“Hội đồng Xô Viết Ural chính thức tuyên bố tử hình các người!”
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Trong nháy mắt, hoàng tộc bị cơn mưa đạn của Bolshevik xé nát người. Gia đình Romanov hứng chịu lấy cơn đau tột đỉnh từ họng súng của quân Cộng sản. Đoàn quân công nông giờ đây đã quay lưng hoàn toàn với Sa hoàng, người được coi như cha già dân tộc.
Và giờ, vị cha già ấy cùng dòng dõi đang bị giam cầm ở nơi quỷ tha ma bắt giữa chốn Yetakinburg rồi tiễn về địa ngục. Tử thi quăng quật như đồ rác rưởi, chôn vùi ở nơi mà chẳng ai thèm để tâm. Cái kết quả là bi kịch.
“Ừm, vậy là hết phim!”
Xem lại thước phim về gia đình Romanov, tôi chỉ biết thở dài trong bất lực.
Chắc chắn câu chuyện này không nên có cái kết ghê rợn như vậy. Dẫu cho lịch sử trước kia đâu ít mẩu chuyện về cả dòng họ bị tàn sát vì sự bất tài, vô dụng của kẻ cầm đầu, tôi vẫn thấy băn khoăn trong lòng khi bên Hồng quân ra tay như thế.
Không chỉ với tư cách là công dân Hàn Quốc, nơi tuyệt đối bảo vệ tự do lẫn dân chủ của người dân.
Mặt khác, thật đáng buồn khi Hoàng đế lại thất bại trước hệ tư tưởng vi-rút như chủ nghĩa cộng sản. Hồng quân chỉ thỏa mãn khi kẻ thù của họ bị tuyệt diệt... Ugh.
Nhưng không phải mình tôi lẻ loi trong rạp chiếu phim này. Vẫn còn ai đó đang ngồi kế bên, nói thì thầm gì đó.
“Các cậu nghĩ Romanov là phe chính nghĩa không?”
Tôi hướng ánh mắt sang tay phải, bắt gặp ở đó một người nước ngoài có vẻ mặt nghiêm trọng. Thật khá hiếm để thấy một gã đàn ông da trắng biết nói tiếng Hàn vào những ngày này. Nhưng gã đang làm gì chứ?
Tự dưng bắt đầu tự hỏi rằng phe Nicolas có là anh hùng của Đế Quốc. Có lẽ đang chơi trò đoán đố tương tự Gung-Ye chăng?
“Này, tôi chẳng nói gì cả.”
“Tất cả hiện rõ trên mặt ông rồi kìa?”
“Không hẳn là quá chính diện. Nhưng việc bị Hồng quân ra tay như thế... Có hơi nhục nhã quá!?”
Nếu là tôi, thà bị gã Serbia nóng nảy giết chết còn hơn là rơi vào Hồng quân xuất phát từ nông dân kia, quả thực là đáng xấu hổ.
“Đặc biệt là những tên người Nga tàn phá đây ít. Họ dù nắm quyền nhưng thậm chí không cố gắng thực hiện các cải cách theo hướng Stolypin, người cũng bị ám sát trong thời kỳ đế quốc vẫn còn tồn tại. Những việc như tập thể hóa quy hoạch kém. Sự cầu thả vô tội vã, khiến rất nhiều người Ukraina rơi cài nạn đói đến mức họ thậm chí còn tính đến chuyện ăn thịt người chết để sống sót.”
“Hiểu rồi. Nhưng đó là chuyện của người Nga mà. Người Hàn Quốc như anh thì hiểu gì chứ? Có liên quan gì sất.”
“Nếu không có ai đó cố tình chặt đôi bán đảo Triều Tiên tuyệt đẹp này làm đôi thì tôi đâu có rảnh ngồi phàn nàn ở đây rồi.”
Tôi và tên ngoại quốc nói chuyện rôn rả về chính trị một hồi. Đúng vậy, bán đảo của chúng tôi, luôn tự hào vì vẻ ngoài quý giá nhất. Với đường biên giới như chốn tiên nơi sông Áp Lục.
“Khá rắc rối đấy nhóc. Vậy cậu ủng hộ Phong kiến hơn là Cộng sản?”
“Sao lúc nào là Quân chủ và Vô sản? Dân chủ tư sản không được sao!”
Nam Hàn trước đây cũng có khoảnh lịch sử trầm mặc với việc bị Đế Quốc Nhật Bản đô hộ liên tục suốt 36 năm trời do sự bất tài của Triều đình Joseon. Và bạn đang ép tôi chọn đi theo Quân chủ? Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện hoang đường đó!
“Cậu chả có chút gì tò mò sao?”
“Cái gì cơ?”
“Câu chuyện sau bộ phim ấy?”
“Cứ tập trung tìm hiểu về lịch sử của nước Nga là tự khắc hiểu ra mà.”
Tôi tự hỏi liệu nó có đúng quan trọng với hiện tại? Thành thật mà nói, xung quanh là bộn bề công việc. Bắt tôi làm vậy có quá đáng?
“Và, tốt hơn hết nên tự tạo cho mình cây chuyện riêng. Vẫn có cửa sau cho phe Dân chủ, Kerensky.”
Chuyện quái gì cơ? Kerensky là tên khỉ ho cò gáy nào thế? Trước đây chưa từng nghe bao giờ. Chết tiệt, tự dưng nói ra cái tên lạ hoắc như thế không khiến người ta hoang mang sao?
“Rất tiếc ở Nga không còn. Nói hơi xa nhưng Hàn Quốc và Nga đã từng là đồng minh. Họ còn chiến tranh với Nhật Bản để giúp Cao Ly mà!”
Mặc cho tôi không biết quá nhiều về sử học, nhưng lão ta suy bụng ta ra bụng người thật á? Quá là đánh đồng và lạc đề khi liên kết chúng.
Bất chợt, gã quăng cho tôi ánh nhìn mưu mô, xảo quyệt với ý định nguy hiểm nào đó. Trực giác nói với bản thân như vậy, và thường sẽ luôn chính các. Cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta khiến tôi không khỏi lạnh sống lưng
“Bất kể ông có mục đích gì đi nữa! Tôi cũng chỉ là một gã Á Châu bình thường. Tôi thật sự chẳng biết gì cả!”
“Không sao, nhân loại vốn là loài dễ thích nghi mà. Cố gắng hết sức nhé, nhóc con.”
“Tuy hơi quá đáng, nhưng nhớ dọn dẹp thời gian kĩ lưỡng vào.”
Cùng với tiếng lẩm bẩm của tên ngoại quốc, tôi bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ rồi ngã gục xuống. Ý thức dần trở nên mơ hồ. Tôi nhìn thấy những bóng dáng kì lạ, tự hỏi chúng là gì trước khi ngất lịm.
.....
Khi tỉnh lại, tôi thấy bản thân mình đang nằm lại ở bãi đất trống.
Cơ thể bị quăng quật sang một bên không khác gì thứ rác rưởi. Toàn thân tôi đau nhức muốn rã rời chân tai.
Thằng già vừa đó ném tôi vào đây rồi cứ thế biến mất vào hư vô à? Tôi nhận ra mình chẳng mang theo gì trên người cả.
Ít nhất thì không bị thương quá nặng. Cố gắng mở mắt rồi trông thấy những tên đàn ông da trắng khoác quân phục đang vội vã đổ thứ chất lỏng kì lạ lên người tôi.
À, tôi biết bọn chúng.
Những quân Bolshevik đã bắn chết gia đình Nicholas II.
Ngay lúc này, đống ký ức không rõ ràng cứ thế tràn về tâm trí tôi dồn dập. Đầu tôi đau như búa bổ, muốn vỡ bung bét ra. Choáng váng, trong đầu dần hiện ra những kí ức của tiền kiếp. Cứ như mấy câu chuyện chuyển sinh ấy.
Sau vài phút lờ mở, tôi nhận ra cơ thể này không phải của mình.
Anastasia Nikolaevna Romanova.
Cô con gái út của Sa Hoàng Nicholas II, sau này bị những người Bolshevik bắn chết cùng gia đình ở Yekaterinburg.
Hãy xem xét tình trạng của tôi lúc này nào.
Tôi muốn sống, chắc chắn rồi. Nhưng lúc này, Đế Quốc Nga đang trong quá trình sụp đổ, bắt đầu từ Chủ Nhật Đẫm Máu, nơi họ đàn áp dã man những người biểu tình mang theo mong muốn Sa hoàng rủ lòng thương xót.
Sau khi ủng hộ Serbia, lại thêm sự kiện ám sát Thái tử Áo – Hung, người Nga buộc phải gia nhập phe Hiệp Ước trong Thế chiến thứ nhất, chỉ để phải đối mặt với thảm họa tại Mặt trận phía Đông với Đức để rồi sinh ra một cuộc cách mạng mà chẳng ai muốn.
Đế quốc và Sa Hoàng lụi tàn, và nước Cộng hòa tư sản Nga mới ra đời, nhưng rồi những người Bolshevik lại tiếp diễn nội chiến. Khi thắng lợi, nhà nước Liên Xô ra đời.
Trong quá trình này, phía Xô Viết coi chuyện hành quyết gia tộc Sa hoàng là chiến tích quan trọng đánh dấu sự chấm dứt của chế độ quân chủ phong kiến.
Tội lỗi của cha mẹ đã đổ lên đầu con cái một cách vô lý. Anastasia, Maria và Alexei không đáng tội chết.
Để mà nói rõ hơn, quân Bolshevik muốn loại bỏ bất kỳ phần tử Bạch vệ chống lại mình.Do đó, họ vẫn hành quyết Sa Hoàng một cách trắng trợn mà chẳng thông qua hay cần tới tòa án xét xử.
Tôi có một ký ức sống động trong cơ thể này.
Nhờ những món đồ trang sức giấu trong áo corset, ban đầu có sống sót, nhưng sau đó, đám Cộng sản đã đâm vào cơ thể Anastasia bằng lưỡi lê.
Tôi không phải là chuyên gia về lịch sử thế giới, nhưng đọc đủ để biết những kiến thức cơ bản.
Anastasia, người vì vết thương lưỡi lê gây ra, đã chết, và tôi đang nhập vào trong cơ thể cô nàng đáng thương này.
Ông già đó bảo tôi hoàn thành câu chuyện ngoài bộ phim.
Nói cách khác, anh ấy đang bảo tôi tạo ra một lịch sử thay thế.
Tôi nghe nói rằng thi thể của gia đình Nicholas II sau đó bị thiêu bằng dầu rồi chôn cất cẩu thả.
Xét theo tình hình hiện tại, thứ họ đang đổ lên người tôi…
Vâng, đó hẳn phải là dầu.
Và họ sắp đốt nó.
Xèo xèo.
Nhưng kỳ lạ thay, cơ thể tôi vẫn ổn, chẳng có gì xảy ra ngoài thứ âm thanh bừng bừng cháy bên tai.
không bắt lửa.
Nói chính xác hơn thì xung quanh toàn là lửa, nhưng không có ngọn lửa nào đủ để thiêu chết vào tôi.
“Nhóc sẽ không chết đâu.”
Đây có phải là ý lão ấy muốn nói không? Nếu vậy thì tuyệt thật. Cơ mà nếu được thì sao không là người khác? Chuyển sinh kiểu quái gì thế? Trong cơ thể của một người con gái Nga yếu ớt, đã thế còn giữa thời hậu chiến loạn lạc này.
Nếu là Alexei thì đã tuyệt. Không, cậu bé quá yếu ớt để nhập vào. Olga? Người được chọn cho vương miện? Tôi băn khoăn tự hỏi
Ước gì tôi quay lại và tái cơ cấu, xây dựng lại nước Nga bằng cách tiễn tên Rasputin đó xuống nấm mồ vĩnh hằng.
Hơn nữa, quăng một tên Hàn Quốc vào câu chuyện của đám người Nga mắt xanh da trắng không phải quá lạc đề sao! Nếu như thật sự trong tiểu thuyết, tôi đã quay về Joseon, đưa Đại Hàn Dân Quốc đến siêu cường và lòng tự hào dân tộc chủ nghĩa tuyệt đối. Nhưng giờ lại thành ra thế này.
Tôi là Anastasia.
Hướng ánh mắt sắc lẹm về phía đám Bolshevik định thiêu chết mình, tôi trông thấy chúng đứng im mà chết lặng. Cơ thể sựng lại, đông cứng khi mặt hiện rõ sự hoảng sợ.
Không quá ngạc nhiên khi họ vừa mới giết cô với lưỡi lê, rồi lại thấy nàng hồi sinh, lại không bị lửa đốt trụi như thịt nướng nên hẳn là chúng sợ chết khiếp cho coi.
Vấn đề quan trọng nhất vẫn là phải sống sót và chạy khỏi đây ngay lập tức. Tôi không muốn bị chôn thêm lẫn nữa, nên việc khả thi nhất có lẽ là chạy trốn để tìm hiểu về mọi thứ chăng?
Vậy thì tôi nên trôi dạt ra Hoa Kỳ hay tới Anh Quốc? Nơi vua George V có họ hàng gần với nhà Romanov. Mặc cho không chấp nhận dòng máu Nga, họ chắc vẫn cho đứa cháu gái bé bỏng này tá túc? Mà cũng không khả quan.
Không biết có nên để quân Bạch Vệ tự sinh tự diệt hay không
Lúc này, những quân hành quyết đang lùi lại vài bước, không tin nổi vào mắt mình. Nếu là tôi, cũng sẽ chẳng khác mấy với gã, cũng ngã ngửa khi người phụ nữ mình biết bất ngờ đứng dậy như thây ma vậy.
Nhưng cũng có thể dùng nó như thứ công cụ để chống lại Hồng quân. Tôi nhất quyết đứng dậy. Dẫu cho cơ thể tuổi đôi mươi của cô có chút khó khăn.
Tôi quyết định tự coi mình là thánh. Như những gì Giáo Hội chính thống Nga đã công nhận vào những năm 2001. Không thì cũng khác gì con thây ma lang thang giữa nước Nga mênh mông.
Tôi tự kiêu đứng dậy, phẩy tay trước đống lửa tàn đang thiêu mình. Trông thấy vẻ đắc thắng, Bolshevik sợ sệt giữ lấy nhau.
Nữ Đại vương công tước Anastasia Nikolaevna Romanov của Đại Nga Bạch vệ vẫn còn sống!
“Chuyện gì đây? Ả ra vẫn chưa chết?”
“Báo cáo, chúng tôi đã bắn và xử lý bằng lưỡi dao rồi! Thậm chí còn thiêu xác ả phù thủy nhưng không có gì xảy ra cả.”
Tôi liền bật cười, nói ra những lời hoa mỹ từ miệng của nàng Anastasia. “Tất cả đều vô ích! Ta là thánh nhân.”
“Ta sẽ trừng phạt tất cả những bọn Xô Viết đã bất kính với-“
“Im miệng!”
Đoàng!
Chưa kịp dứt câu, tôi đã bị một gã nã đạn vào người