148.

Cha quay đầu lại gọi tên tôi, chạy về hướng tôi.

Tôi tận mắt nhìn thấy Tá Đằng giống như con gián, đánh mãi không chết, cắn răng rút nhọt trên người rồi đứng lên, đ.â.m về phía Lục Chấp.

Cha cũng nhìn thấy, trong miệng ông ấy mắng “Con mẹ mày chứ!” rồi đổi hướng, đẩy Lục Chấp mới đứng lên từ mặt đất. Dao găm xuyên qua người cha tôi, m.á.u tươi nóng bỏng chậm rãi nhỏ rọt chảy theo vết dao.

Tôi nức nở, muốn kêu gào muốn giãy giụa.

Nhưng tôi không phát ra được tiếng nào.

Trơ mắt nhìn cha ngã xuống mặt đất.

Tôi liều mạng bò, duỗi tay ra để bắt lấy tay ông ấy, nhưng tôi chung quy vẫn là bên ngoài nhìn bên trong, không thắng nổi cho dù trả bằng cái giá nào đi nữa.

149.

Tá Đằng cuối cùng cũng chết.

Làm sao bây giờ? Tôi nên làm cái gì bây giờ?

Tôi quỳ gối bên cạnh giường của cha, xé rách băng vải trên cổ, ngay cả tiếng khóc cũng không thể phát ra được.

Để tôi nói đi! Để tôi nói chuyện đi!

“Con gái à, đừng khóc nữa!”

Cha vuốt đầu tôi, cái tay của ông ấy tuy bị Tá Đằng chặt hết ngón tay rồi, nhưng lòng bàn tay vẫn ấm áp như cũ.

Ông ấy lấy ra từ trong túi khăn tay dính đầy máu, tôi nhận, sau khi mở ra là đôi hoa tai ngọc phỉ thúy kia.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Cha… là đi đưa quà sinh nhật cho tôi…

Vì sao có thể đối xử với tôi như vậy!

Vì sao?