Thủ Căn cảm thấy bản thân luôn dõi theo Tam Đao, chưa từng rời khỏi hắn.

Rất kỳ lạ, song cũng rất an tâm.

Đầu trâu mặt ngựa không mang xiềng xích đến trói y lại, Thủ Căn cho rằng đa phần vì y chưa đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay.

Bởi vậy Thủ Căn rất yên tâm ở cạnh Tam Đao, nghe hắn lải nhải mấy chuyện trời ơi đất hỡi, nghe tiếng hắn nức nở mỗi khi ôm lấy mình.

Có đôi khi, tim sẽ rất đau, rất đau. Muốn vươn tay vỗ về hắn nhưng không sao nhấc tay lên nổi.

Mấy hôm nay, Tam Đao dường như có phần điên cuồng.

Nhìn hắn chốc chốc nghiến răng nghiến lợi, điệu bộ như muốn bóp chết y; chốc chốc lại nỉ non cầu xin y, không ngừng hô gọi tên y, lời êm tai nói cả tràng dài, hứa hẹn bao nhiêu điều tốt đẹp; chốc chốc lại ngơ ngẩn ngắm y, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Hắn thế nào rồi?

Còn ta ra sao?

“Ngươi ngày ngày nhìn hắn có ích lợi gì? Hạnh Lâm Tiên Tử nói hắn sống không qua tháng này, ngươi…! Thư gia ngươi còn cần không? Thư Xuân Sơn đã đến rất nhiều lần, rốt cuộc ngươi định gặp không đây?” Vương Thắng đáng thương tức xì khói.

“Tháng trước nàng cũng nói vậy.” Tam Đao cố chấp vẫn hoàn cố chấp, kiên quyết tin tưởng Thủ Căn sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.

“Huynh nói gì với hắn đều vô dụng. Cả việc ôm một gã đàn ông bán sống bán chết bái đường thành thân trước mặt dân chúng toàn thành hắn còn dám, hắn mắc chi phải kiêng kỵ mấy chuyện khác chứ? Thư Xuân Sơn đến thì sao? Gia gia ruột của hắn chết tới nơi hắn còn chẳng buồn đi thăm nữa là.”

Ôi, lẽ nào hắn thật sự tin rằng hòn đá nhỏ xíu kia có thể giành lại mạng người nọ? Người hiểu rõ sự tình duy nhất, Dư Phi, mân mê móng tay, nhỏ giọng than thở: “Cần vợ, không cần cha mẹ điển hình là đây.”

“Các người hết chuyện để làm hử? Hằng ngày chạy tới quấy nhiễu lão tử! Dư Phi, Đới Hà sơn trang ngươi không cần nữa phải không? Bỏ đi lâu đến thế, ngươi không lo trang viên bị người khác đánh chiếm?” Tam Đao bắt đầu công việc hằng ngày: Oanh tạc chư vị khán giả.

Trưng ra điệu bộ ung dung tiêu sái, Dư Phi phất tay, “Không ngại. Có cha ta trấn thủ.”

“Vương Thắng! Chuyện lão tử muốn huynh dò la, huynh dò la ra chưa!” Tam Đao muốn trút giận. Hắn nhất định phải tìm ra bè lũ hãm hại Thủ Căn cùng kẻ chủ mưu của chúng.

“Chẳng phải đang tra xét sao. Đối phương làm rất gọn ghẽ, muốn tra ra tuyệt không dễ dàng.” Vương Thắng nhanh nhảu trả lời.

Tam Đao lườm gã, Vương Thắng ngẩng nhìn trần nhà.

“Cút hết cho ta! Gặp là thấy phiền!” Phong thái lưu manh của Thư Tam Đao càng luyện càng đạt chuẩn.

Khó khăn lắm mới đánh đuổi được hết những kẻ nhiều chuyện, đại lưu manh lê bước đến bên giường, lần mò bàn tay Thủ Căn, vừa vân vê các đốt tay người ta, vừa lải nhải:

“Cái tên Vương Thắng kia, hừ, đừng tưởng chút tâm tư của hắn lừa nổi ta. Không thèm vạch trần hắn bởi bây giờ ta mặc kệ hắn thôi. Còn Dư Phi, sớm muộn có ngày ta thịt hắn diệt khẩu, việc hắn biết quá nhiều, lại nắm được nhược điểm trí mạng của ta, quả thật không thể giữ lại.”

“Chả… trách… Dư Phi nói… làm bằng hữu của ngươi… không dễ, ngươi nha…”

“Xì! Ca tưởng làm bạn với hắn dễ lắm ư? Ca chưa thấy trước đây hắn lợi dụng ta thế nào đấy thôi! Giờ hắn còn biết bí mật giúp kéo dài mạng sống của ca, tương lại chắc chắc sẽ lợi dụng điểm ấy để bắt ta giúp không biết bao nhiêu việc cho xem. Ta? Ta sao chứ? Đàn ông anh tuấn khôi ngô thông minh tuyệt đỉnh võ công cao cường một lòng một dạ như ta tìm đâu ra… Căn Tử?”

“Ừm.”

Tam Đao nắm lấy tay Thủ Căn, nhìn về phía người nằm trên giường, chớp chớp mắt.

Thủ Căn thấy vui vui, cũng chớp chớp mắt với hắn.

Nam nhân đột nhiên thét lớn một tiếng, phóng ra ngoài như lốc xoáy.

Thủ Căn trợn mắt, há mỏ. Tên kia mắc chứng gì vậy? Điên thật rồi à?

Tam Đao vọt vào vườn, gọi tên Lão Triệu um sùm.

“Đến ngay đến ngay, xảy ra chuyện gì?” Lão Triệu hai tay ướt sũng, lạch bạch chạy ra từ nhà bếp, “Thằng bé Thủ Căn lại làm sao?”

“Ông tát ta một cái.”

“Hả?” Lão Triệu tự thấy tai mình còn rất tốt.

“Nhéo cũng được.”

“Ngài chắc chứ?”

“Chắc!” Tam Đao hùng hổ gật đầu.

“Lão nhéo nha?”

“Ông nhéo đi!”

Lão Triệu thò tay phải ra, âm thầm thở dài, tự nhủ: Hà Thủ Căn ơi Hà Thủ Căn, ngươi đúng là tạo nghiệt, xem xem ngươi dày vò vị gia anh minh thần võ không biết xấu hổ của bọn ta thành dáng vẻ gì kìa.

Nghĩ thì nghĩ nhưng động tác nào dám chậm chạp. Ngón tay lão đặt lên mu bàn tay tên kia, nhón lên chút da – Lão nhéo này!

“Á…!” Tam Đao gào rú, vội vàng bỏ chạy.

Trái tim nhỏ bé của Lão Triệu bị tiếng rống kinh dị của ai kia hù cho đập loạn vài nhịp.

“Là ngài kêu ta nhéo đó nha, tỉnh táo lại cũng chớ trách ta.”

Dè dặt đẩy cửa phòng, nam nhân to xác hệt như đứa trẻ rình trộm cha mẹ, lén lút thò đầu qua khe, cả người bám dính lên thành cửa.

“Vào… đi.”

“Ừm.” Ngoan ngoãn bước vô.

“Đóng… cửa… lại.”

“Ừm.” Nam nhân hành động hoàn toàn theo từng mệnh lệnh, cứng nhắc, nề nếp.

Thật không nghĩ tới người tự xưng Thư Tam Đao kia cũng có ngày hiền lành, thành thật. Thủ Căn nhịn không được phải bật cười.

“Qua… đây.”

Qua thì qua. Nam nhân lặng người ngồi xuống bên giường.

“Trà.”

Nhanh nhảu hầu hạ y uống trà.

“Ta đói.”

“Ừm.”

“Đừng khóc…”

“Ta đâu có khóc.”

“Khóc khó coi lắm.”

“Đã bảo đâu có khóc.”

“Được, ngươi không khóc, ngươi đang chảy nước tiểu mèo.”

“Hà Thủ Căn!”

“Gì?”

“Oa…!”

Được rồi, đàn ông không chảy nước mắt, chỉ vì chưa thương tâm nhường ấy mà thôi. Thì ra việc ta tỉnh lại khiến tim ngươi đau đến thế? Bây giờ ta đã biết ngươi thương tâm, hơn nữa rất thương tâm, thương tâm vô cùng. Thế nhưng… Ngươi từng gặp thằng đàn ông nào khóc lóc ghê tởm như ngươi không?

Xấu xí. Quá xấu xí!

Xuân về hoa nở, Phiến Mã lại nghênh đón một mùa tràn đầy sức sống.

Mây đen bao trùm Phiến Mã suốt những ngày đông dài dằng dạc cuối cùng cũng tan đi, ánh mặt trời ấm áp trải khắp toàn thành.

Nếu hỏi hiện thời tâm trạng ai tốt nhất Phiến Mã, ngươi hỏi mười người, cả mười đều sẽ trả lời ngươi:

“Đao ca.”

Giờ đây, Đao ca đang rảo bước trên đường, miệng cười tủm tỉm.

Từ lúc ra khỏi cửa hàng của Thư gia, Đao ca đã hí hửng cười mãi, hại đại cô nương tiểu tức phụ trên phố mê mẩn tới thần hồn điên đảo. Tiếc thay… Quý bà quý cô toàn Phiến Mã đều biết.

“Biết chuyện gì?”

“Thì biết Đao đã có chủ đấy.”

“Thế vị ‘chủ’ kia là ai?”

“Còn phải hỏi? Miễn là người thành Phiến Mã, ai chẳng biết Đao ca cùng tên thợ mộc thọt chân từng bái đường thành thân.”

“Thợ mộc thọt chân? Đàn ông sao?”

“Đàn ông.

“Vậy không phải…”

“Suỵt, nhỏ tiếng chút. Bây giờ Đao ca không chỉ là Đao ca à nha, biết đương gia mới của Thư gia là ai không?”

“Ai?”

“Khà khà, huynh nói xem?”

Thủ Căn tỉnh dậy.

Ban đầu không thể nhúc nhích, việc gì cũng cần Tam Đao chăm sóc. Dần dà, thân thể, khớp xương từ từ hồi phục từng chút một. Đương nhiên, công lao thuộc về Tam Đao đã không nề hà ngày ngày xoa bóp, bằng không ngủ lâu như vậy, chưa liệt toàn thân là may lắm rồi.

Trong phòng ngủ.

“Ta chưa chết?”

“Ca chưa chết.”

“Hiện tại ta là người hay yêu quái?” Thủ Căn mân mê hòn đá trên cổ, hỏi Tam Đao.

Tam Đao cắn y một phát.

“Yêu quái cũng tốt, con người cũng tốt, chỉ cần là ca, ta chịu tất!”

“Cục đá này rốt cuộc thần kỳ ở đâu? Làm sao…” Thủ Căn tháo đá xuống, bảo Tam Đao mở ra.

Tam Đao bất đắc dĩ vận công tỏa nhiệt để mở đá cho y.

Thủ Căn cầm miếng ngọc vằn nước đưa dưới ánh đèn.

“Nghe nói… ngươi bái đường với ta?”

“Ừ.” Nam nhân mắt nhìn viên ngọc quý, thuận miệng đáp.

“Nghe nói người trong thành đều đến?”

“Ừm… Hình như.” Nam nhân thu hồi đường nhìn, nuốt nước bọt.

“Da mặt ngươi đủ dày nhỉ.”

“Tàm tạm.” Nam nhân khiêm tốn đáp.

“Nghe nói nhà nào không tới, ngươi phái người áp giải người ta tới hả?” Lưu manh không hổ là lưu manh!

“Khụ.” Vương Thắng, huynh nhớ đó cho lão tử!

“Nghe nói ngươi thẳng chân đạp nát bấy cửa chính nhà ta?”

“Về sau… Ừm, chẳng phải đã xây lại à.” Lưu manh nhỏ giọng phân bua.

“Thư Tam Đao!”

“Có mặt!”

“Ngươi thật sự muốn sống cùng ta cả đời?”

“Hả? Còn ai không cho phép chứ?” Nam nhân nóng nảy, “Hà Thủ Căn, ta nói ca hay, giờ ca phản đối cũng muộn rồi. Người trong thành đều biết Hà Thủ Căn ca là người của ta, suốt đời ca đừng hòng lấy được vợ!”

“…Ta là người của ngươi?”

“…Ta là người của ca, được chưa.”

“Tam Đao.” Thủ Căn một tay cầm đá quý, một tay với lên cằm tên to xác kia. Đại lưu manh nổi tiếng nhất, có thế lực nhất toàn thành ghé vào người y, dịu dàng ngắm y.

“Ta và ngươi đều không biết sinh mạng của ta kéo dài nổi đến khi nào. Dù ta có thể thọ như ngươi, ngươi thật bằng lòng cùng tên một chân què quặt như ta sinh sống trọn đời? Trước hết chớ vội trả lời ta, ngươi nhắm mắt lại mà ngẫm thử xem, tưởng tượng cảnh ngươi phải hầu hạ một thằng tàn phế ba năm, năm năm, ba mươi năm… Thậm chí lâu hơn nữa. Sau đó lại trả lời ta, ngươi bằng lòng hay không.”

Tam Đao không nhắm mắt, hắn chằm chằm nhìn Thủ Căn, mỉm cười.

“Chỉ cần ca sống, được ở cùng ca, ta dù ngủ vẫn phải cười tới tỉnh dậy. Căn Tử, ca vĩnh viễn không biết mối tình ta giành cho ca sâu đậm đến nhường nào, mà e rằng cả chính bản thân ta cũng chẳng có cách đo lường. Miễn là ca phải nhớ một câu, nếu như ca rời khỏi ta, trên đời này sẽ không còn ta nữa. Ca đi đâu, ta theo đến đó. Phu xướng phu tùy, nha?”

Thủ Căn không mở miệng, y cúi đầu, hôn nhẹ lên chóp mũi lưu manh của y.

“Ừm. Sau này ta phải quang minh chính đại cùng ngươi bước trên đường lớn cả thành Phiến Mã.”

“Ca.”

“Hửm?”

“Ca mới là người lợi hại nhất.”

“Không lợi hại bằng cha ta.” Thủ Căn thở dài.

“Phiền là phiền điểm ấy.” Tam Đao thở dài theo.

“Nghe nói lão đại Thư gia giờ đã đổi thành ngươi?”

“Ca cứ nói thẳng rằng ca nghe được không ít chuyện cho rồi.” Tam Đao hận không thể tóm cổ tên Vương Thắng lắm mồm đến giẫm cho mười mảy, mười tám cú.

“Ta muốn nghe ngươi nói. Ta nhớ hình như có kẻ từng bảo, chỉ cần ta tỉnh lại, người ta sẽ khai hết bí mật với ta.”

“Bí mật của ta ư…” Tam Đao cười hi hi, bàn tay trên người vợ vuốt ve lần mò làm bộ dâm đãng: “Ta kể một chuyện, ca cho ta đè một lần, thế nào?”

“Bây giờ?” Sắc mặt đen sì của Thủ Căn ửng hồng, chẳng biết do giận hay xấu hổ. “Nếu ngươi không sợ chơi chết ta, xin mời.”

“Ta có bảo bây giờ đâu, cho ca thiếu trước, sau này chúng ta từ từ thanh toán, mỗi ngày hai phần lãi suất.”

Không nói hai lời, Thủ Căn múa quyền chém ngang. Tên kia không đánh không được!

Hai người lập tức quần nhau thành đống hỗn độn trên giường.

“Ối!”

“Căn Tử ca!” Tam Đao kêu thảm.

Thủ Căn nuốt cái ực.

Tam Đao ngơ ngác nhìn y.

Thủ Căn ngước lên, “Ợ… Xin lỗi.”

“Ca nhổ ra! Mau nhổ ra cho ta!” Tam Đao gào khóc thật sự.

“Đợi đã Tam Đao! Đợi chút… Ta lạnh lắm… Ủa lộn, ta nóng quá… Ặc!”

“Căn Tử! Căn Tử…!”

Nhà cửa Tam Đao nhất thời loạn cả lên.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Mười ngày trôi qua…

Tam Đao tinh thần vừa mới ổn định chút đỉnh nay lại lần đầu tiên căm giận Hà Thủ Căn nhà hắn ngút trời.

Lửa giận kia chẳng biết cuối cùng Thủ Căn phải dùng cách nào để đập tắt đây.

Tam Đao thừa thắng truy kích, ép Thủ Căn nhượng bộ vô số điều kiện thiệt thòi, quậy mãi rốt cuộc lộ hết bí mật của Tam Đao.

Thì ra Tam Đao là con hoang của đại công tử Thư gia Thư Xuân Sơn. Mẹ hắn do đương gia bấy giờ của Thư gia, cũng chính là ông nội của hắn, bức chết, song phụ thân hắn lại chẳng buồn hỏi han.

Nghe đâu, Thư Xuân Sơn ban đầu chấm trúng khuôn mặt xinh đẹp của mẹ Tam Đao, mẹ Tam Đao vì sinh tồn của thổ dân, biết rõ Thư Xuân Sơn đã có thê thiếp nhưng vẫn đành dâng hiến tấm thân. Kết quả sau khi thân phận thổ dân bại lộ, bà lập tức bị vứt bỏ.

Còn vị sư phụ Phương Đà Tử của Thủ Căn năm xưa chính là cậu ruột Tam Đao. Vì tránh Thư gia truy sát, lại không nỡ rời khỏi Phiến Mã, ông bèn giả dạng thành người gù để lẩn trốn trong thành. Về sau, Phương Đà Tử nhìn thấy mặt mũi Tam Đao, lờ mờ đoán ra thân thế của hắn nên đã kể rõ đầu đuôi ngọn ngành.

Sau khi Tam Đao rời thành, do thân phận bại lộ, Phương Đà Tử bị Thư gia sát hại. Thư gia vì giết một người mà thiêu hủy cả phố.

Tam Đao lớn lên, lần lượt tìm đến các đứa trẻ thổ dân mồ coi, số còn lại nghe được hắn có bản lĩnh mới tự tìm tới cửa.

Dần dà, Tam Đao gầy dựng nên thế lực của mình.

Hiện tại, Tam Đao đã trở thành chủ nhân duy nhất của cả cánh rừng nơi Phiến Mã. Hóa ra sau khi người nhà họ Thư cùng Tam Đao nói tình nói lý, văn không được, võ cũng chẳng xong, toàn bộ thủ đoạn đều sử dụng tất, song Tam Đao hết lần này tới lần khác kiên định lập trường, rốt cuộc bọn chúng đành ôm hận rời khỏi Phiến Mã.

Người của Lê gia đến đòi bảo vật gia truyền trước đây cũng không biết sao lại đột nhiên quay về. Nghe đâu lúc về còn mang theo một người đàn bà bụng to, đồn rằng Lê đại thiếu gia nhìn thấy thì vô cùng mừng rỡ.

Ba tháng sau, Thủ Căn ngoài chân không thể động đậy, tất thảy dần dần khôi phục trạng thái ban đầu.

Còn Phiến Mã lặng lẽ đổi thay.

Tâm trạng Tam Đao tốt lắm.

Ngắm nước, nước trong veo; ngắm trời, trời xanh biếc; ngắm người, ngươi đáng yêu; ngắm…

“Vương Thắng, huynh đừng áp bản mặt bự xự của huynh đến sát ta như thế được không?” Tam Đao tung cước, cái ghế mượn lực nhích ra nửa thước.

“Ối dào, ta tự thấy mặt mũi mình không thua kém Căn Tử ca của ngươi điểm nào, sao gặp ta lại thấy phiền hà?” Vương Thắng bực dọc.

“Huynh có lên giường với hắn ta đâu.” Dư Phi nhanh mồm chen vào.

Hai người dùng ánh mắt sắc như đao cùng chém gã.

Tam Đao xoay sang Vương Thắng: “Hôm nay huynh tới làm chi?”

“Không có chuyện thì ta không tới được?”

Tam Đao hắng giọng.

“Được rồi, đúng là có việc…” Vương Thắng tự nhận mình gan thỏ, không thể bị dọa.

“Khoan đã!”

Đợi ánh mắt hai người chuyển tầm sang mình, Dư Phi mới nói tiếp: “Tam Đao, ngươi đồng ý với bọn ta trước, nghe xong phải uống hết ba ly trà hẵng quyết định chuyện cần làm tiếp theo. Vương Thắng?”

“Đúng, không sai, ngươi trước hết đáp ứng bọn ta phải bình tĩnh, bằng không ta không nói.” Vương Thắng gật đầu lia lịa.

Tam Đao nheo mắt, “Không dính líu đến hai người các ngươi chứ?”

Cả hai trả lời gần như đồng thanh: “Không hề không hề, hoàn toàn không hề!”

Cùng lúc đó, hậu viện. Thủ Căn nhìn cô gái xinh đẹp như tiên đang thất thần trước mặt.

Đối phương chưa mời đã vào, hơn nữa còn đứng bất động trước giường nhìn y cả nửa buổi.

Thần kinh Thủ Căn không trâu bò đến mức có thể yên giấc dưới cặp mắt thồ lộ của cô nàng tiên nữ duyên dáng kia.

“E hèm, xin hỏi cô là ai?”

“Bởi vì người như ngươi.”

Hả?

Cô bé chống nạnh, trừng mắt với y, “Chính bởi vì ngươi, ca ta phải nằm trên giường suốt hai tháng; chính bởi vì ngươi, Tam Đao ca trở mặt với ta, còn bảo nếu ca ta không chịu nhận lỗi với ngươi, huynh ấy thấy ca ta lần nào sẽ đánh lần nấy; chính bởi vì ngươi, Tam Đao ca giờ đây…” Gặp ta cũng xem như không nhìn thấy.

Tim Thủ Căn hơi nhức nhối. Tuy biết Tam Đao bên ngoài dây dưa cùng không ít hồng nhan tri kỷ, nhân tình nhân ngãi, nhưng tất cả chỉ là nghe nói mà thôi. Nhưng hôm nay, một trong số đó đang đứng trước mặt y, hơn nữa dáng vẻ còn như căm hận tận xương tủy. Ngươi bảo tim y không nhức nhối sao được?

“Cô nương, oan có đầu, nợ có chủ, muốn gì cô cứ nói thẳng mặt Tam Đao.” Tam Đao cố gắng ngồi dậy.

“Ngươi tốt ở điểm nào chứ? Khiến huynh ấy có thể vì ngươi mà làm nhiều chuyện đến thế!” Ta có gì thua kém ngươi ư?

Thủ Căn thở dài trong lòng, y thật sự không quen đối phó với mấy chuyện này. Đường nhìn chuyển ra ngoài cửa, ôi, hoàn toàn chẳng đánh hơi được mùi của cứu tinh.

“Cô nương rất tốt, cô chấm trúng hắn âu cũng là phúc đức của tiểu tử nọ. Thế nhưng… ta thấy, hình như hắn thích đàn ông hơn. Bởi vậy không phải cô không đủ tốt, là do tiểu tử có bệnh.”

“Ngươi nói xằng!” Thạch Hồng giận dữ, “Giả sử huynh ất thích đàn ông, ca ta xinh đẹp như vậy tại sao huynh ấy không vừa mắt. Cả Dư Phi cũng tốt hơn ngươi gấp trăm gấp ngàn lần! Ngươi không cần nói mấy câu qua loa có lệ với bản tiểu thư, bản tiểu thư nhận không nổi thứ lòng tốt giả dối của ngươi!”

Ấy, cô nàng hung dữ quá. Thủ Căn khó tránh thầm nghĩ, may thay Thanh Vận nhà ta đáng yêu, dù không vui cũng không cay cú như cô nàng kia.

Không biết con bé hiện giờ ra sao? Còn giận mình không? Càng nghĩ càng nhức đầu.

“Ta thật sự không hiểu cớ chi huynh ấy thích ngươi cho nổi… Ta thật sự không hiểu.” Vẻ mặt cô nàng như sắp khóc đến nơi.

“Cô, cô đừng khóc.” Nhìn thấy cô bé mỹ miều trưng ra biểu cảm như thế, là đàn ông ai không đau lòng.

Thủ Căn không nói còn đỡ, y vừa khuyên, Thạch Hồng lập tức nức nở, tiếng khóc mỗi lúc một lớn.

“Sao bộ dạng ngươi lại như vậy? Sao ngươi không giống hồ ly tinh? Tam Đao ca mù mắt mới chấm trúng ngươi! Hu hu!”

Bộ dạng ta thế nào? Thủ Căn dở khóc dở cười. Có điều cô bé kia dữ thì dữ thật, song ngay thẳng đến đáng yêu. Thủ Căn bất giác sờ sờ hai chân dưới chăn, thầm tìm cách đối phó với cô.

Tiếng khóc của Thạch Hồng nhỏ dần.

Thủ Căn mãi cân nhắc làm sao để an ủi cô bé, nhưng vừa ngước lên, y bắt gặp nàng đang đăm chiêu nhìn vào… đôi chân của mình. Ánh mắt cô bé dường như thoáng nét… hiểu rõ?

“Cô…”

“Két.” Cửa phòng lần thứ hai bị đẩy ra, lại có người bước vào.

“Lý cô nương.” Thủ Căn khách sáo gật đầu chào hỏi. Dạo gần đây, vị nữ lang trung thích cải nam trang tựa hồ mỗi ngày đều thừa dịp Tam Đao không ở trong phòng mà đến thăm y, lúc bắt mạch, lúc chỉ im lặng nhìn y một hồi rồi đi.

“Muội tới làm chi?” Lý Hiểu Hà nhìn Thạch Hồng.

Thạch Hồng dùng khăn lụa thấm hết nước mắt trên mặt xong xuôi mới quay sang Lý Hiểu Hà, nhợt nhạt cười, “Tôi đến xem mặt phu nhân của Tam Đao ca. Sao nào? Tỷ đến được còn tôi thì không à?”

Phu nhân? Thủ Căn cau mày.

Lý Hiểu Hà dịu dàng cười, không đặt giọng điệu gây hấn của cô bé vào lòng, tay cầm chén thuốc, xoay qua nói chuyện với Thủ Căn:

“Ta chế thử phương thuốc mới, biết đâu có thể giúp chân ngươi khôi phục tri giác.”

Trong căn phòng khác.

“Đã bắt được hết?”

Dư Phi thà rằng hắn la lối om sòm hay xách đao chém người, dù sao vẫn hơn thái độ bình tĩnh khiến người khác lạnh lòng như bây giờ.

“Ừ, trên núi đó, chờ ngươi xử lý.” Vương Thắng trả lời.

Tam Đao lặng thinh.

Vương Thắng đưa mắt cầu cứu Dư Phi, Dư Phi vờ như không thấy, cúi đầu mân mê vạt áo, lén lút chú ý nhất cử nhất động của Tam Đao.

Bất thình lình…

“Lão Triệu.”

Chẳng bao lâu, ngoài vườn vang lên tiếng hồi đáp: “Gia, có gì sai bảo?”

“Hôm nay ông có nhìn thấy Lý Hiểu Hà không?”

Dư Phi vểnh tai nghe ngóng, đáng tiếc vẫn chẳng nghe ra chút hỉ nộ ái ố nào trong giọng nói của hắn.

“Lý cô nương? Ban nãy mới thấy cô ta bưng thuốc đến phòng Thủ Căn.”

“Ông nói sao?” Tam Đao bật dậy.

“Chết tiệt, chẳng phải ta dặn ngoài ta ra, thuốc của ai cũng không được cho Thủ Căn dùng ư!” Dứt lời, trong phòng đã không còn bóng dáng của hắn.

Lúc Dư Phi cùng Vương Thắng chạy ra cửa, bọn họ nghe thấy âm thanh bất mãn của Lão Triệu văng vẳng truyền đến: “Không phải vừa thấy lão liền chạy tới báo ngài biết à.”

“Rầm!”

Ba người tại trường đồng loạt nhìn ra cửa.

Chớp nhoáng, Tam Đao đã đến cạnh Thủ Căn, quyết không hai lời mà trực tiếp cạy miệng y ra, vươn ngón tay đè lưỡi của y xuống.

“Ô a! Ọe!” Ngươi làm cái quái gì hả!

Khó chịu vô cùng, Thủ Căn bèn khoa tay chém người.

Lý Hiểu Hà nhìn động tác của Tam Đao, trong lòng như bị ai khoét vài lỗ.

“Tam Đao, ngươi làm gì thế?” Ba người Dư Phi lục tục chạy tới.

Sắc mặt Lý Hiểu Hà sầu thảm, nhẹ giọng mở lời: “Thuốc vẫn còn trên bàn.”

Trên giường, dưới sự nỗ lực của Tam Đao, Thủ Căn đang nôn ọe không ngừng.

“Tam Đao! Thuốc vẫn còn trên bàn!” Vương Thắng nhịn không được đành lớn tiếng cảnh tỉnh.

“Hả?” Tam Đao quay lại, mắt quét qua bàn, chén thuốc bên trên quả nhiên vẫn lặng lẽ nằm đó, chất lỏng trong chén còn chút hơi nóng.

“Ca chưa uống?” Tam Đao tỏ vẻ chưa tin lắm, song bàn tay giữ lấy đầu y dường như nới lỏng hơn nhiều.

Thủ Căn thừa cơ trốn khỏi tay gấu của Tam Đao, hơn nữa còn tranh thủ đập vào gáy hắn một chưởng.

“Ngươi bệnh thần kinh hử!”

Một cái đập này đập đến nỗi tất cả người có mặt giật thót.

Ánh mắt năm người cùng nhau chuyển lên người đàn ông vừa dính chưởng.

Thế mà để họ nhìn thấy hắn… hai tay ôm đầu, mặt mày tủi thân, tràn đầy oan uổng.

“Ta đây chẳng phải lo ca uống bậy uống bạ rồi sinh bệnh sao, ta…”

Nhìn mặt mày của hắn, Thủ Căn không khỏi hối lỗi, cảm thấy chưởng mình đánh ra cũng hơi nặng tay, “Đau không? Lo thì nói với ta một tiếng, đột nhiên nhào qua cạy miệng người ta, gặp ngươi ngươi chịu không?” Vừa nói Thủ Căn vừa vuốt ve chỗ bị đánh ban nãy.

“Hì hì.” Nam nhân cười ngu.

Vương Thắng run rẩy, vẻ mặt quằn quại.

Dư Phi nhìn Thạch Hồng, tưởng tượng cảnh mình bị cô bé trước đuổi đánh, sau vỗ về. Gã mơ đến ngây ngô, trên mặt cũng vẽ nên nụ cười sung sướng.

Thạch Hồng mắt đỏ hoe, vừa giận vừa bất bình.

Lý Hiểu Hà biểu tình không đổi, tay giấu trong áo.

Lão Triệu tinh thần vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh nhất ở đây.

“Rốt cuộc người này có gì tốt? Khiến ca phải dính chặt lấy hắn!” Thạch Hồng đột nhiên la hét, lệ tuôn như mưa.

Dư Phi lặng lẽ đến bên cạnh nàng.

Đúng, người này có chỗ nào tốt đâu? Ta cũng khó hiểu lắm chứ bộ…

Ánh mắt Lý Hiểu Hà nói lên nghi vấn giống gã.

Vương Thắng ngó Tam Đao, lại ngó sang người đàn ông trên giường, hố hố, náo nhiệt quá nhỉ?

Tam Đao nghe thấy cũng chẳng buồn giải thích, cũng cảm thấy không cần giải thích. Tình cảm giữa người và người, ngươi bảo nên giải thích sao cho phải? Tình yêu, dục vọng hắn giành cho Thủ Căn sớm đã sâu tận xương tủy, trong mắt Tam Đao, Căn Tử ca nhà hắn chỗ nào cũng tốt, đào đâu ra điểm thua kém người khác.

Tam Đao còn lấy làm kỳ quặc, hà cớ chi mấy tên kia nhìn không ra ưu điểm của Thủ Căn, hơn nữa liên tục muốn chia rẽ bọn họ? Lẽ nào chỉ bởi Căn Tử ca của hắn là đàn ông?

…Chắc cả mười phần.

Không còn gì để nói, y đành lắc đầu với hắn, dùng mắt ra hiệu bảo hắn tiễn giùm hết mấy vị thần phật kia đi.

Tam Đao chua xót trong lòng, ánh mắt nhìn chư vị khán giả không mấy thân thiện.

“Ưu điểm của y ta nói các người cũng không hiểu. Các người không thấy điểm tốt của y là do mắt các người mù hết cả lũ.”

“Khụ!” Thủ Căn ho khan, nhẹ nhàng giật giật áo hắn. Nè, mấy chuyện này nói trước mặt đương sự hình như hơi kỳ à nha?

Tam Đao nắm ngược lấy tay y. Hắn không hy vọng vì những lời thừa thãi của người ngoài, Căn Tử ca vốn không thích đàn ông nhà hắn lại lùi bước. Có thể cùng Hà Thủ Căn đi đến hôm nay bộ dễ lắm sao?

“Các người tự hỏi lương tâm xem, giả sử Thủ Căn không phải nam mà là nữ nhân, dù mặt mũi như nhau, các người sẽ nói thế nào?”

Không đợi mọi người trả lời, hắn tự động nói tiếp:

“Các người sẽ ra sức tìm tòi ưu điểm của y, tỷ như sẽ nói y bản chất hiền lương, vẻ đẹp nội tâm có thể làm lu mờ tất cả; nếu y xinh đẹp, nhưng tâm địa lại không ra sao, các người sẽ nói Thư Tam Đao ta mê luyến sắc đẹp, nói ta chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu; nếu tinh thông nghề nào đó, các người sẽ nói y thông tuệ, giúp ích được cho ta; còn giả sử y bề ngoài không dễ nhìn, tính tình không thiện lương, lại không thạo nghề, tóm lại chẳng có ưu điểm gì, chỉ cần là một người đàn bà, các người sẽ nói đàn bà thôi mà, tắt đèn xong đều như nhau, biết nối dõi tông đường là được. Các người bảo ta nói đúng hay chăng?”

Trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nức nở của Thạch Hồng.

“Thế nhưng Căn Tử ca của ta là đàn ông, và xui thay, tên Thư Tam Đao không có y là không sống nổi cũng là đàn ông rành rành ra đấy. Các người nhìn đi, đây chính là vấn đề. Bây giờ ta hy vọng các người hiểu rõ một chuyện, không phải Hà Thủ Căn không tốt, là Thư Tam Đao ta không tốt.

Ta thích Căn Tử, bám lấy y cả nửa cuộc đời, sau này vẫn sẽ tiếp tục đeo bám. Đáng tiếc ta không thể sinh con nối dõi cho y, người nhà y vì thế nên đuổi y ra khỏi nhà. Bởi vì ta, y vốn có thể sống cuộc sống yên ổn, song giờ đây lại bị quậy đến lộn tùng phèo. Cũng bởi vì ta, y phải chịu đựng vô số đau khổ mà người thường khó lòng gánh nổi. Là ta có lỗi với y. Mỗi kẻ trong các người đứng đây đều có lỗi với y!”

Lời này rất nặng, nhưng không ai dám đứng ra phản bác.

Gãi gãi đầu, Vương Thắng ảo não thở dài. Một cây củ cải, một cái hố. Người ta thích nhau, ngươi bảo liên quan thá gì đến bọn họ?

Thạch Hồng che mặt, lệ tuôn như mưa.

“Trái ớt nhỏ, nếu muội không muốn anh muội tìm thấy muội, muội đừng dây dưa ở đây nữa.” Nói xong, Tam Đao liếc mắt ra hiệu với Dư Phi.

Dư Phi mừng rỡ đến độ biểu lộ ra mặt, vội vã la làng: “Thư Tam Đao! Ngươi đừng quá đáng! Trái ớt nhỏ nếu không vì quan tâm tới ngươi, muội ấy cũng không chạy tới để nhìn sắc mặt của ngươi. Hồng Nhi, chúng ta đi.”

Thạch Hồng mở miệng mấy lần nhưng không tìm được lý do chính đáng đành hậm hực giậm chân, “Thư Tam Đao! Ta hận ngươi!” Dứt lời liền bỏ chạy.

Dư Phi nhìn Tam Đao ra chiều cảm tạ, sau đó hấp tấp đuổi theo Thạch Hồng.

“Vương Thắng, hết chuyện làm rồi hả?” Tam Đao tấn công tên nhàn rỗi còn lại.

“Ơ, ta đến thăm đại tẩu, xem hắn có gì cần ta giúp không.” Vương Thắng bước đến bên giường, ân cần cười với Thủ Căn.

Thủ Căn nhất thời da gà da vịt nổi đầy.

“Chớ gọi y đại tẩu, cẩn thận Căn Tử dùng gậy đập huynh.”

Vương Thắng nịnh hót nhìn Thủ Căn.

Thủ Căn đau khổ gật đầu. Cuộc sống của y mỗi lúc một khác với tưởng tượng của bản thân.

Tam Đao cuối cùng cũng nhìn sang Lý Hiểu Hà, nói: “Hiểu Hà, chúng ta tìm nơi tâm sự?”

“Dạ.” Lý Hiểu Hà ngước lên, bình tĩnh gật đầu.

Thấy Lý Hiểu Hà xoay lưng ra ngoài, Tam Đao ngoảnh lại, dịu dàng nói với Thủ Căn: “Ca nghỉ ngơi trước, chốc nữa ta về.”

Bấy giờ, Thủ Căn chỉ hy vọng tất cả những người ở đây, bao gồm Tam Đao, biến mất càng nhanh càng tốt, nghe thế bèn phất tay đuổi người.

Nào ngờ lúc nam nhân to xác bước qua ngưỡng cửa, hắn chợt quay đầu, quẳng lại cho y một ánh mắt quyến rũ vô cùng lẳng lơ.

Thủ Căn sặc nước miếng.

Tên, tên lưu manh này!

“Khụ khụ khụ!” Xem ra bị sặc nước miếng không chỉ mỗi mình Thủ Căn.

“Nói đi, huynh gọi muội ra đây vì chuyện gì?” Lý Hiểu Hà dừng bước giữa hành lang trong hoa viên.

Thấy cách phòng ngủ đã đủ xa, Tam Đao cũng không thèm kiêng nể. “Ta không ngờ lại là muội.”

Sự tĩnh lặng bao trùm hai người.

“Hiện tại muội phủ nhận cũng không còn ý nghĩ gì, đúng không?”

Tam Đao không trả lời, mí mắt khép hờ khiến người khác khó lòng nhìn rõ biểu cảm của hắn.

“Huynh không ngờ?” Lý Hiểu Hà bật cười thê lương, “Huynh không ngờ thì đã sao? Muội vì huynh làm nhiều chuyện như vậy, huynh có bao giờ để mắt đến chưa?”

“Ta từng nói, ta sẽ trả muội.”

“Muội không cần huynh trả!”

Tam Đao thở dài, ngồi vắt vẻo trên lan can.

“Kế hoạch của muội thật sự thiên y vô phùng (hoàn hảo), thế nhưng… Muội vẫn hơi mềm lòng, muội nên trước giết toàn bộ những kẻ thực hiện kế hoạch để diệt khẩu, sau hủy thi diệt tích mới đúng.”

“Hừ, muội hà tất phải giết người vì thứ ấy.” Lý Hiểu Hà vẻ mặt khinh rẽ.

Tam Đao rũ mi, che giấu lửa giận trong mắt. “Muội từng giúp ta nhiều lần, ta rất biết ơn muội.”

“Muội giúp huynh không phải muốn huynh biết ơn muội!” Lý Hiểu Hà dường như đã không thể khống chế tâm tình.

Tam Đao im lặng.

“Muội không muốn biết lũ đồng lõa của muội bây giờ thế nào sao?”

“Quan trọng ư?” Giọng nói Lý Hiểu Hà hơi run lên.

Tam Đao gật đầu, đột nhiên cười nói: “Không sai, chẳng còn quan trọng. Muội cũng biết ta không thể dùng thủ đoạn ấy với muội.

Ta không thể chém đứt tứ chi của muội, nhét muội vào bồn nuôi mười ngày nửa tháng; cũng không thể lột sạch y phục của muội, đâm một trăm lẻ tám lỗ trên người muội, sau đó quẳng muội vào chuồng nuôi heo; càng không thể đập nát các khớp xương của muội, để dịch bên trong từ từ chảy ra; đương nhiên, ta cũng sẽ không rạch nát mặt muội, cho người thay nhau cưỡng gian muội, hoặc giả bán vào kỹ viện.”

“Câm miệng!” Lý Hiểu Hà sau khi quát lên cũng ý thức được mình thất lễ, nàng bèn hít sâu một hơi, cố trấn định tâm trạng.

“Huynh đang uy hiếp muội?”

Tam Đao lắc đầu, cười cười: “Không, ta đang cảnh cáo muội.”

“Huynh!” Trên mặt Lý Hiểu Hà lộ vẻ bi thương khôn xiết, “Huynh đã sớm biết, đúng không? Gần đây huynh luôn chế giễu muội, muội còn thấy lạ sao ba tháng nay huynh không cho muội chẩn mạch cho Thủ Căn, thuốc muội kê huynh cũng không dùng. Té ra… Ha ha!”

Tam Đao không hề phủ nhận, hắn không hy vọng bí mật kéo dài mạng sống của Thủ Căn để người thứ ba biết được.

“Tung tin đồn hủy hoại thanh danh Thủ Căn, ban đầu ta còn tưởng do Thạch Thừa Phong làm, nhưng hắn phủ nhận. Hắn thừa nhận hắn tìm người trên đường làm nhục y, đánh mắng Thủ Căn, sau đó phái người đánh y, bôi nhọ danh dự của y, nhưng chuyện vứt bỏ y trước cửa nhà hắn nói hắn tuyệt đối không hay biết. Về phương diện nọ, tên Thạch Bàn Tử kia tuy rất cổ hủ, nhưng dám làm dám nhận. Tiếp theo ta từng nghĩ đến Thư gia, hoặc kẻ thù biết được thân phận của ta? Khi ta loại trừ từng người, từng người một…”

“Huynh muốn thế nào?” Lý Hiểu Hà vuốt tóc, xoay người, lưng đối diện với Tam Đao.

Vô vàn phiến lá xanh non mơn mởn bao phủ cả khu vườn, sắc thái tiêu điều lúc nàng mới tới Phiến Mã nay không còn bóng dáng.

“Muội đi đi.”

Bóng lưng Lý Hiểu Hà khẽ khàng run rẩy.

Tam Đao lại thở dài não nề, “Thật lòng mà nói, ta không muốn xuống tay với muội, muội cũng đừng bạc đãi chính mình, hãy đối xử tốt với bản thân. Tương lai con cái muội nếu gặp khó khăn cứ đến tìm ta, ta sẽ tận lực giúp chúng. Muội và ta, ân oán hai bên xem như tiêu tan.”

Dứt lời, Tam Đao đứng dậy, quay về hướng hắn vừa đi tới.

Lý Hiểu Hà nhìn phong cảnh trong vườn, không nói lời nào. Nước mắt, tí tách rơi xuống từ mặt nàng.

“Khoan đã! Muội còn chuyện cuối cùng muốn hỏi huynh.”

Tam Đao dừng bước.

“Sao hắn có thể bình phục như bây giờ? Muội bắt mạch cho hắn ta rất nhiều lần, thân thể hiện tại của hắn dường như không khác người thường là bao. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trên cơ bản không có khả năng!”

Tam Đao phất tay, trả lời không chút đứng đắn: “Muội chưa nghe qua tình thâm có thể cảm động trời đất? Thư Tam Đao ta một mối tình thâm dành cho Hà Thủ Căn làm cảm động trời đất, thần linh phù hộ, cuối cùng, kỳ tích đã…”

“Đủ rồi!” Lý Hiểu Hà òa khóc nức nở.

Tam Đao rụt tay về, ánh mắt lạnh ngắt, trên mặt mang theo ba phần thất vọng mà xoay lưng bỏ đi.

Vương Thắng tựa như vẫn luôn đợi hắn, thấy hắn trở về, lập tức đón trước mặt.

“Lão đại, ngươi có…” Lý cô nương ra sao nhỉ?

Lời còn chưa dứt đã bị Tam Đao hung hăng trừng mắt cắt ngang.

Vương Thắng hoảng hồn gãi mũi, không dám nói thêm.

Lão Triệu đứng sau kéo áo Vương Thắng, Vương Thắng tỉnh ngộ, vội vàng chạy đi tìm hiểu an nguy tính mạng của vị cô nương họ Lý.

Cởi hài, bò lên giường, Tam Đao duỗi lưng ra vẻ lười biếng.

“Lý cô nương thế nào?” Dựa vào sự hiểu biết của y về hắn, Thủ Căn lẽ nào không nhận ra tâm trạng Tam Đao đang rất không tốt.

Tam Đao thừa cơ vùi đầu vào lòng y, ôm lấy y, trầm giọng đáp: “Nàng đi rồi.”

“Ngươi… thích cô ta?”

“Giả sử không có ca thôi.” Tinh thần Tam Đao hơi mệt mỏi, thuận miệng trả lời.

Thủ Căn nửa ngày không hề hé răng. Tam Đao bấy giờ mới phát hiện mình vừa nói gì.

“Ca, ta cùng nàng…”

“Không cần phải nói, ta hiểu. Ngươi và cô ấy kết giao trong hoạn nạn, không nảy sinh chút tình cảm mới là lạ. Ta không thấy tò mò lý do cô ta bỏ đi, ta chỉ thắc mắc duyên cớ hại ngươi giận dữ như vậy?”

Thủ Căn nhanh chóng đè nén chút khó chịu nhe nhóm trong lòng. Ghen tuông là thế này sao? Thủ Căn cười khổ.

Nghe thấy câu hỏi của y, Tam Đao ngồi dậy, tiện tay kéo người bên cạnh vào lòng.

“Nàng… không nên phát tán tin đồn hủy hoại thanh danh của ca, còn phái người sỉ nhục ca, làm ca bị thương.”

“Là cô ta?”

“Ừm.”

Nghe nói kẻ thù lớn nhất của mình lại là vị nữ lang trung y thuật cao siêu, điềm đạm nho nhã nọ, Thủ Căn chẳng mấy kinh ngạc. Nỗi chán ghét của cô gái kia dành cho mình, y dùng mũi cũng ngửi ra.

Đây chính là nguyên nhân y không dùng thuốc của cô ta đưa tới ban sáng. Lòng phòng người không thể thiếu, y không phải đứa trẻ chưa hiểu sự đời.

“Trước khi ta lâm bệnh, cô ấy từng tới tìm ta mấy lần. Cô ấy rất thích ngươi.”

“Ta biết.”

“Sau này nếu ngươi muốn lấy vợ sinh con, ta thà rằng ngươi lấy cô bé hung dữ kia cơ.”

“Ha ha!” Tam Đao không giận, hắn biết không thể nào có chuyện đó.

“Ngươi bề ngoài nhìn như lợi hại lắm, thật ra lại ngốc gần chết. Tâm cơ của vị cô nương họ Lý quá sâu, ta sợ tương lai ngươi phải chịu khổ.” Lúc nói chuyện, biểu tình của Thủ Căn vô cùng nghiêm túc.

Tam Đao nhịn cười, tim gan mềm nhũn. Thật là, hắn biết Căn Tử ca quan tâm hắn, cả việc giúp hắn chọn vợ cũng cố chịu đựng.

“Ngươi không làm gì cô ta chứ?” Trong lòng Thủ Căn rất phức tạp, hận, khẳng định có. Song đối phương là con gái, lại mang tình mang ân với Tam Đao, y chẳng hy vọng cô ta gặp chuyện không may. Cũng bởi tư tâm, y hy vọng đại lưu manh ngốc nghếch thành thật trong mắt y có thể cắt đứt quan hệ với cô gái kia càng triệt để càng tốt. Làm cô ta bị thương, về sau còn chẳng dây dưa khó dứt?

Tam Đao đại khái đoán ra phần nào suy nghĩ của Căn Tử nhà hắn. Hắn siết lấy y, cười cười.

“Đâu có, ta chỉ bắt hết lũ hãm hại ca lúc trước.”

Thủ Căn toàn thân căng thẳng.

Tam Đao cảm giác được nên cố sức ôm chặt y hơn, “Ca, không sao nữa, mặc kệ ca từng gặp chuyện gì, toàn bộ đều đã trôi qua. Vết thương xác thịt cuối cùng sẽ lành lại, về phần… Ca cứ xem như bị chó dại cắn càn, đừng để trong lòng. Ta sẽ giúp ca quên hết tất thảy, quên hết những thương đau…”

Tam Đao vừa nói vừa dịu dàng hôn lên đôi môi tình nhân, cuối cùng chẳng biết vì để đối phương quên đi mọi chuyện, hay chỉ bởi hai người đã trong sáng quá lâu, giờ đây nôn nóng muốn múa roi cưỡi ngựa.

“Khoan đã! Ngươi muốn sao hả?” Thủ Căn chẹn ngang hầu kết của hắn.

“Ây da, ca, đau!”

“Đau cái đầu ngươi! Ngươi giận đổ bìm leo thì có?”

“Đâu nào…” Nam nhân yếu ớt phân bua: “Ta chỉ muốn giúp ca quên…”

“Quên cái gì?” Thủ Căn lông mày trợn ngược, “Ngươi tưởng đàn ông trên đời đều thích chơi đùa mông đít đàn ông như ngươi hử? Ta khinh! Bọn chúng biến thái tới đâu cũng không biến thái như nhà ngươi! Mau đứng dậy cho ta!”

“Không muốn.” Nam nhân lí nhí cự tuyệt, “Không có là tốt nhất, mấy thằng đó… Căn Tử, ca xem, ta đã thành ra thế này, xin ca thương xót cho ta…”

“Xéo!”

“Ca! Hà Thủ Căn ca đừng quá đáng! Lần trước ca còn chủ động quyến rũ ta trong vườn, giờ chẳng phải ca đã khỏe lên nhiều à? Mượn mông ca chơi đùa vài lần thôi mà, nhỏ mọn quá làm chi!”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói… Á!!! Đứt rồi! Đứt bây giờ! Ca, ca mau buông ra! Oa oa!”

Khi Thủ Căn có thể chống gậy xuống giường đã là chuyện của bốn tháng sau.

Hiện tại, Phiến Mã đang vào cuối hạ đầu thu, khí trời bên ngoài rất tốt, không khí nồng đượm tươi mát ngày thu.

Thủ Căn đứng trước cửa nhà, hít sâu một hơi. Y biết, giây phút y bước qua ngưỡng cửa, hôm nay, thậm chí mai sau, y sẽ phải đối mặt với những chỉ trỏ đàm tiếu của toàn bộ người ở Phiến Mã.

“Ca.” Tam Đao chìa tay muốn dìu y, trên mặt vắt vẻo treo một nụ cười xấu xa song lại quá đỗi thâm tình.

Thằng nhãi này! Thủ Căn nhếch mép cười, tự nhiên bám vào cánh tay giang sẵn của ai kia. Bất chợt, đầu óc y hoàn toàn thông suốt.

Con mẹ nó, đây là cuộc sống của y cùng Tam Đao, liên quan cái thá gì tới người khác!

“Ngươi dám đi gặp cha ta không?”

“Tiểu nhân nguyện vì ngài đây lên núi đao, xuống biển lửa, quyết không từ nan!”

“Ha ha! Đi thôi.”

Cửa chính mở ra, tiết trời hôm nay tốt đến mức khiến con người chỉ muốn hét ầm lên:

CUỘC ĐỜI NÀY CON MẸ NÓ ĐẸP THIỆT!!!

Toàn văn hoàn.