“Cũng không tệ lắm. Sao vậy?”
“Vì nàng thích hoa mà.”
“Tất nhiên là em thích chúng.”
“Ta rất vui.”
“Vui sao? Ý chàng là sao?”
Lesche không thể trả lời. Các quý tộc đang cảnh giác chờ đợi cơ hội nhanh chóng đi theo Lesche, bao gồm cả Hoàng thử Jeun, người đã bắt đầu lên tiếng. Vậy nên Lesche là người duy nhất bị mắc kẹt trong đám đông. Bên cạnh Hoàng tử Jeun, Công tước Polvas cũng bị mắc kẹt với anh ta.
Không ai mạnh dạn trò chuyện cùng Seria có lẽ vì cuộc trò chuyện thân thiết giữa nàng với Marlesana, hoặc vì tai tiếng của Seria Stern.
Đôi mắt đỏ của Lesche dần cúi xuống gần hơn. Nàng cần phải đẩy chúng ra xa, cũng không khó khăn lắm vì đây là một kỹ năng khác của Seria.
‘Hoàng tử đã bị đẩy ra rồi.’
Cơ hội gặp được Đại Công tước chủ yếu sống tại lãnh địa Berg còn hiếm hơn gặp một Hoàng tử sống ở Thủ đô Đế quốc. Quan trọng hơn là Hoàng tử Jeun không có gì để chứng tỏ bản thân một cách rõ rệt ngoại trừ việc anh ta là con trai của Hoàng hậu Ekizel.
Lesche là một quý tộc có địa vị cao hơn cả Hoàng tộc, chàng còn là nhân vật nam chính. Ngay cả khi Seria gạt bỏ các cảm xúc cá nhân và nhìn chàng với cái nhìn khách quan thì chàng vẫn là người đàn ông tuyệt vời. Không chỉ ngoại hình. Seria không thể quên chiếc nhẫn của Berg mà Lesche đã đeo vào tay nàng.
‘Có lẽ mình sẽ không quên được. Những lời như thế này, những hành động này. Tôi có thể nhận được tình cảm như thế này từ ai chứ?’
Sau một lúc nhìn Lesche, Seria chuyển ánh mắt sang Marlesana đang đứng bên cạnh mình.
“Công tước Phu nhân…? Có chuyện gì thế?”
Bởi vì Marlesana đang nhìn Seria một cách rất kỳ lạ nên nàng nhanh chóng chớp mắt.
“Đại Công tước Phu nhân.”
“Vâng?”
“Cô có phiền nếu tôi nhìn kỹ hơn một chút?”
“...?”
Seria bối rối nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“...”
Marlesana nhanh chóng đảo mắt nhìn chồng mình, Công tước Polvas đang đáp lại lời chào của từng quý tộc.
“...”
Nhưng nàng có thể nói gì về đôi mắt của Marlesana, biểu cảm của cô ấy và cách mà đôi tay cô ấy đang chắp trước ngực? Nó rất đặc biệt. Marlesana giống như một nạn nhân bị tổn thương đang đăm chiêu nhìn mối tình đơn phương của mình từ xa…
‘Mình có đúng nếu chỉ ra chính xác đó là gì không?’
“Cô vừa nhìn Điện hạ với biểu cảm tương tự?”
“Sao cơ? Tôi sao?”
Marlesana trông khá hoang mang khi Seria hỏi lại.
“Không phải Đại Công tước Phu nhân cũng có tình cảm với Điện hạ sao?”
“Tất nhiên không…”
Seria định phủ nhận ngay lập tức nhưng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lòng khiến đôi môi nàng mím chặt.
‘Chuyện gì vậy? Mình không thể mở miệng nói được. Ai đó đã bỏ bùa mình à?’
Trong khi đó Marlesana tỏ ra thấu hiểu khiến Seria còn xấu hổ hơn nữa. Mặt khác nàng nghĩ điều đó thật kỳ lạ. Công tước Polvas yêu vợ mình, nhưng tại sao Marlesana lại nói cô ấy yêu đơn phương anh ta?
Marlesana thì thầm với gương mặt xấu hổ.
“Thật ra tôi đã phải lòng chồng mình…”
“Sao?”
“Nhưng vừa rồi tôi cảm thấy mình như thể đang nhìn vào gương vậy.”
“...”
Trong một lúc giữa họ có một sự im lặng.
‘Mình đã phải lòng Lesche rồi sao?’
Kỳ lạ là trong một lúc Seria không thể phủ nhận những lời của Marlesana khi mà cô ấy đã thổ lộ tình cảm thầm kín của mình với nàng. Đây là lần đầu tiên nàng có cuộc trò chuyện kiểu này.
Marlesana từ từ thận trọng mở miệng.
“Đại Công tước Phu nhân Berg. Từ bây giờ cô có thể gọi tôi bằng tên được không?”
“Được chứ, Marlesana. Cô cũng có thể gọi tên của tôi.”
“Tôi rất vui, Seria.”
Marlesana mỉm cười và siết chặt tay Seria. Ở Đế quốc Glick, việc một quý tộc có địa vị càng cao cho phép người khác gọi mình bằng tên càng có ý nghĩa.
“Chồng cô thật sự là người tuyệt vời, Seria. Việc ngài ấy là trung tâm của những tin đồn trong đế quốc là điều hoàn toàn hợp lý.”
Cô ấy chuyển ánh nhìn sang Công tước Polvas với một nụ cười dịu dàng trên môi.
“Chồng tôi là người khá kén chọn, nhưng không sao cả, đó vẫn là người tôi yêu nhất. Tôi đã yêu chàng ấy từ cái nhìn đầu tiên.”
“Trước khi hai người kết hôn sao?”
“Đúng vậy. Đó là trước khi chúng tôi đính hôn.”
Seria cười nhẹ. Công tước Polvas chưa bao giờ quên Marlesana cả khi cô ấy qua đời. Dù là một người nghiêm khắc và ít nói, anh vẫn hành động khó hiểu khi diện những bộ đồ màu hồng đến các buổi họp mặt xã hội. Anh thậm chí không một lần nhắc đến việc tái hôn cho đến tận cuối cuốn truyện.
Làm sao đó lại không phải là tình yêu được?
“Cô không nghĩ Công tước cũng dành tình cảm cho mình sao Marlesana?”
“Ôi…”
Marlesana luôn tràn đầy sức sống và thân thiện, ngay lúc này lại trở nên u ám. Cô ấy mỉm cười gượng gạo không như thường ngày.
“Tôi đánh giá cao lời nói tuyệt vời của cô, Seria. Nhưng không có chuyện đó đâu. Tôi có địa vị khác biệt với chàng ấy, và cuộc hôn nhân này hoàn toàn chỉ là một sự may mắn. Thật ra… tôi có cảm giác khoảng cách giữa chúng tôi khá lớn.”
“... khoảng cách.”
“Đây chỉ là tình yêu đơn phương thôi. Đó là lý do tại sao trước đó tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.”
“Về điều gì?”
“Tôi đã nói mình giống như đang nhìn vào một chiếc gương khi nhìn thấy cái cách mà cô nhìn Điện hạ. Nhưng Seria xuất thân từ một gia đình danh giá và cũng là một Stern…”
“...”
Marlesana đủ lịch sự để không nói hết câu, nhưng nàng có thể hiểu được. Seria thắc mắc tại sao nàng lại cảm thấy xa cách với Lesche. Marlesana nói cô ấy cảm thấy xa cách với Công tước Polvas vì địa vị cách biệt của họ, vậy nên Seria hiểu tại sao nàng lại cảm thấy như vậy với Lesche.
Một lần nữa Seria nhận ra Marlesana yêu chồng mình rất nhiều. Điều đó cũng khiến nàng nghĩ về cảm xúc của mình trong thời gian qua. Sau khi nàng biết mình đang nhìn chồng mình bằng ánh mắt thế nào, khi những người khác cũng nhìn chồng họ với ánh mắt tương tự thì nàng đã ngay lập tức nhận ra.
Để Seria sống sót, nàng đã phải để ý đến biểu cảm của Kalis, và cuối cùng nàng có thể đọc vị được anh ta và cả Lesche.
Điều đó vô dụng với người đã chìm sâu vào việc phải lòng ai đó như Marlesana, sẽ không ai dám đọc suy nghĩ của cô ấy nữa.
‘Trái tim mình…’
Những lời của Marlesana đọng lại trong tâm trí Seria.
Đó là tình yêu đơn phương và khoảng cách. Cả hai mở ra một vực thẳm sâu trong trái tim nàng. Không hiểu vì lý do gì, Seria chợt nhớ đến chiếc vòng trên cổ mình.
“Cô không thể đọc được khoảng cách qua ánh mắt của mọi người đúng không?”
Marlesana mỉm cười và gật đầu.
“Nhưng…”
Marlesana chuyển ánh mắt sang Công tước Polvas, người vẫn đang bị quý tộc vây xung quanh.
“Tôi không biết từ quan điểm của người trong cuộc. Tôi ước gì mình biết được ít nhất là một chút.”
‘Tốt hơn là cô không nên biết.’
Seria nhìn sang Lesche. Chàng trông như đang đi trên dây, giữa ranh giới giữa rắc rối và lịch sự, giận dữ và nhã nhặn khi bất ngờ bắt được ánh mắt nàng.
Ngay khi đó Lesche mỉm cười dịu dàng.
Một số người nhìn theo Lesche và đưa mắt về phía Seria. Nàng ngoảnh mặt đi, cảm giác má mình đang nóng bừng.
‘Tại sao chàng ấy cười lại khiến trái tim mình rung động khi có nhiều ánh mắt xung quanh như thế này?’
“Tôi sẽ đưa chồng mình ra khỏi đó ngay bây giờ.”
***
Thỉnh thoảng Lesche lại nhìn Seria, lắng nghe những người xung quanh. Chàng không có ý gì nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về hướng đó.
Seria đang trò chuyện cùng Nữ Công tước Polvas. Chàng biết Seria yêu mến cô ấy từ lâu từ khi họ trao đổi thư từ qua lại.
Chàng có thể nhìn thấy Seria ngày càng đến gần hơn. Nàng dừng lại trước đám đông và nâng cằm lên.
“Điện hạ.”
Nàng hạ giọng như thể đang ám chỉ người khác rằng ‘Tôi cần nói chuyện với ngài ấy’.
Nàng đẩy những quý tộc đang đứng vây quanh Lesche và dùng hết sức tiến vào trung tâm của đám đông. Những quý tộc mở to đôi mắt nhìn nàng đầy xấu hổ và quay mặt đi, không thể nói được gì vì Seria đã lườm họ.
Lesche gần như không thể kìm được tiếng cười sắp trào ra.
Chàng thắc mắc Seria sẽ nói gì.
“Đi thôi…”
Một lời ngắn gọn. Seria khoanh tay lại và ngạo mạn đưa một tay ra. Những ngón tay lần lượt nảy lên như đánh đàn piano. Trông nàng ấy oai vệ như thể muốn cho Lesche cơ hội được nắm tay nàng. Mỗi người đứng đó nhìn thấy đều không thể rời mắt đi. Đó là suy nghĩ của người đàn ông không thể rời mắt khỏi Seria nhất trong đế quốc này.
Tất cả các quý tộc ở cùng một nơi đều nhìn thấy ánh mắt Lesche dán chặt vào Seria, nhìn nàng di chuyển và thậm chí còn mỉm cười. Họ có những biểu hiện đầy kinh ngạc trên khuôn mặt. Một số cặp đồng tử nhấp nháy thậm chí còn không lọt vào mắt của Lesche.
Lesche vui vẻ nắm lấy tay nàng.
“Bữa tiệc cũng không tệ lắm khi nàng ở đây.”
Đó là điều đầu tiên Lesche nói khi thoát khỏi đám quý tộc. Seria nghiêng nghiêng đầu.
“Nhưng chàng không thích các bữa tiệc mà.”
“Ta không thích chúng.”
“Vậy mỗi lần chúng ta phải tham dự một bữa tiệc, em sẽ đến giải cứu chàng như thế này. Nếu chúng ta lặp lại khoảng mười lần, chàng sẽ thích được bầu bạn với mọi người thôi.”
Lesche bật cười. Hai người nắm tay nhau và nhàn nhã thưởng thức những bức tranh treo ở hành lang. Seria mua một vài bức tranh, nàng nói mình muốn treo chúng trong trang viên xanh. Lần này người phụ trách đích thân bước đến và cúi chào họ với sự cảm kích.
Chuyến tham quan gần như kết thúc.
Nữ Công tước Polvas đến gần Seria.
“Seria! Tôi không biết cô ở đây! Tôi vừa gặp phải hai thành viên trong nhóm trà của mình…!”
Phía sau cô ấy là hai nữ quý tộc trông có vẻ khá lo lắng. Ngay khi họ nhìn thấy Seria, họ ngay lập tức lịch sự cúi chào nàng. Cả hai đều trông trạc tuổi Seria.
“Gần đây có một quán trà rất đẹp, tại sao cô không đến đó trò chuyện cùng chúng tôi nhỉ?”
“Tiệm trà à?”
Lesche nhìn thấy đôi má đỏ bừng của Seria. Nàng có vẻ bối rối. Khi nhìn thấy ánh mắt nàng, chàng biết nàng đang lo lắng điều gì.
“Đi đi. Buổi tối ta sẽ đến đón nàng.”
“Dinh thự của Berg ở khá xa.”
“Nàng có thể đợi ở quanh đây. Ta cũng có chút việc cần xử lý.”
“Công việc gì vậy?”
Khi Seria chớp chớp đôi mắt hỏi lại, Công tước Polvas trầm tính đã lên tiếng.
“Tôi đã được yêu cầu tham khảo ý kiến của Đại Công tước về kế hoạch chinh phục. Tôi cũng sẽ đến đón Phu nhân của mình sau, vì vậy hãy thư giãn và trò chuyện với nhau.”
Seria hoài nghi nhìn Lesche như muốn hỏi, ‘Lời ngài ấy nói có đúng không?’ Sau khi chàng gật đầu, Seria mỉm cười. Lesche chăm chú nhìn nàng và hỏi.
“Seria, nàng có muốn một quán trà không?”
“Không, em chỉ thấy vui vì đã lâu rồi mới đi ra ngoài chơi như thế này.”
Lời nói của Seria là sự thật. Đã rất lâu kể từ khi nàng thư giãn và dùng trà với những người bạn cùng tuổi và cùng giới tính với mình. Nàng đã luôn bận rộn để cố gắng sống sót, do đó đầu nàng gần như muốn nổ tung khi cứ phải xem xét câu chuyện ban đầu, và việc Nữ Công tước Marlesana thích tính cách của Seria cũng đóng một vai trò quan trọng nào đó.
Một cuộc sống bình yên mỗi ngày. Nàng có thể ngửi thấy mùi trà mà nàng chưa từng uống.
“Gặp lại chàng sau, Lesche. Nếu bánh ở đó ngon em sẽ mua một cái cho chàng nhé.”
Seria thì thầm, phấn khích bước đi.
Không có chút sợ hãi nào trong giọng nói của nàng. Chắc chắn không đời nào Seria sợ hãi một buổi tụ tập xã hội được. Nhưng chàng không nghĩ nàng lại vui đến thế, đến mức đôi má nàng cũng đỏ ửng.
Lesche chăm chú nhìn lưng Seria khi nàng rời đi. Mái tóc nàng tung bay nhẹ theo gió. Khi Seria đang rời đi, nàng bỗng quay lại và mỉm cười với Lesche.
Sau đó nàng lại quay đi. Lesche không thể không đưa tay về phía Seria, nhưng tất nhiên không có gì để chàng bắt được. Bởi vì Seria đã đi xa rồi. Chàng hạ bàn tay trống rỗng của mình xuống, nắm chặt tay và mở ra.
Đôi mắt đỏ vẫn dán chặt vào Seria ở phía xa.
Kỳ lạ thay, nàng dường như biến mất ở đâu đó. Một cảm giác không rõ ràng đột nhiên xuất hiện. Ngay cả sau khi Seria đã lên xe, Lesche vẫn không thể rời mắt khỏi nàng một lúc.
** Còn tiếp **