Rất lâu về trước, có người từng nói: “Vì tinh tú cao vời vợi càng rực sáng bao nhiêu, trời đêm u tịch càng tăm tối bấy nhiêu.”

Đã lâu lắm rồi mới lại được nhìn thấy trăng non khiến cô sực nhớ ra câu danh ngôn nọ. Dĩ nhiên, dù nói thế nào thì cô cũng không phải kiểu người kiêu căng đến độ tự coi bản thân là một “vì sao” như thế. Vậy nhưng, với những ai đã từng quen biết cô thì nhất định họ sẽ cho rằng cô xứng đáng với danh xưng ấy lắm chứ. Trước mỗi lần đi săn, cô luôn chuẩn bị thật kỹ lưỡng, theo cách hoàn hảo nhất có thể, bất kể mục tiêu là con người hay dã thú. Nếu phải săn bằng được một vì tinh tú trên trời cao đi chăng nữa, cô dồn hết tâm sức vào mà sắp đặt mọi thứ, như muốn tuyên bố tất cả những cuộc săn trước giờ rồi đây sẽ trở thành dĩ vãng không đáng để nhắc tới.

Và đêm nay, đám người đang truy lùng cô vô cùng gắt gao kia xem ra cũng chuẩn bị không hề kém cạnh chút nào. Xem chừng chúng cực kỳ tin tưởng vào chiến thắng của mình, đến nỗi khiến cô thực lòng nghĩ: “Ra là thế—đám này có khi phá hủy được cả một vì sao nữa là.”

“Kh…!”

Đang chạy băng băng qua hàng cây rậm rạp thì bỗng nhiên cô cảm nhận được một cảm giác như cơn khát máu ghê người quấn lấy gót chân không rời, và rồi hàng đống vuốt sắc khổng lồ thình lình hiện ra từ bóng tối, nháo nhào phá nát mọi thứ trong tầm mắt. Cô xoay mình cái thoắt, rút con dao tế athamé ra đỡ, nhưng ngặt nỗi không thể làm lệch hướng tấn công nên bị hất tung lên không trung. Chân vừa rời đất, nhân lúc để lộ sơ hở, lại thêm một bộ vuốt khác thuận thế chém mạnh về phía cô, tạo thành một đòn liên kích.

“Haaaa!”

Cô giậm nhảy một bước vững vàng ngay trên không, hai tay cầm hai dao bắt đầu phản công không ngừng trước khi nó kịp xé xác con mồi. Nhác thấy bộ vuốt không còn hung bạo như trước nữa, cô tiếp đất và chuẩn bị chủ động tấn công.

“—?!”

Một làn sương đen ập đến choán lấy tầm nhìn, buộc cô phải ngừng lại. Toàn thân ớn lạnh, cô nhảy ngược về sau dù vẫn chưa thấy được gì. Cô phản ứng không chậm, nhưng làn sương đen đã kịp chạm đến bả vai trái. Cô rùng mình một cái chẳng lấy làm dễ chịu, dựng hết cả tóc gáy. Nhưng cô không còn thì giờ để suy nghĩ thêm nữa.

“Fortis flamma maxime!” (Tiếng Latin. Tạm dịch: Lửa thiêng/Hỏa diệm Tối cường)

Ánh sáng đỏ rực chiếu xuống từ trời cao tựa sóng cuộn thành tầng cao vì biển lửa mà sinh ra, ngay tức khắc thiêu đốt cây cối xung quanh hóa tro tàn bằng nhiệt lượng khủng khiếp, lớp sau xô lớp trước lao thẳng vào cô. Người con gái ấy cầm sẵn song đao athamé, đoạn múa lưỡi dao ngoáy tít, xoay vòng hỏa diệm đương ập tới để tản lửa ra khắp chung quanh, hòng đánh chệch hướng một phần của cơn sóng nhiệt. Mặt đất biến thành cái vạc dầu sôi sục những dung nham ẩn dưới lửa hung. Chỉ riêng phần đất đá dưới chân cô là còn nguyên, để cô đứng trên đó như một hòn đảo nhỏ.

“Vậy mà vẫn sống sót được thì đúng là rất ấn tượng. Nhưng cả hai ta đều biết dù ngươi cố vẫy vùng thế nào đi nữa thì cũng vô ích.”

Giọng nói của một người đàn ông vang lên, tràn đầy thâm ý mỉa mai chế giễu. Cô gái ngước lên màn đêm thăm thẳm mà vằng vặc dịu sáng - ở nơi đó là vầng trăng khổng lồ vào một đêm không trăng. Đương nhiên, đây không phải vầng trăng từ thiên nhiên mà có. Mà là một quả cầu ánh sáng được ma thuật tạo nên, một câu thần chú cơ bản mà ngay đến trẻ con nếu đủ học đủ hành cũng niệm được. Cô không ngừng run rẩy ớn lạnh. Chỉ những kẻ sở hữu sức mạnh khôn cùng mới đủ khả năng biến một câu thần chú chiếu sáng đơn giản như thế thành cả một vầng trăng.

Sáu cái bóng bỗng từ đâu xuất hiện giữa tầng không, từ ánh sáng của mặt trăng nhân tạo nọ mà hắt xuống. Một đứng trên ngọn cây ngất ngưởng, một ngồi trên chổi thần. Một lại nghỉ ngơi trên vai gã khổng lồ bí ẩn. Các thợ săn tinh tú cứ vậy mà hướng mắt nhìn xuống cô từ vòm cao.

“…!”

Bất chợt, bên vai trái của cô bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy liên hồi mà không tài nào kiểm soát nổi, ngay chính chỗ làn sương đen ban nãy chạm vào, và rồi tiếng cười khằng khặc vang lên bên trong bộ đồ cô đang mặc, khiến cô không còn thì giờ đâu mà kịp phản ứng. Một gương mặt méo mó ghê tởm to tựa nắm đấm con nít hiện ra, nhai ngấu nghiến vạt áo.

Không chút chần chừ, cô xẻo khối ung nhọt trên người mình đi, cùng với đó là hẳn một mảng vai. Cục thịt rơi đánh bẹp xuống đất. Một trong số sáu cái bóng đang quan sát chợt cất lời than vãn:

“Aaa, bé cắt bỏ chị rồi, thật tàn nhẫn làm sao. Ôi cô đơn quá, chị thấy cô quạnh quá. Để chị hòa làm một với bé đi mà.”

Giọng ả đàn bà khản đặc, nghe hệt như một con cừu kêu be be mà bị dập thanh quản. Bóng đen kia nhìn vừa giống vóc người thiếu nữ, vừa giống hình dáng bà già, khóc lóc ỉ ôi rồi lại bật cười khanh khách. Chắc hẳn nó đã từ bỏ quyền làm người từ lâu. Quả không khác gì hơn một lời thầm thì loạn trí của một ác linh, cố bám víu lấy giọng nói thật chất của con người.

“Vậy ra bà đây là kẻ thắp sáng/ác quỷ đó sao? Vinh dự thực đấy, mụ già lọm khọm.”

Một giọng nữ vang lên tràn đầy địch ý không hề giấu giếm. Ẩn hiện dưới ánh sáng lờ mờ là một cái bóng ục ịch quái đản, tuyệt nhiên không phải con người, đặc biệt là từ vai trở lên. Cánh tay ả ta luỳnh khuỳnh kỳ dị, tính ra dễ đến phải có tới năm cái khớp, lại thêm móng vuốt dài ngoằng, bén tựa dao rèn. Thậm chí phần móng tưởng chừng như đã bị cô chém đứt trong trận giao tranh khi nãy cũng đang mọc lại như mới ngay trước mắt cô.

“……”

Dù bị khích tướng nhưng cái bóng lờ không đáp, giữ im lặng, giơ cao cây quyền trượng cầm trong tay. Nguồn ma lực khổng lồ không tưởng giúp duy trì quả cầu ánh sáng bắt đầu tuôn trào. Ánh sáng chiếu ngược khiến cô không tài nào quan sát kĩ được khuôn mặt của bọn chúng, nhưng cứ nhìn dáng đứng vững như bàn thạch thế kia, cũng đủ hiểu chúng chính là kẻ mạnh.

“Tới mà giết tao đê! Kya-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha!”

Tiếng cười cuồng loạn phát ra từ giọng điệu của một lão già khú đế nhưng sao mà nghe vô tư lự như trẻ thơ. Sinh vật khổng lồ có cái bóng cỏn con cọt kẹt đứng dậy, sừng sững trên mặt đất.nó vươn đôi bàn tay quá khổ đến cô gái, như một đứa trẻ cố bắt một con châu chấu.

“Gladio!” (Tiếng Latin. Tạm dịch: Kiếm hiện)

Cô tấn công thẳng vào giữa lòng đội hình địch, và chúng cũng dồn lên tiếp cận sát người cô. Vô vàn khối đá vốn bất động, nay rơi tự do xuống mặt đất. Tiếp đó, cô gái nhanh nhẹn nhảy phốc lên một hàng cây nối dài giờ bị chém đến nỗi chỉ còn lại gốc, đoạn cắm cúi chạy. Mắt cô dán chặt lên kẻ thù không rời, và rồi—

“Ngừng.”

Thân mình cô đông cứng hết cả. Không phải nguyền rủa. Cô bị trói lại bằng một vật khác nguyên sơ, đơn giản hơn nhiều. Một cái bóng khác xuất hiện, khiến cô trừng mắt nhìn đầy kinh ngạc.

“Bẫy hay ra trò đấy chứ không đùa đâu, thằng khọm. Chắc đau lắm đây!”

Cái bóng rõ ràng không phải con người nọ thu hẹp khoảng cách trong chớp mắt. Nó vung bộ vuốt to lớn về phía cô gái với một sức mạnh khủng khiếp, nắm lại thành đấm, tung đòn thẳng vào con mồi không chút chần chừ. Một tiếng “Bốp” thô bạo vang lên, xương thịt cô vỡ vụn—bất khả kháng, cô ngã nhào xuống nền đất.

“Aaaaa! Đau quá, chó chết!”

Nhưng như vậy không có nghĩa là cô chỉ đứng yên chịu đòn. Cái bóng nửa người nửa quỷ kia rú lên khi cánh tay phải của nó bị đứt lìa, từng mảnh cắt rơi xuống nát tươm. Một món quà kỷ niệm nho nhỏ cô gửi lại từ lần đụng đọ trước đó.

“…! Haaa!”

Cô gái đạp mạnh vào không trung, bật người lên, tránh được hồ dung nham phía dưới. Vừa tiếp đất, cô liền lăn vòng để giảm thiểu thương tổn. May mà cô đã bảo toàn được tính mạng bản thân, nhưng những vết thương cứ chồng chất rồi dần trở nên nghiêm trọng. Từng khớp xương của cô đau nhói, tầm nhìn nhòe một màu đỏ vì hai hàng huyết bầm chảy dài từ mắt. Vai cô vẫn còn chảy máu do cục u khi trước, chưa kể đến vô số vết thương khác đếm không hết khắp thân mình cô. Dẫu vậy, cô vẫn mỉm cười. Sự thật rằng cô còn sống cứ như số phận trêu ngươi vậy.

Cô cũng biết sáu đánh một như thế, cô không có lấy một chút gì gọi là cơ hội chiến thắng. Ngay cả hy vọng tối thiểu thiệt hại và trốn thoát khỏi đây cũng chỉ mong manh như giấy mỏng. Tuy nhiên, cô chưa bao gườ nghĩ đến việc đầu hàng. Cô đã trải qua quá nhiều trận chiến tuyệt vọng khôn cùng với tư cách là một pháp sư. Trận này chỉ tuyệt vọng hơn một chút mà thôi—chấm hết.

“Aaaa!”

Nhưng hơn hết thảy, cô đã hạ quyết âm vào giây phút cuối cùng của cuộc đời. Những gì cô chưa thể hoàn thành sẽ thúc đẩy thế hệ mai sau. Quyết tâm này tiếp thêm sức mạnh, cô sẽ không bao giờ quỳ gối. Ma lực bùng cháy trong cô, hừng hực chảy qua huyết quản, vực dậy cơ thể tàn tạ của người con gái ấy.

“Lối này!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, cùng lúc đó, một tia chớp rực sáng một khoảng trời xẻ dọc chiến trường. Tia chớp ma thuật lung linh như xé tan màn đêm tăm tối, khiến tầm nhìn của cô gái nọ bỗng hóa chói lòa—chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi tất cả còn đang ngỡ ngàng thì có ai đó đã nắm lấy tay cô và bắt đầu chạy.

Hai người họ băng qua khu rừng u ám được một lúc thì xuất hiện một cái hố dưới mặt đất ở ngay trước mắt. Cả hai cùng nhảy vào, tiếp tục chạy mải miết, không lơ là lấy một khắc. Lối đi nhiều lần rẽ nhánh. Khi không còn cảm nhận được lũ thợ săn đang ráo riết đuổi theo, họ mới dừng lại.

“…Cậu… cứu mình rồi. Mình không ngờ mình có thể thoát khỏi địa ngục đó.” Cô gái nói với hơi thở nặng nề, mắt vẫn liếc nhìn xung quanh. Họ ở sâu trong hang, cũng nhờ những hạt minh châu đính trên trường đá, nơi này cũng khá sáng sủa. Có người đã chuẩn bị từ trước. “Chúng không bám đuôi ta... vậy tức là cậu đã che giấu nơi đây khỏi tầm mắt chúng nhỉ. Mà cậu mở lối thoát hiểm này phải không? Ghê thật chứ. Sao mà—?”

Ngay chính lúc cô định nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình, một luồng nhiệt lướt qua lưng cô.

“Emmy…?”

Cô gái gọi tên người bạn đồng hành vừa cứu mình, giọng run rẩy. Trong cơn choáng váng, cô loáng thoáng ngay dưới lồng ngực mình để lộ đầu lưỡi kiếm nhô lên – một con dao găm đẫm máu đâm xuyên tim cô.

“Mình xin lỗi… Đây là lựa chọn duy nhất…” , tiếng nức nở phát ra sau lưng cô. Bất chợt, cô hiểu ra mọi chuyện. Vốn dĩ không không chỉ có sáu thợ săn tìm diệt cô. Vai trò của cô gái nọ là tung đòn kết liễu.

“Nhưng đừng lo. Mình sẽ không để chúng chiếm được linh hồn cậu bằng bất cứ giá nào.”

Sức lực dần rời bỏ cơ thể, cô ngã vào vòng tay dịu dàng. Ngay cả lúc bị đâm, cô vẫn cảm nhận được tình yêu đích thực từ kẻ phản bội. Đó là lý do cô chẳng nghi ngờ dù chỉ một chút tận đến phút giây này.

“Mình yêu cậu rất lâu rồi. Và giờ đây hai ta sẽ bên nhau, vĩnh viễn.”

Đôi mắt cô gái là vực sâu, chứa đựng bóng tối vĩnh cửu mà ngay cả bầu trời đêm đen huyền ảo ngoài kia cũng phải thấy xấu hổ. Ý thức mờ dần cũng là lúc cô cảm thấy linh hồn mình bị nuốt chửng bởi chính nơi vực thẳm đó.