Sau khi thương lượng, cả đám quyết định ở lại Nam Điền thêm mấy ngày, nửa là để đợi Hạng Tư Lan hoàn toàn hồi phục, nửa là để xử lý nốt những chuyện còn lại bên ngoài.

Mã Siêu chưa tỉnh lại, nhưng tám mươi phần trăm là do nhận được bức thư của La Nhận hôm trước nên Tống Thiết lại bị đưa tới cục cảnh sát một lần nữa.

La Nhận tìm Trần Hướng Vinh từng liên lạc trước đó hỏi thăm tình hình, Trần Hướng Vinh sau khi khẳng định rằng chuyện này không phải là “để lộ bí mật” mới mặt mày hớn hở nói với La Nhận: Cảnh sát Viên cũng rất tức giận, đập bàn quát Tống Thiết, Không phải là nói đã nhìn thấy cô gái kia sao, sao giờ lại trở mặt nói là chưa từng thấy, ông bỡn cợt bọn tôi đấy à?

Xem ra tình hình rất khả quan, rèn sắt khi còn nóng, La Nhận lại bảo Viêm Hồng Sa gửi thư vào, lần này, trong thư còn kèm thêm một tập tư liệu bệnh nhân do chuyên gia tâm lí học nổi danh Hà Thụy Hoa viết, trong đó đề cập đến một bệnh nhân tên là Mộc Đại, “từng học võ rất lâu”, “nhưng cũng không hung hăng hay gây hấn”, “khi chịu kích thích mạnh sẽ lựa chọn chạy trốn để tự bảo vệ”.

Cuối cùng, qua loa viết một câu: Nếu muốn biết chân tướng sự việc, hỏi Mã Siêu là thích hợp hơn cả.

Tên người gửi vẫn đề là: Một người biết rõ tình hình nhưng không muốn tiết lộ tên họ.

***

Bên nhà Hạng Tư Lan, bọn họ thay phiên nhau mỗi ngày đều có người qua, vừa để theo dõi vừa để chăm sóc, chỉ có Mộc Đại là không đi, lúc hỏi, giọng cô cứng ngắc: “Đợi khi nào bà ấy nói chuyện được rồi tính sau.”

Mối quan hệ giữa hai mẹ con này, khả năng nối lại có lẽ là vô vọng rồi.

Đôi lúc, La Nhận nghĩ, Hạng Tư Lan đưa Mộc Đại đi, thực ra là tốt, tránh cho cô bị kẻ xấu gây tổn thương.

Nhưng nghĩ lại thì, một người mẹ, vì muốn giữ chân khách hàng và kế sinh nhai của mình, sau khi cân nhắc giữa hai bên đã lựa chọn bỏ con gái lại nơi đất khách, dù kết quả sau đó có tốt đi chăng nữa nhưng cũng đâu nói lên được gì đâu?

Anh hỏi Mộc Đại: “Đợi bà ấy nói chuyện được rồi, em sẽ nói chuyện gì với bà ấy?”

“Không nói chuyện gì cả, đi cho có vậy thôi.”

Đi cho có, nói một câu tạm biệt, đây đúng là tính cách của Mộc Đại, cô không thích những chuyện không có đầu đuôi, dù có lặng lẽ rời đi cũng nhất định phải để lại một tờ giấy nói: Đừng tìm con, có tìm cũng không thấy.

“Có muốn hỏi bà ấy về bố em không?”

Mộc Đại lắc đầu: “Không muốn.”

Là người đều có cha có mẹ, cha mẹ cũng có cha mẹ của cha mẹ, không ở cùng nhau là do các kiểu biến cô, hoặc là vì tiền, hoặc là vì tình, hoặc là áp lực gia đình và trời xui đất khiến. Dưới ánh mặt trời, cũng chẳng phải chuyện gì mới lạ, không nằm ngoài những kiểu đó.

Thời gian của cô rất quý giá, không muốn đi thu thập chuyện của người khác.

La Nhận quan sát kĩ nét mặt cô: “Thật sự không muốn?”

Mộc Đại hỏi ngược lại: “Tìm được cũng có để làm gì đâu?”

Cô đối với người bố kia càng chẳng có chút ấn tượng nào, chẳng lẽ một ngày nào đó, ông ta chỉ cần đứng gần mình một cái là có thể nảy sinh ra tình cảm cha con sao?

La Nhận cười cười, nói: “Vậy thì tốt.”

***

Hạng Tư Lan chịu đựng được qua hai ngày đầu là đã chứng tỏ ả đã có thể vượt qua được sự giày vò do thay đổi cơ quan mà Hung Giản rời khỏi người đem lại.

Nhưng trong mắt La Nhận, Hạng Tư Lan đã không còn cách nào hồi phục lại được nữa, ngực ả vẫn lõm xuống một nửa như cũ, chằng chịt những vệt máu như tơ nhện, lưng eo đã không thể duỗi thẳng, lúc hít thở trong miệng dường như luôn có mùi máu tanh nhàn nhạt.

Ả như một con quái vật đã bị Hung Giản cải tạo, sau đó lại bị vứt bỏ giữa chừng, trong lồng ngực và ổ bụng, chẳng biết hiện giờ cảnh tượng hỗn loạn đến mức nào? Mà những cơ quan này có thể kéo dài tuổi thọ được cho ả đến mấy năm?

Không dám tượng tượng, nghĩ mà sợ run.

La Nhận nổi lên ý nghĩ đưa Hạng Tư Lan đi bệnh viện, anh cũng tò mò, muốn dùng máy chụp X quang xem xem bên trong ả ra sao.

Hỏi ả: “Bà có muốn đến bệnh viện không?”

Hạng Tư Lan lắc đầu, ả không phải kẻ ngu, biết tình trạng của mình như vậy, vào rồi sẽ không ra được – tình trạng cơ thể hiện giờ của ả, so với cái gọi là ca nhiễm AIDS năm đó, nghe còn sởn tóc gáy hơn, không phải sao?

Khoảng đến ngày thứ ba, ả cuối cùng cũng có thể mở miệng ra nói chuyện, giọng nói tuy khó nghe, khàn khàn khản đặc, nhưng ít ra cũng có thể giao tiếp.

Lúc đó người đang trực là Một Vạn Ba, hắn gọi điện báo cho La Nhận, La Nhận không kinh động đến Mộc Đại, mau chóng chạy tới.

Lúc tới nơi, trông thấy Hạng Tư Lan đang ngồi trên băng ghế ngoài cửa, như đang phơi nắng, ban đầu không để ý, dưới ánh nắng mới phát hiện ra, mái đầu ả đã bạc một khoảng lớn xen lẫn với tóc đen, gần như cả nửa đầu rồi.

Thương thì thương, nhưng đáng trách lại càng đáng trách.

La Nhận hỏi ả: “Còn nhớ mình từng hại bao nhiêu người rồi không?”

“Không nhớ rõ.”

La Nhận không tin: Có kinh nghiệm gặp Đinh Quốc Hoa trước đó, anh rất chắc rằng Hạng Tư Lan nhớ rõ.

Hạng Tư Lan nói: “Thật sự không nhớ rõ, từng khiến rất nhiều người nói ra rất nhiều thứ rồi.”

Nhiều năm như vậy, ả không ngừng khiến những người khác nhau nói ra những lời bậy bạ không có lửa thì sao có khói, cũng không phải lời nào cũng chỉ để lấy mạng người ta – đôi lúc, ả chỉ nhẹ nhàng bỏ lời vào, mặc nó bành trước phát triển trên đầu lưỡi của người khác, đi gây hấn, phá hoại, ly gián, tạo xung đột.

Trở nên vô hình hay phát triển thăng cấp là tùy thuộc vào may mắn của bản thân.

“Tại sao lại chọn đài tượng ngựa? Có ngụ ý đặc biệt gì sao?”

“Không phải tôi chọn, là nó chọn.”

Nó?

La Nhận nghĩ mãi không ra, tại sao lại chọn chỗ đó? Bì bị hủy bỏ, trống trải?

Trong đầu bỗng hiện ra lần nữa hình ảnh đài tượng ngựa, đêm tối không đèn, chỉ có tiếng gió và cây lúa ngả rạp xào xạc, hình dáng tượng ngựa bị mất nửa đầu yên bình đứng trong bóng đêm.

Một Vạn Ba cảm khái, trông cứ như đàn tế thời cổ đại vậy.

“Vì sao lại muốn làm những chuyện đó?”

“Nó làm.”

Hai chữ, phủi sạch tội lỗi.

La Nhận nói: “Tình trạng của chú tôi cũng giống như bà, ông ấy bị điều khiển, khống chế, làm chuyện mình không muốn làm, cuối cùng tự sát.”

Anh nhìn Hạng Tư Lan: “Nhưng bà thì không giống vậy, bà không căm ghét, không kháng cự, thậm chí còn phối hợp, chứng kiến người khác bị vu oan giá họa, trong lòng sẽ có cảm giác vui sướng vì trả được thù, đúng không?”

Hạng Tư Lan lạnh lùng hừ một tiếng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Có một loại người, cảnh ngộ của mình không tốt cũng không muốn thay đổi, chỉ mong chờ những người khác cũng không sống tốt, Hạng Tư Lan coi như là một ví dụ điển hình.

“Bà có biết nó là thứ gì không?”

“Không biết.”

Lúc nói câu này, ả cúi đầu liếc xuống ngực, hôm nay ả đã thay sang một cái áo sơmi sạch sẽ bằng sợi tổng hợp, cài khuy rất chỉnh tề.

La Nhận cũng nhìn xuống ngực ả: “Ngay từ đầu ngực đã vậy rồi sao?”

Sợ ả nghe không hiểu, lại giải thích: “Đã có hình dạng như vậy?”

Hạng Tư Lan lắc đầu.

Ban đầu không như vậy, biến hóa là từng chút diễn ra, ngực từ từ lõm xuống, thò tay vào sờ, sẽ chợt phát hiện ra có thanh xương sườn thay đổi vị trí.

Một tối nọ, ả đứng trong nhà vệ sinh cởi áo xuống, vươn tay lau sạch sẽ cái gương lem luốc.

Trong gương, tim ả trông như một cái cốc lớn, tơ máu như một lớp màng mỏng rung động theo nhịp tim.

Ngoài nhà vọng vào một tiếng động rất nhỏ, ả cau mày đẩy cửa ra nhìn, một bóng người hoảng loạn lướt qua, kèm theo đó là một tiếng thét kinh hãi.

Ả đuổi theo, hai cánh tay áp sát đất, tốc độ nhanh chóng hệt như một loài bò sát khổng lồ, người kia chạy vội trong ruộng, quay đầu nhìn lại, sắc mặt trắng bệch như người chết.

Sau đó sau đó hắn bị bệnh, thường xuyên nói mê, lại có người bảo là hắn điên rồi.

Giờ nhớ lại, Hạng Tư Lan vẫn cảm thấy buồn cười: Đáng sợ đến thế cơ à? Ả đã sớm quen rồi.

La Nhận tiếp tục câu hỏi của mình: “Có thể khống chế người ta làm việc gì sao?”

Ả lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giảo hoạt: “Chỉ có thể khiến họ nói vài lời, nhưng đôi lúc, hiệu quả tốt đến kì lạ.”

Rất nhiều thảm kịch ầm ĩ đến mức không còn cách nào cứu vãn, ban đầu, chỉ là một ánh mắt khinh thường, hoặc là một câu nói nghe không vừa tai, ả chỉ phụ trách bỏ vào một mồi lửa, mà chất xúc tác khiến mồi lửa này thành hỏa hoạn cháy lan ra cánh đồng, chính là bản thân người đó.

La Nhận cảm thấy có phần hoang đường, khác với những người bị Hung Giản ám biến thành hung thủ trước đó, hai mươi năm này của Hạng Tư Lan, e rằng chưa từng thực sự giết ai, ả thậm chí còn không mở miệng.

Nếu như đưa vụ án này ra tòa, pháp luật sẽ xử ả có tội ư?

La Nhận hỏi câu hỏi cuối cùng.

“Vì sao trước đây lại vứt bỏ con gái mình?”

Hạng Tư Lan bật cười ha hả, sức cười rất mạnh, ngực bị động tới mà đau nhức, eo ả hơi oằn xuống, nhìn từ bên cạnh, giống như một cái la bị cuộn lại.

Trước đây, tim ả rất khỏe, mọi cơ quan và khớp xương đều phải nhường nó; mà giờ đây, tình hình chuyển ngược, muốn cử động phải dùng sức cả nửa người, cúi người xuống phải cuộn mình vào trong để bảo vệ.

Ả nói: “Thực ra chính là cô gái kia phải không?”

Tiếp đó lẩm bẩm: “Nó trưởng thành rồi, tên là gì?”

***

La Nhận gọi điện thoại cho Viêm Hồng Sa, bảo Viêm Hồng Sa chuyển cho Mộc Đại.

Trong điện thoại, La Nhận hỏi cô, Hạng Tư Lan có thể nói được rồi, em có muốn qua gặp không?

Mộc Đại đáp: “Được.”

Viêm Hồng Sa muốn đi cùng cô, cô từ chối: “Để tôi tự đi.”

Giọng nói rất hòa nhã, thái độ lại không thể phản bác, Tào Nghiêm Hoa đi qua kéo Viêm Hồng Sa, ý bảo: Chuyện nhà người ta mà.

Mộc Đại ra khỏi cửa, không phải đội mũ đeo khẩu trang gì nữa, hai tay cắm túi, đi qua con phố buổi hoàng hôn, đi qua cây cầu biểu tượng của Nam Điền, từ trên cầu nhìn lại, toàn là nhà mới, không còn bất kì dáng dấp nào như trong kí ức nữa.

Nam Điền cũng chẳng phải quê nhà, chỉ là một huyện thành tên là Nam Điền mà thôi.

La Nhận đứng ở cửa đợi cô: “Có muốn anh vào cùng em không?”

“Tự em vào là được.”

“Anh ở bên ngoài chờ em.”

Thoáng dừng lại, lại nói thêm một câu: “Bà ấy đã đoán ra em là con gái bà ấy rồi.”

***

Mộc Đại cuối cùng cũng ngồi xuống mặt đối mặt với Hạng Tư Lan.

Hạng Tư Lan co người trên giường, cơ thể cong cong, bảo vệ lấy trái tim yếu ớt kia.

Mộc Đại nhìn ả hồi lâu mới mở miệng.

“Lúc tôi nói với bà rằng con gái bà đã chết trong trại trẻ mồ côi, tâm trạng bà thế nào?”

Hạng Tư Lan hờ hững liếc cô.

Mộc Đại hơi ngạc nhiên, ngẫm nghĩ lại thấy tự giễu: Cũng phải, đưa cũng đưa đi rồi, vứt ra sau đầu suốt hai mươi năm, tâm trạng khi nghe thấy tin dữ thế nào ư, có thực sự quan trọng không, lẽ nào ả tỏ ra đau khổ hay bi thương thì mình sẽ thực sự cảm thấy yên bình an ủi?

Đổi sang một câu hỏi thực tế hơn, hỏi ả: “Sau này định thế nào?”

Hạng Tư Lan bình tĩnh trả lời: “Tôi cần tiền.”

Lúc nói, ánh mắt dán chặt vào cô, thấp thoáng như khao khát.

Ban đầu Mộc Đại ngẩn ra, sau đó bật cười.

Cô cảm thấy, lời Hạng Tư Lan nói ra có ý hệt như câu “Mẹ cô là trách nhiệm của cô mà”

Viêm Hồng Sa nói.

Cô nén cơn tức cười xuống: “Bà cảm thấy tôi sẽ chu cấp cho bà?”

Hạng Tư Lan nói: “Tôi đưa cô đi.”

“Cô nhìn bản thân cô giờ xem, gọn gàng xinh đẹp bao nhiêu, ngồi đối diện ngẩng cao đầu nói chuyện với tôi.”

Giọng ả xuống thấp: “Nếu tôi không đưa cô đi, cô sẽ ra sao? Cô sẽ phải gả cho một tay không ra gì từ lúc còn rất trẻ, sớm thôi, cũng sẽ có một đứa con gái, không tình nguyện, cũng không muốn nuôi, bỏ đi cũng không được.”

“Giờ thì tốt rồi, bây giờ cô vẻ vang bao nhiêu, còn có một người đàn ông yêu cô.”

Mộc Đại cười nhạt: “Nói cứ như mọi thứ đều là công lao của bà không bằng.”

Hạng Tư Lan gắng sức dịch chuyển thân thể: “Trước đây, tôi sống cũng không có gì mệt mỏi, không bệnh tật, ăn uống cũng đơn giản.”

“Nhưng giờ thì khác rồi, bây giờ tôi đi lại cũng khó khăn, thắt lưng không thẳng lên được, tim đập như có như không, có lúc còn như không đập nữa.”

Ả biết tình trạng của mình giờ đã khác, đã thăm dò hoàn cảnh của mình trước, hiện thực giống y như hai mươi năm trước.

Mộc Đại cười cười, nhún vai, nói: “Đáng tiếc, tiền của tôi sẽ không cho bà.”

“Cô nên cho tôi tiền.”

Khẩu khí nói chuyện như vậy, sắc mặt Mộc Đại lạnh xuống: “Bằng vào đâu?”

“Chỉ bằng cô không phải do tôi sinh.”

Ả co người vào giữa giường, không nhanh không chậm nói: “Tôi nhặt cô từ trên cầu về, cô biết cây cầu Nam Điền rồi đó, trước đó không lâu, cầu qua sông vẫn chưa trùng tu, vẫn là cầu gỗ, có một tối, tôi qua đó, nghe thấy dưới cầu có tiếng trẻ con khóc.”

“Đó chính là cô, nhỏ chỉ bằng một con mèo, khóc đến độ mặt đỏ gay, tay ôm chặt một cái khăn mặt cũ, tôi bèn nhặt cô về.”

Mộc Đại hồi lâu không nói gì.

Lúc mở miệng lần nữa, giọng run run: “Bà tốt bụng vậy cơ à? Chính mình còn nuôi không nổi.”

Hạng Tư Lan bật cười: “Vì lần đó, công an thắt chặt bắt gái bán dâm, phụ nữ ngoại lai độc thân đều là đối tượng tình nghi trọng điểm, tôi cảm thấy, có đứa bé để chống lưng sẽ khá hơn.”

Còn nói: “Có lẽ nào tôi lại bỏ tiền ra mua sữa bột về đút cho cô? Cô đừng tưởng mình khó nuôi, nước sôi ngâm chút cơm tẻ, nước rau luộc, cô đớp nhanh lắm, uống hết, rất dễ nuôi.”

“Về sau không muốn cô nữa, vậy nhưng không thể đưa đi, cô cũng chẳng phải con trai, không thể làm gì khác đành nuôi bên người, được bữa nào hay bữa nấy.”

Nói đoạn, nhìn Mộc Đại, hỏi cô: “Có phải cô nên cho tôi tiền không? Tôi nhặt cô về, nuôi cô, còn đưa cô đi, đòi chút bồi thường cũng là nên làm.”

Có vẻ hợp lí, đòi chút bồi thường, cũng là nên làm.

Mộc Đại ngây người tại chỗ, còn chưa biết phải tiêu hóa tin tức đột ngột này như thế nào, đúng lúc đó, ở cửa vang lên tiếng La Nhận cười khẽ.

Anh nói: “Lừa bịp tống tiền à?”

Vừa nói vừa đi vào, liếc mắt nhìn Hạng Tư Lan, trong mắt thâm ý kín đặc.

Lại quay sang nhìn Mộc Đại, nói: “Em lên xe chờ anh.”

Mộc Đại nói: “Không, La Nhận, chuyện này…”

Cô không biết La Nhận nghe được bao nhiêu, gấp gáp muốn giải thích rõ ràng với anh.

La Nhận ngắt lời cô: “Lên xe chờ anh đi, anh lúc nữa sẽ ra.”

***

Mộc Đại liếc trộm rồi ra ngoài, La Nhận thở dài một hơi, ngồi xuống đối diện Hạng Tư Lan, lát sau, thò tay vào ngực áo, lấy ra một phong bì thật dày.

Trên mặt Hạng Tư Lan hiện ra ý cười, độ dày này như ả mong muốn, chí ít cũng có thể đảm bảo cho ả không lo cơm áo trong thời gian dài.

Vươn tay ra đón, La Nhận bỗng rụt tay lại, ả quờ vào không trung.

Hạng Tư Lan hơi ngạc nhiên, lát sau, ả hiểu ra, nói: “Tôi nói lời giữ lời.”

“Bà tốt nhất là nên giữ lời, bà biết số tiền này tôi mua thứ gì không.”

Hạng Tư Lan đáp: “Biết. Mua tôi không lật lọng, cũng không xuất hiện trước mặt nó nữa.”

La Nhận ném phong bì lên giường: “Mua bà cả đời này cũng không thể làm mẹ cô ấy.”

Hạng Tư Lan nhặt phong bì lên, mở ra xem một chút, lại gói lại cẩn thận, nhét xuống dưới gối, ngẫm nghĩ rồi lại lấy ra.

Cầm trong tay vẫn chân thực hơn.

Ả ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa, ở đó, người đứng bên cạnh xe La Nhận, bóng dáng nho nhỏ.

Hạng Tư Lan nói: “Con bé lớn lên xinh thật, người nhận nuôi nó hẳn là đối xử với nó rất tốt.”

La Nhận đứng dậy, dịch người qua chắn trước mắt ả.

“Nhận tiền rồi, đừng nghĩ đến chuyện gì cũng muốn chiếm.”

Hạng Tư Lan không động đậy, mãi cho đến khi La Nhận xoay người, ra cửa, rời đi, ả vẫn không nhúc nhích.

Chợt nhớ tới rất nhiều cảnh tượng năm xưa.

Bé con ngồi trước cửa cô nhi viện, ôm quả đào, lau nước mắt.

Cô nuôi trong cô nhi viện đi ra, muốn bế bé con vào, nhưng cô nhóc vẫn cố chấp ngồi yên, nói: “Con phải chờ mẹ con.”

Sau này, không còn ai gọi ả là mẹ của con nữa rồi.

***

Mộc Đại tựa người vào xe La Nhận, đầu ngón chân viết chữ lên mặt đất, bản thân cũng không biết mình viết gì nữa.

La Nhận sải bước đi qua, đón lấy ánh mắt dò hỏi của cô, nói: “Lên xe.”

Anh đi vòng qua mở cửa bên ghế lái, lên xe rồi mới phát hiện ra Mộc Đại còn chưa lên, vẫn đứng nguyên tại chỗ, tâm sự nặng trĩu nhìn căn nhà của Hạng Tư Lan đằng xa, lại quay đầu nhìn anh.

Hỏi: “Bà ấy thì sao?

La Nhận nói: “Sau này chúng ta không cần tới đây nữa.”

“Nhưng vừa nãy bà ấy vừa đòi tiền em…”

La Nhận ngắt lời cô, nhấn mạnh từng chữ: “Anh đã giải quyết rồi, bà ta rất thỏa mãn, anh cũng không mất gì.”

Thật vậy sao? Mộc Đại nhìn anh.

Vẻ mặt La Nhận rất chắc chắn.

Thỏa mãn là tốt rồi, sau này ai đi đường người đó, ai ai cũng vui vẻ.

Mộc Đại bán tín bán nghi lên xe.

Lúc cúi đầu cài dây an toàn, cài mãi không vào, La Nhận nghiêng người qua giúp cô cài.

Cằm cọ lên tóc anh, ngưa ngứa.

Mộc Đại nghiêng đầu, cúi xuống nhìn anh hồi lâu.

“La Nhận?”

“Ừ?”

“Bà ấy nói, thực ra em không phải do bà ấy sinh, là bà ấy nhặt về.”

Động tác của La Nhận thoáng sững lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, anh ngẩng lên nhìn Mộc Đại: “Vậy còn em, em nghĩ thế nào?”

Mộc Đại thở dài: “La Tiểu Đao, con người anh thật sự là, chưa thấy anh giật mình bao giờ.”

La Nhận trêu cô: “Giật mình trông như thế nào, làm mẫu cho anh xem chút đi.”

Mộc Đại bật cười, khẽ nói: “Nhưng kỳ lạ lắm, trong lòng em vậy mà lại rất vui.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Sao em lại vui vẻ vậy? Lẽ nào em ghét bỏ thân phận của bà ấy nhưng bản thân chưa từng ý thức được điều này?”

La Nhận đáp: “Là bởi vì, một số tổn thương, nếu không phải tới từ người thân cận nhất, chúng ta sẽ cảm thấy dễ chấp nhận và tha thứ hơn.”

Mộc Đại lặng thinh.

Chắc là vậy thật, sau khi nghe Hạng Tư Lan nói mình chỉ là nhặt được, trong lòng trong một chớp mắt đã có cảm giác như trút được gánh nặng.

“Cảm ơn anh, La Nhận.”

La Nhận nói: “Không phải đã bảo là gây phiền phức lẫn nhau, đừng khách khí như vậy rồi sao?”

Mộc Đại nhoẻn cười, thực sự đã rất lâu rồi cô không được cười như vậy.

Lòng La Nhận thoáng rung động, hơi sững người, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô.

Lông mi Mộc Đại run lên, thỏ thẻ: “Còn chưa đóng cửa sổ xe mà…”

Hoàng hôn chỉ còn vương lại đôi chút nơi chân trời, có một con chim sẻ bay vụt qua bầu trời xanh nhạt nhuốm vàng.

Chẳng cần nói gì cả.

Dù thế giới này có đột nhiên long trời lở đất, nụ hôn vẫn dịu dàng như thế.

Trên đường, chẳng rõ vì sao mà cô như vô thức, bỗng lặng lẽ ngước mắt.

Vậy mà lại trông thấy con chim sẻ kia, đứng ngay trên bệ cửa sổ, cặp vuốt nho nhỏ quặp lên mép cửa kinh, vì kích động mà cái đuôi lông vũ cứ vung vẩy, trên lưng gánh một tia nắng tà vàng óng, sáng đến chói mắt.

***

Cuối cùng ngày trở về cũng được lên lịch, định là vào sáng hôm sau, La Nhận đuổi mọi người về phòng thu xếp hành lí, lại dặn dò bảo tối phải đi ngủ sớm.

Trong cả đám, tâm trạng của Tào Nghiêm Hoa là rộn ràng nhất, là người đầu tiên bay ra ngoài như chim, rồi lại lộn vòng về.

Nói với Mộc Đại: “Em tiểu sư phụ, chúc mừng em, chuyến này đúng là sợ bóng sợ gió một hồi.”

Một Vạn Ba nói: “Có ai ăn nói vậy không, chẳng ra làm sao cả.”

Tào Nghiêm Hoa vặc lại: “Cậu thì hiểu cái gì.”

Gã khoe khoang: “Tôi từng nghe người ta nói, niềm vui khiến người ta thất vọng nhất là mừng hụt, mà kinh sợ được người ta đón chào nhất là một hồi sợ bóng sợ gió.”

Đúng vậy, chuyến này không phải chính là một hồi sợ bóng sợ gió sao?

Tưởng là bị bệnh, tưởng là mình giết người, tưởng là không lối thoát, thì ra cũng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.

Sau này đi chúc phúc người khác, muốn nói: Mong cho bạn được thế giới này đối xử dịu dàng, dù không tránh được kinh sợ nhưng cũng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhận được niềm vui không phải là mừng hụt.

Hốc mắt Mộc Đại nóng lên, bỗng đứng dậy khỏi sofa, vươn tay ra ôm lấy Tào Nghiêm Hoa, ghé vào tai gã, nói: “Cảm ơn anh, Tào Mập.”

Tào Nghiêm Hoa ngây ra như phỗng, nhìn không khác gì con rối, người không động tim không động cái gì cũng không động, ngay cả ánh mắt con chó trong ảnh nước hôm qua cũng còn sinh động hơn gã.

Một Vạn Ba tò mò ngẩng lên nhìn gã: “Tào Mập, chừng đó mùa xuân rồi mà đây là lần đầu tiên được gái ôm à?”

Đúng là bịa đặt! Nhục mạ nặng nề!

Tào Nghiêm Hoa tức điên: “Vớ vẩn! Mẹ tôi cũng từng ôm tôi rồi!”

***

Đêm nay mọi người đều đi ngủ sớm, Viêm Hồng Sa trùm chăn lăn qua lộn lại trên giường một hồi, như gỡ xuống được một tảng đá, nói, Mộc Đại, chuyến này cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Mộc Đại thò tay ra tắt đèn, trong bóng tối chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Đúng vậy.”

Viêm Hồng Sa thấp giọng lầm bầm, cô luôn lo nghĩ những chuyện chưa xong: La Nhận nói cơ thể của Hạng Tư Lan không thể khôi phục lại như trước nữa, cô nói xem sau này bà ấy sẽ sống được bao lâu; cảnh sát Viên có thể vẫn còn tìm cô, nếu tìm được cô rồi, cô phối hợp với họ đi, dù sao Hung Giản hiện giờ cũng đang trong tay chúng ta, người đến đài tượng ngựa cũng sẽ không bị Hung Giản ảnh hưởng nữa…

Nói nói một hồi, cô ngủ mất.

Mộc Đại nhỏ nhẹ gọi cô: “Hồng Sa?”

Đáp lại cô là tiếng hít thở êm ru của Viêm Hồng Sa.

Nằm một lúc, Mộc Đại đứng dậy.

Mặc quần áo xong, khẽ khàng ra khỏi phòng xuống tầng, nhân viên lễ tân trực đêm lại đang ngủ, Mộc Đại mở cửa ra khỏi quán trọ, yên lặng đi xuyên qua sân trước tĩnh mịch của quán trọ.

Ra phố, đi suốt một đường, gặp được ngã ba thì rẽ, sau đó, đi tới một con phố nhỏ dù đã là nửa đêm cũng vẫn rất náo nhiệt.

Vào một quán net, đi xuống cầu thang, quán net nằm dưới tầng hầm, chướng khí mù mịt, mùi mì ăn liền quện mùi thuốc lá lượn lờ.

Mộc Đại chọn một vị trí trong góc khuất nhất.

Lúc chủ quán đưa thẻ cho cô, hỏi: “Có muốn uống gì không?”

Mộc Đại ngẩng lên nhìn, phía sau gã là một tủ kính đồ uống, C Mỗi Ngày, Coca, trà xanh, cái gì cũng có.

“Có rượu không?”

Chủ quán hơi kinh ngạc, rất nhánh đáp: “Không có rượu, nhưng có bia.”

“Hai lon.”

Cô kẹp một lon dưới nách, vừa đi vừa mở một lon, tiếng carbonate xì xì trào ra làm một cậu nhóc đang chơi game cạnh đó giật mình, cậu ta ngẩng đầu, mắt mờ mịt, giăng kín tơ máu, rồi lại lập tức cúi xuống, vùi đầu vào bắn nhau trong game.

Mộc Đại đi vào trong cùng, kéo ghế ngồi xuống, mở máy tính ra, vừa vào mở phần mềm chat, mở camera, lại đeo tai nghe lên.

Nhìn thời gian, có vẻ như phải chờ một lúc, cô cũng không vội, chậm rãi hớp một ngụm bia, thêm một ngụm nữa.

Tiếng ting ting nhắc nhở vang lên, phải đợi người bên kia online.

Mộc Đại ngửa đầu uống nốt chút bia còn lại trong lon, bóp mạnh một cái, thân lon lõm vào thành mấy dấu ngón tay, nhìn rất rõ ràng.

Cô ném lon rỗng vào thùng rác bên chân, ngồi thẳng người, kéo dây thu âm trên tai nghe tới bên môi, nói: “Bác sĩ Hà, chào bác.”