫn nghĩ rằng nó ổn kể cho đó có là lời nói dối.

Điều quan trọng là anh ấy muốn lấy lại ký ức và có một cách để làm điều đó.

Không chỉ đi bộ âm thầm mỗi ngày trên con đường của một học sinh bình thường mà Relius Clover đã sắp đặt, anh có thể trở về những tháng ngày còn là chính mình.

Nó vẫn ổn ngay cả khi nó chỉ có thể truyền cảm hứng cho một sự hy vọng mờ nhạt như vậy.

Tiếng chuông đánh dấu sự kết thúc lớp học vang lên. Kazuma ngẩng mặt lên khi anh tỉnh lại. Cuối cùng, không có một chữ nào trong cuốn sổ tay của anh. Anh cũng không thể nhớ lại nội dung của bài học.

Thường ngày, anh ta sẽ ít nhiều hối hận vì đã mất tập trung để nhìn xung quanh. Nhưng hôm nay, anh thậm chí không có một chút cảm giác nào.

Bài học không thành vấn đề. Sau khi Kazuma đặt cuốn sổ tay không sử dụng và bút vào túi, anh ta đứng dậy với quyết tâm.

"... Mình sẽ tìm kiếm nó."

Tôi muốn lấy lại ký ức của mình.

Tôi muốn biết tôi là ai và tôi là người như thế nào.

Đó là lần đầu tiên anh nghĩ rõ ràng về điều đó. Đó cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy mình thực sự sống ở thế giới này.

Đầu tiên, anh phải đặt mục tiêu tìm xem Azure là gì và nơi có thể tìm thấy nó.

May mắn thay, đây là Isana - Hội Pháp Sư. Lịch sử ẩn giấu trên toàn thế giới đã được tập hợp trên hòn đảo này.

Khi Kazuma cầm lấy cái túi của mình, anh rời khỏi lớp mà không ngoảnh lại.

Cắt ngang sân của học viện và sau đó tiến về phía khán phòng, một tòa nhà với mái nhà xanh cao vút trên những bức tường trắng xuất hiện.

Tòa nhà với quy mô xấp xỉ một ngôi trường thu nhỏ là Thư viện lớn do học viện quản lý.

Không chỉ dành cho sinh viên, thư viện được mở cho các thành viên của Hội Pháp Sư cũng như cư dân trên đảo. Vì bộ sưu tập sách bao gồm những cuốn không ngờ có thể tồn tại, nó không thua kém các thư viện khác trên thế giới.

Thật hợp lý khi thư viện này có những cuốn sách tồn tại trong bí mật.

Bên trong rất lớn, và cũng rất yên tĩnh.

Các bức tường màu trắng với những viên đá được đánh bóng vô tận cứ thế nối tiếp. Có những kệ sách cao chót vót đến tận trần nhà. Thang được đặt ở khắp mọi nơi để đến được những cuốn sách được đặt ở độ cao lớn.

Ánh sáng từ bên ngoài không thể chiếu vào. Tất cả các ánh sáng được tạo ra bởi phép thuật. Khác với bóng đèn nhân tạo, ánh sáng dịu dàng tỏa ra bầu không khí kỳ quái trong toàn bộ thư viện.

Kể từ buổi trưa, hai ngày trước, Kazuma đã không đến lớp, chỉ đi lại giữa ký túc xá và nơi đây.

Anh ta đã cố gắng sử dụng hệ thống tìm kiếm cho bộ sưu tập sách để tìm kiếm về Azure, nhưng anh ta chỉ được hướng dẫn đến những cuốn sách rõ ràng không có bất kỳ liên quan nào đến nó. Mặc dù anh nhìn chúng chỉ để chắc chắn, nhưng phần lớn trong số chúng là những câu chuyện ngớ ngẩn. Ngay cả khi nó không như thế, anh cũng không thể dựa vào những tác phẩm nghệ thuật và những bài thơ.

Tri thức mà không được công khai, mô hình ma thuật cổ đại, bảng tổng hợp của giả kim thuật. Mọi nghi lễ tôn giáo trên khắp thế giới từ thời cổ đại. Trên hết, công nghệ mới nhất của khoa học và điều trị y tế, cũng là sự kết hợp giữa giả kim thuật và khoa học.

Ngay cả khi anh ta tìm kiếm những cuốn sách xuất hiện trong tâm trí mình, có vẻ như chúng cũng không có mô tả đúng.

“Không ổn rồi…”

Khi anh đóng bản sao cuối cùng của cuốn sách mà anh ta mang theo từ vô số lần đi lại, đầu Kazuma đặt xuống bàn trong khi anh ta rên rỉ.

Có vẻ như chúng đã không cho bất kỳ kết quả nào.

Anh chỉ đọc sách và sách, nhưng tất cả đều sai. Vì thất bại này không thể khiến anh ta tiến lên dù chỉ một milimet về một nơi nào đó, anh ta vỡ mộng đã mong chờ

"... Nó thậm chí còn tồn tại?"

Azure.

Anh ta không hy vọng có thể tìm hiểu được nó một cách chi tiết, nhưng anh ta không nghĩ rằng mình không thể tìm thấy ngay cả một cái nhìn thoáng qua về nó.

"Đầu tiên, 'Azure' là gì ...? Thật tuyệt nếu anh ta chỉ nói với mình nhiều như thế."

Trong khi càu nhàu, anh chọc vào bìa trước của cuốn sách anh đã đóng, cảm thấy bị kích thích.

Sinh vật, vật chất, thiết bị, tổ chức, tín ngưỡng hoặc khái niệm. Anh ta không hề có được manh mối chính thống về đối tượng thứ khó hiểu mang tên Azure.

Khi trán Kazuma đập vào bàn, anh thở dài.

"Có lẽ mình nên hỏi Terumi lần nữa ..."

Tuy nhiên, dường như người đàn ông đó sẽ không nói gì với anh. Anh ấy đã hỏi nhiều câu hỏi liên quan đến Azure, nhưng cuối cùng, anh ấy được bảo là phải tự tìm kiếm nó.

‘Hmm, chờ đã.

Ví dụ như trong trường hợp Azure thực sự tồn tại và là một kỹ thuật không thể đo lường, có thể khiến mọi thứ đều khả thi. Những điều lố bịch như vậy có thể không chỉ đơn giản là được ghi lại trong sách.

Hơn nữa, những cuốn sách như vậy có thể để ở nơi mà bất cứ ai cũng có thể đọc?

‘Nghĩ về việc đó thì không có gì lạ khi nó không thể tìm tạI đây.’

Đó là điều hiển nhiên nếu nó được coi như thông tin mật. Nghe có vẻ khả thi.

Tuy nhiên, ngay cả khi đó là sự thật, anh nên tìm kiếm ở nơi nào khác đây? Vì những cuốn sách ở đây không có nhiều thông tin như tin đồn, nên không có cách nào khác ngoài việc hướng đến tin đồn mà anh đã nghe qua về những thông tin phân loại cấp cao của Hội Pháp Sư.

‘Những thông tin phân loại cấp cao của Hội Pháp Sư… à.’

Mặc dù quan điểm của Hội Pháp Sư hiện tại là có những thứ được coi là quan trọng không nên công khai. Ngay cả khi đó chỉ là sự tồn tại của họ được công nhận, không ai biết được chi tiết cả.

Đường xuống lòng đất bên dưới Thánh Đường có hàng rào bảo vệ xung quanh, không cho phép ai khác ngoài Mười Hiền Nhân xâm phạm. Nó có thể được lưu trữ ở đó ...

"Kazuma-san?"

"UWAH!?"

Cú chạm nhẹ vào vai từ phía sau, Kazuma, quên mất mình đang ở đâu, bất ngờ phát ra tiếng kêu.

Sự đột ngột khiến anh ngã khỏi ghế. Trong cơn hoảng loạn, anh bám vào lưng chiếc ghế khiến nó phát ra tiếng kêu lạch cạnh trong khi ngẩng mặt. Lúc đó, bóng dáng của Trinity hiện lên.

"Tôi xin lỗi. Tôi đã làm cho bạn giật mình à ~?"

"K-Không sao đâu. Tôi chỉ hơi loạng choạng thôi."

Kazuma nhanh chóng nhìn nhận được về vị trí khó coi của mình. Anh mỉm cười như muốn làm mọi thứ trôi chảy hơn.

Dùng ngón tay đẩy cặp kính to tròn lên, Trinity nhìn chằm chằm vào chiếc bàn vớI sự ngạc nhiên.

"Bạn đang tìm kiếm một cái gì đó à?"

"Aah, vâng. Một chút chuyện cá nhân thôi."

Trong khi trả lời mà không bị ngập ngừng, Kazuma chất đống những cuốn sách để bừa bãi và đẩy chúng sang một bên bàn.

"Ừm. Nghe có vẻ như tôi đang can thiệp vào, nhưng ..."

Thận trọng trong khi hạ thấp lông mày như thể cô ấy đang xin lỗi, Trinity bắt đầu nóI tiếp.

"Hôm nay, có vẻ như bạn đã không đến các lớp học. Bạn cũng nghỉ ngày hôm qua ... và cả buổi chiều hôm trước nữa."

"... Vì vậy, bạn đã đến đây để cảnh báo tôi? Như những gì mọi người mong đợi từ Trinity Glassfille-san. Bạn không cần phảI trông nom anh chàng cùng lớp vô trách nhiệm này đâu."

Anh vô tình để lời mỉa mai tuột ra.

Không nghic rằng Kazuma sẽ phản ứng lạI như vậy, Trinity hơi ngạc nhiên và có vẻ hoang mang.

"Chà, đó không phải là ý định của tôi. Tôi xin lỗi nếu tôi làm tổn thương cảm xúc của bạn."

Đặt hai tay ngay ngắn trước cơ thể, Trinity cúi đầu lịch sự. Mái tóc vàng bạch kim mềm mại của cô khẽ đung đưa.

"Chỉ là ... Kazuma-san, cho đến bây giờ, bạn chưa bao giờ bỏ qua các lớp học dù chỉ một lần. Tôi hơi lo lắng về việc bạn đang làm ~."

"Bạn lo lắng ư?"

Những lờI đó mang lạI một cảm giác kỳ lạ.

Làm thế nào cô ấy có thể cảm thấy như vậy không phải với chính mình, mà với người khác? Kazuma bị bối rối. Cô ấy không muốn nhận phần thưởng hay mong đợi bất kỳ sự biết ơn nào. Lòng tốt tha thiết của Trinity là ... ấm áp đến khó xử.

Anh không nghĩ mình xứng đáng nhận được tình cảm như vậy.

Không quan tâm đến cảm giác của Kazuma, Trinity giữ vẻ mặt nhẹ nhàng và mỉm cười duyên dáng như một con búp bê.

"Nếu không gây cản trở bạn thì liệu tôi có thể hỗ trợ bạn trong vấn đề bạn đang tìm kiếm không? Vì tôi đến đây thường xuyên, tôi có thể hiểu sơ bộ về loại sách và vị trí của chúng."

Do dự trả lời, Kazuma gãi má. Anh sẵn sàng chấp nhận nó nếu vấn đề anh ta đang điều tra có liên quan đến một bài học. Nhưng đó không phải là trường hợp đó. Ngoài ra.

"Nó làm tôi tổn thương, nhưng tôi sắp hoàn thành rồi. Xin lỗi nhé."

"Ôi trời ... tôi mới là người nên xin lỗi. Thật tốt nếu tôi gọi bạn sớm hơn."

"Ha ha. Coi kìa."

Trong khi sử dụng tiếng cười của mình để giả vờ không biết gì, Kazuma không nhìn vào mắt của Trinity.

Khi Kazuma sắp xếp những cuốn sách và đứng dậy, Trinity dường như cảm thấy bối rối, hỏi anh:

“Mà điều gì đã khiến bạn ẩn mình trong thư viện tận hai ngày vậy?”

“À… ờ.”

Cơ thể anh cứng đờ.

Nhìn trộm với ánh mắt liếc xéo, anh thấy Trinity nhìn về phía mình với vẻ tò mò trên khuôn mặt cô.

Cô không nên có bất kỳ động cơ thầm kín nào cả. Anh hiểu điều đó. Nhưng đôi mắt ngây thơ và trong sáng như vậy nhắm vào khiến anh không thể không nghĩ rằng cô chỉ giả vờ, để gây ra tổn thương cho anh.

"Ừm ... Đó là một vàI thứ liên quan ... về trí nhớ của tôi."

Anh ta không thể nói dối, nhưng anh ta cũng không thể nói sự thật.

Tuy nhiên, Trinity đã không có chút nghi ngờ với câu trả lời mơ hồ của Kazuma. Đặt cả hai tay lên đôi má trắng trẻo, đôi mắt cô lấp lánh khi cô vừa kinh ngạc vừa vui sướng.

"Ồ! Bạn đã nhớ được điều gì đó à?"

"Không, không phải như vậy. Chỉ là, có vẻ như ... có một cách để phục hồi nó. Nhưng vì phương pháp này không được biết đến rộng rãi, tôi nghĩ rằng có lẽ tôi có thể có được manh mối ở đây."

Kazuma đóng gói những cuốn sách và sắp xếp chúng trước khi đặt chúng trở lại bàn.

Anh hít một hơi nhẹ. Khi ở bên Trinity, anh muốn giữ mọi thứ như đã tính toán theo kế hoạch.

Khi cô ấy ở gần anh, nó giống như thời gian trôi chậm lạI.

Ngay cả với chút do dự vẫn còn trong tâm trí Kazuma, anh mở miệng lần nữa.

"... Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

“Tất nhiên rồI."

Giọng nói dịu dàng của Trinity khẽ thúc giục anh.

Kazuma do dự một lần nữa ... và rồi anh bắt đầu nói.

"Tôi đã không suy nghĩ nhiều về việc mất trí nhớ của mình. Nhưng khi tôi nói chuyện với mọi người và cố gắng liên hệ ... Tôi không thể xử lý tốt. Khi điều đó xảy ra, tôi không cảm thấy bị lừa dối. Cảm giác như cảm giác và cảm xúc của tôi không đủ khi so sánh với họ."

Ấn tượng anh muốn thể hiện là ngu ngốc và vô định. Anh đã không có được điểm điều chỉnh đúng.

Anh có cảm giác như một phần quan trọng đã hoàn toàn bị bỏ rơi khi linh hồn con người anh hình thành.

"Đôi khi, tôi cảm thấy mình khác với mọi người. Sẽ tốt hơn nếu tôi vượt trội hơn những người khác, nhưng tôi có một bất lợi lớn so với họ... Tôi cảm thấy như chỉ có tôi là người không có sự tồn tại."

"Chắc là … sự cô đơn."

Trinity lầm bầm thông cảm.

Đưa ra sự thông cảm mà thậm chí không có một chút mỉa mai nào về nó dường như là đức tính của Trinity.

"Tất nhiên là tôi đã quen với nó. Nó không giống như tôi cảm thấy đau đớn mỗi ngày, bạn biết đó? ... Nhưng."

Không tìm được từ đúng, Kazuma ngừng nói.

Tuy nhiên, nó đã là đủ. Anh cảm thấy tốt hơn một chút khi thả ra những cảm xúc của mình.

Trinity là người đầu tiên anh nói ra suy nghĩ của mình. Có thể là do không khí thoải mái cạnh cô ấy, hoặc có lẽ là do sự im lặng thờ ơ của Thư Viện Lớn.

Khi cảm giác ấm áp chấm dứt, lần này anh cảm thấy hơi xấu hổ, Kazuma dường như gãi đầu một cách thô bạo.

“À.”

Ngay lập tức anh có một suy nghĩ.

Khi anh ngẩng mặt lên, đôi mắt anh bắt gặp ánh mắt trống rỗng của Trinity. Vì bản thân Trinity không thể nhìn rõ mắt của Kazuma, nên chính Kazuma mới biết rằng ánh mắt của họ đã va chạm.

"Trinity Glassfille-san. Nếu tôi không nhầm thì bạn là bạn thân với Nine một trong MườI Hiền Nhân, phải không?"

"Ơ? Vâng, đúng vậy ~."

"Vậy thì bạn có thể nói chuyện với cô ấy không? Rất khó có thể tìm được vấn đề của tôi trong sách của thư viện này. Nhưng nếu đó là thông tin được phân loại cao của Hội Pháp Sư ... nếu đó là thông tin bí mật được lưu trữ bên trong Thánh Đường của Mười Hiền nhân, rồi sau đó ...! "

Chắc chắn, cô ta sẽ không nghe nếu đó là Kazuma, người đang hỏi, nhưng có thể nếu đó là Trinity. Khi anh cảm thấy một chút hy vọng, anh ngẩng đầu lên.

"Kazuma-san."

Tuy nhiên, điều đó đã biến mất với một câu duy nhất của Trinity.

Trinity rút lại nụ cười ngọt ngào và đôi môi hồng mím chặt. Với sự nghiêm túc không phù hợp với cô ấy, cô ấy nhìn thẳng vào Kazuma.

"Tôi hiểu vấn đề bạn đang tìm kiếm rất quan trọng đối với bạn. Tôi biết đó là điều gì đó vượt quá tầm hiểu biết của tôi và tôi biết bạn thực sự nghiêm túc như thế nào. Nhưng ... yêu cầu của bạn không thể thực hiện được."

Với thái độ nhu mì, có sức mạnh vững chắc ẩn trong lời nói của Trinity.

Kazuma thở dài thất vọng. Anh ta đã không nghĩ rằng nó sẽ diễn ra suôn sẻ, nhưng anh ta đã bị buồn chán sau khi bị từ chối mạnh mẽ.

"Vậy là không được à?"

"Vâng, điều đó là không thể."

Ngay cả khi đó, Trinity vẫn nở một nụ cười khiêm tốn.

"Tôi thực sự xin lỗi vì tôi không thể giúp được."

"Ồ không, tha thứ cho tôi vì đã hỏi những điều vô lý."

Nếu anh bình tĩnh nghĩ về điều đó, thì không thể tưởng tượng được rằng Trinity, người cũng có ý thức mạnh mẽ về nghĩa vụ, làm điều gì đó sẽ làm tổn thương tới vị trí một người bạn như cô. Khi anh biết điều đó là vô ích, Kazuma phải suy nghĩ về bước tiếp theo bất kể là gì.

Khi anh cầm những quyển sách chất đống cùng với túi của mình, Kazuma khẽ mỉm cười một cách thân thiện.

"Có vẻ như tôi đã nói một số điều kỳ lạ. Xin hãy quên nó đi. Và cảm ơn bạn đã quan tâm. Tôi sẽ trở lại ký túc xá một khi tôi đặt xong những cuốn sách này đi."

Trước khi anh bị thẩm vấn thêm, Kazuma đã chuẩn bị rời khỏi chỗ đó như thể anh đang chạy trốn.

Giọng nói của Trinity như thể ngăn anh ta làm điều đó. Lần này, đó là giọng nói anh đã luôn nghe thấy. Một giọng nói ngọt ngào tràn ngập tình cảm.

"Tôi chắc chắn Kazuma-san sẽ lấy lại những ký ức đó. Đó là lý do, làm ơn đừng quá liều lĩnh. Tôi sẵn sàng giúp bạn một tay nếu tôi có khả năng."

Kazuma chỉ nhìn qua vai anh. Anh trả lời với nụ cười thờ ơ.

Anh biết ơn sự thông cảm của cô. Nhưng thông cảm không thôi thì sẽ không cho phép anh ta đạt đến Azure.