“Tôi yêu em. Tôi muốn được ở bên em mãi mãi.”

“...Hả?

Đó là lời tỏ tình đầu tiên mà tôi nhận được trong đời.

Tôi đã từng tưởng tượng rằng khi mình được tỏ tình, nhất định nó sẽ diễn ra ở một nơi thật lãng mạn với cảnh đêm đẹp đến mê người.

Còn tôi sẽ khoác trên mình chiếc đầm xinh đẹp, nở nụ cười tươi tắn nhất trên đời với đôi mắt long lanh ngập nước. Sau đó, mọi chuyện sẽ kết lại với hình ảnh tôi nhào vào vòng tay của chàng trai ấy.

一Giờ nghĩ lại mới thấy, thứ ảo tưởng từ đời thuở nào đó của tôi đúng là nực cười.

Trên thực tế, cho dù tôi có xúng xính váy đẹp, tôi cũng chỉ biết đứng nghệt ra đó thay vì làm bất cứ điều gì khác. Miệng thì chỉ biết ngoác ra thành một nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt.

Trước mặt tôi là một gương mặt tuyệt đẹp với đôi gò má đỏ bừng.

Anh ấy có mái tóc màu hoàng kim lấp lánh và cặp mắt màu trời đẹp đẽ. Anh ấy cao hơn một kẻ có chiều cao dưới trung bình như tôi hẳn hai cái đầu. Cơ thể thanh mảnh ấy nhất định trông sẽ rất tuyệt khi không mặc đồ.

Ngoài ra, anh ấy còn rất thông minh, thêm nữa là rất dũng cảm, tử tế và tốt bụng.

Chủ nhân của sự hoàn hảo cả về ngoại hình và tính cách ấy không ai khác ngoài hoàng tử của vương quốc này, quốc vương tương lai一đồng thời cũng là vị anh hùng được thần linh lựa chọn.

Mới hôm trước thôi, anh ấy đã cứu cả thế giới.

Tất nhiên, anh ấy được biết đến với rất nhiều danh hiệu.

Anh thẳng thắn nói với tôi điều đó.

Ánh nhìn nhiệt thành và cháy bỏng của anh chiếu thẳng vào tôi. Nắm tay siết chặt của anh run lên nhè nhẹ一nhờ vậy, tôi biết được hẳn anh đang lo lắng lắm.

Thật hiển nhiên一một sự thật không thể chối cãi được.

“...Ừm.”

“Hm?”

Tuy nhiên, tôi phải nói điều đó, nhất định tôi phải hỏi一

“一Ngài có nhầm tôi với ai không?”

Tại sao tôi lại là người được tỏ tình chứ?

Tôi thực sự không thể hiểu được.

Tôi, nhân vật chính giữa sự hỗn loạn này, là một thành viên của tổ đội Anh Hùng.

Thế nhưng, tôi không phải là một tiểu thư trác tuyệt, không phải một nữ kỵ sĩ xinh đẹp với vòng một quyến rũ, hay là một pháp sư nóng bỏng, kiêu sa.

Tôi chỉ đơn thuần là kẻ vác hành lý cho họ. Hơn ai hết, tôi chỉ là một cô thôn nữ vô cùng bình phàm mà thôi.

★★★★★

Lý do một cô thôn nữ bình thường lại có thể tham gia vào tổ đội anh hùng có thể nói là kết quả của một hậu quả.

Tôi chỉ là một cô gái nhà nông được sinh ra ở một ngôi làng nọ.

Mẹ tôi là một nữ tiếp tân của một nhà trọ trong trấn nhỏ, trong khi cha tôi, người đã trúng tiếng sét ái tình với bà, là một cựu mạo hiểm giả. Trong thế giới này, họ chỉ là một cặp đôi vô cùng bình thường.

Là con của hai người và được sinh ra trong thị trấn nông thôn đó, tôi được mọi người nhận xét là khá xinh xắn. Nhưng một khi đặt chân đến một thành phố thực thụ, cô gái tầm thường như tôi đây chắc chắn sẽ trở nên lu mờ ngay tức khắc.

Điều duy nhất khiến tôi trở nên đặc biệt là khả năng siêu phàm của mình, ‘Sức mạnh siêu nhân.’

Kể từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã rất khoẻ và mạnh mẽ. Nói vậy nhưng tôi không có kỹ năng dùng kiếm hay võ thuật nào cả, nên nó chỉ đơn thuần là sức mạnh phi thường mà thôi. Một cô thôn nữ mạnh mẽ và kiêu hãnh一chính là tôi.

Nếu tôi là một thằng đàn ông, nhất định sẽ có chỗ cho tôi sử dụng sức mạnh của mình và trở thành trụ cột ở đó.

Thế nhưng, vì tôi là phụ nữ nên thứ sức mạnh đó không chỉ vô dụng mà còn là trở ngại. Bởi sức mạnh của mình, tôi không còn được coi là một cô gái dễ thương nữa.

Nhất là hồi tôi còn chưa thể kiểm soát được sức mạnh của mình, làm việc nhà thật đúng là khủng khiếp.

Chỉ bất cẩn chút thôi là cái thớt thành hai nửa ngay, nên với tôi, thái rau đúng là rất khó. Nhưng thành phẩm thì không đến nỗi tệ一không, thực ra thì nó rất ngon đấy chứ. Khi giặt là, nếu tôi không cẩn thận, cả quần áo và bàn chà đều sẽ tan thành từng mảnh. Và cả thêu thùa, đừng nói đến chỉ hay vải, đến cả kim cũng có thể gãy làm đôi.

Ngược lại thì tôi khá giỏi mấy công việc dùng đến sức mạnh一như là đốn củi. Tôi được xem là người giỏi nhất trong làng, nhưng vì đó vốn chẳng phải là công việc dành cho phụ nữ nên đến cả gia đình tôi cũng thấy khó xử khi để tôi làm vậy.

Dĩ nhiên, tôi không hề nổi tiếng trong làng chút nào.

Chỉ có mặt cô ta là xinh.” Ấn tượng của mấy gã trai trong làng về tôi là thế. Cô gái được yêu mến nhất trong làng là một cô may vá rất giỏi. Thú thật thì trông cô ấy khá bình thường, nhưng đó chỉ là tôi đang ghen tị thôi.

Dẫu sao thì, mùa xuân cuối cùng cũng về với tôi.

Tôi được hứa hôn với cậu bạn thời thơ ấu đã ở bên tôi rất lâu rồi.

Khi còn nhỏ, hắn là một kẻ bắt nạt, và tôi đã đánh sấp mặt hắn mấy lần rồi, nhưng tất cả đều chỉ là quá khứ.

Khi nói đến chuyện hôn nhân, hắn là người đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.

Thực ra thì, có lẽ hắn là lựa chọn số một của cả làng. Hắn có khuôn mặt lạnh lùng và rất nổi tiếng với phái nữ. Tôi đã rất kích động khi có thể gả cho hắn.

Tôi đã hy vọng có thể cải thiện mọi kỹ năng của bản thân khi trải qua những buổi huấn luyện làm dâu. Không chỉ xuất sắc trong nấu nướng, tôi còn lên kế hoạch tự may váy cưới cho mình một cách ngây thơ dù khả năng thêu thùa của tôi dở tệ. Suốt quãng thời gian đó, tôi đã trông chờ từng ngày cho tới khi tổ chức đám cưới.

Nhưng trớ trêu thay, mọi chuyện đã kết thúc trước cả khi bắt đầu.

Không lâu sau đó, hắn nói về việc mình sẽ cưới một cô gái khác.

Không chỉ xinh xắn nhất, cô ấy cũng là cô nàng khéo léo và nữ tính nhất trong cái làng này.

Có vẻ như cô ấy đã mang trong mình giọt máu của hắn, nên tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài buông tay.

Hắn, cô gái đó, và cả cha mẹ hắn, đều cúi đầu trước mặt tôi. Tất cả là vì đứa trẻ. Không còn cách nào khác, hắn đành huỷ hôn với tôi. Rốt cuộc thì, chúng tôi không thể không nghĩ đến hạnh phúc của đứa trẻ được.

Dù thất vọng là thế, nhưng tôi còn choáng ngợp hơn trước sự thấu hiểu của cha mẹ mình, dù họ vốn rất giận dữ.

Một lần, trong khi đang đi dạo trong làng để thay đổi tâm trạng, tình cờ tôi bắt gặp hắn và bạn mình đang chuyện trò với nhau.

Một cách xấu hổ, tôi trốn đi khi linh cảm mách bảo tôi nghe lỏm cuộc trò chuyện của hai người họ.

“Cậu, cậu ổn thật chứ?”

“Ờ, dù bố tôi hơi thất vọng một tí.”

“Cái nhà trọ đó ăn nên làm ra phết đấy chứ? Thế nên ông ấy mới muốn cậu cưới cô ta mà.”

“Chắc rồi, nếu tôi làm rể nhà đó, không chỉ trả được hết nợ mà chuyện ăn uống cũng chẳng thành vấn đề.”

Tôi đã thực sự nghĩ rằng hắn và bạn hắn lo lắng cho đứa trẻ. Tôi đã thực sự tin tưởng rằng không ai làm sai cả. Thế nên, tôi đã định rời đi ngay sau đó, nhưng一

“一nhưng mà, tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sau khi cưới cô ta. Ý tôi là, ai thèm cưới một cô ả quái dị như thế chứ? Cô ta khoẻ hơn bất cứ thằng đàn ông nào khác, lỡ như cô ta giết tôi thì sao? Nghe thì vô lý đấy, nhưng ai mà biết được? Nhất là sau khi tôi chim chuột với gái khác để huỷ hôn với cô ả.”

Hắn là gã tồi nhất.

Nhưng dù nghĩ vậy, tôi có thể phần nào hiểu được nỗi sợ của hắn.

Tôi bật cười và lặng lặng quay gót rời đi.

Nghe được nỗi lòng thực sự của hắn, tôi thậm chí chẳng còn tâm trạng để mà nghĩ rằng mình là nữ chính trong câu chuyện khổ tình nào đó nữa. Thậm chí tôi còn không rơi một giọt nước mắt.

Thay vào đó, cơn phẫn nộ tuôn trào khiến cơ thể tôi nóng hừng hực.

“Nếu anh không muốn cưới tôi thì nói thế ngay từ đầu đi…!”

Nếu hắn không thích tôi, đáng ra hắn phải từ chối tôi ngay từ đầu chứ.

Tôi không hề ép buộc hắn. Thậm chí, hắn mới là người cầu hôn tôi trước kìa. Lần chúng tôi gặp mặt, hắn đã nói: “Cùng hạnh phúc bên nhau nhé.” Thế nên tôi mới chấp nhận lời cầu hôn đó chứ.

Tôi không quan tâm hắn ghét tôi đến mức nào, nhưng phản bội tôi như vậy ngay giờ khắc cuối cùng?

Hàng tá cái cây đã đổ rạp sau khi chịu trận từ những cú đấm giận dữ của tôi. Bởi vậy, một phần ngọn núi vốn đã xói mòn vì mưa gió sẽ sụp lún, nhưng tôi không hề biết điều đó.

Chỗ đất đổ lẫn với cát ập xuống cánh đồng của một nhà nào đó trong làng, nhưng tôi cũng không biết điều đó.

Tình cờ thay, cánh đồng đó thuộc sở hữu của cậu bạn thơ ấu kia của tôi, nhưng tôi không biết đến điều đó.

Đó là phí an ủi thôi! Cứ lấy đi, đừng chần chừ!

Nhưng, chà, nếu thiệt hại nặng nề quá thì mình sẽ đền bù sau vậy!