"Nagi ơi, rửa tay nhanh lên đi con, cơm cô đã dọn xong xuôi hết rồi."
Nghe tiếng mẹ gọi vang vọng từ trong nhà chính, Nagi buông tay tạm dừng công việc đang dang dở.
Bóng tối bao trùm lấy không gian xung quanh khi cô bước ra khỏi xưởng. Qua khe hở của mái tôn nối giữa nhà chính và xưởng, có thể nhìn thấy một vầng trăng mỏng đang lơ lửng giữa bầu trời đêm cao thẳm, tựa lưỡi dao Yanagiba - một loại dao chuyên dụng để thái sashimi.
Thuở nhỏ, mỗi khi ngước nhìn bầu trời đêm, cô hay nhầm tưởng chòm sao Song Ngư như những chú cá bơi lội tung tăng, sẵn sàng được biến thành món sashimi thơm ngon. Hình ảnh trong tưởng tượng ấy khiến chiếc bụng của cô lại thêm cồn cào. Vì vậy, mỗi lần đưa ánh mắt ngắm nhìn khoảng không gian lung linh ấy, cô sẽ luôn vô thức so sánh vầng trăng với lưỡi dao và tìm kiếm chòm sao Song Ngư gần đó. Nhưng với một đô thị rực rỡ ánh đèn như Sakai, những ngôi sao lung linh ấy đã không còn xuất hiện nhiều ở màn đêm nữa rồi.
Mải ngắm nhìn cung trăng xinh đẹp, cô bỗng giật mình bởi tiếng kêu ùng ục từ trong bụng. Tâm trí cô được đưa lại thực tại, hình như mình vừa được mẹ gọi đi ăn cô. Cô nhanh chóng rửa tay và bước vào nhà chính.
"Con rửa chưa sạch kìa?" Mẹ cô, Haruko bắt gặp cảnh cô đang lau tay vào quần thể thao.
"Ôi trời! Quần con dính bẩn kìa! Dấu tay bám hết vào quần rồi!"
Do rửa tay không kĩ, những vết bẩn còn sót lại trên tay đã để lại vệt đen trên quần - một người bạn đã đồng hành cùng với Nagi từ thời niên thiếu. Dù vậy cô cũng không tỏ ra quan tâm lắm, vì chiếc quần đó vốn chỉ được dùng như đồ làm việc mà thôi.
"Con không giặt đồ bao giờ nên có thèm để ý đâu đúng không."
Haruko nói, dùng ngón tay khẽ gõ vào tay của Nagi đang chuẩn bị ngồi vào bàn ăn.
"Mau đi rửa sạch đi!"
"Ôi, con đói lắm rồi."
Trước một mâm cơm thịnh soạn thế này mà còn chưa được ngồi vào, làm sao người như Nagi lại không cáu kỉnh rồi phàn nàn cho được. Nhưng dù vậy, đứng trước ánh mắt sắc lẹm của vị mẫu thân, cô đành miễn cưỡng đi rửa tay lại.
Theo quy định, nếu đầu ngón tay bị nhuộm đen bởi mạt sắt khi mài dao, cần phải rửa tay ở bồn rửa ngoài trời để bảo vệ bồn rửa trong nhà tránh khỏi bị bẩn. Khi Nagi mở vòi nước, dòng nước chảy ồ ạt cuốn trôi tất cả mạt sắt xuống cống. Sau khi bụi bẩn đã được loại bỏ, cô bắt đầu cẩn thận rửa sạch từng kẽ móng tay.
Rửa tay xong, cô bước vào nhà chính rồi giơ hai tay lên cao. Lần này, Haruko gật đầu hài lòng.
Ông nội cô, Genichi thì lặng lẽ ngồi bên bàn ăn. Vóc dáng ông nhỏ nhắn nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ với đôi vai và cánh tay rắn chắc. Mỗi khi nhìn ông, cô lại cảm nhận được sự vững chãi, trường tồn như gốc cây cổ thụ với ngọn rễ bám sâu vào lòng đất, cành lá xum xuê khỏe mạnh.
Rót rượu sake vào chiếc ly nhỏ; ông nhấp từng ngụm một cách thư thái, cảm nhận vị cay ấm lan tỏa, rồi thả mình đắm chìm vào những giai điệu du dương của bài hát "Osaka Shigure" do giọng ca Harumi Miyao đang trình diễn trên tivi.
"Mời cả nhà ăn cơm!"
Ngay lúc Nagi há miệng thật to định cắn một miếng đậu phụ, Haruko đột nhiên lên tiếng:
"Này, ông nội phải nhập viện rồi."
"Gì cơ?"
Miếng đậu phụ Nagi đang gắp bỗng rơi xuống. May mắn thay, nó chỉ rơi vào đúng tô cơm của cô.
"Dạo gần đây, sức khỏe của ông không được tốt lắm."
Từ hồi đầu xuân đến nay, sức khỏe của ông nội Genichi đã có dấu hiệu suy giảm. Ông có đi khám bệnh vài lần, tuy nhiên do tuổi cao và hơn hết là bản thân ông không thích đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, thành thử ra nguyên nhân chính xác vẫn chưa được xác định.
Tuy nhiên, sau nhiều lần thuyết phục của Haruko, cuối cùng ông cũng miễn cưỡng đồng ý nhập viện để kiểm tra.
"Nếu kết quả không ổn, ông sẽ phải nhập viện."
"T-Thật ạ?"
"Làm gì mà ngạc nhiên vậy? Chỉ là nhập viện để kiểm tra thôi mà."
Nagi chu môi mặc lời nói của mẹ.
Trong ký ức của Nagi, ông nội Genichi hầu như không bao giờ rời khỏi nhà.
Sự hiện diện của ông như chiếc cây cổ thụ bám rễ sâu trong gia đình Takagi, giờ đây khi bỗng dưng ông phải rời đi, trong lòng Nagi hẳn phải cảm thấy bất an.
"Có gì đâu mà" Haruko vỗ mạnh vào lưng Nagi.
"Nhưng nếu kết quả kiểm tra không tốt thì có thể phải nhập viện một thời gian."
"Sao mẹ cứ cho con hi vọng rồi lại dập tắt nó thế."
"Mẹ chỉ nói sự thật thôi mà. Với lại mẹ cũng định ở gần bệnh viện có gì còn chăm ông. Cũng may là nhà Tsubaki ở gần đó nên mẹ có thể tạm ở nhờ."
Tsubaki chính là chị gái của Nagi, hiện cô ấy đã dọn ra ở riêng và đang tận hưởng cuộc sống độc lập trong một căn hộ gần nơi làm việc.
"Nhưng mà bệnh viện cũng đâu có xa nhà lắm đâu. Vậy cơm nước thì tính sao ạ?" Nagi không khỏi thắc mắc.
"Con tự thân mà nấu cơm đi chứ. Công việc của con liên quan đến dao cụ nên mấy chuyện này con phải biết làm."
"Ơ…" Nagi phồng má lên.
"Ơ cái gì mà ơ?"
Một năm sau khi tốt nghiệp cấp ba, Nagi đã làm việc trong Xưởng sản xuất dao cụ Takagi của gia đình, cô thường phụ trách việc mài dao. Ông nội cô, Genichi, có thể nói là một bậc thầy lão luyện trong nghề.
Gia đình Nagi đã ở Sakai và làm nghề này từ đời này qua đời khác.
Nghề dao cụ ở địa phương này vốn được phân công bài bản với hai khâu chính: rèn và mài. Mài dao là công đoạn hoàn thiện, tạo độ sắc bén cho lưỡi dao. Dao mới rèn ra từ lò thường không thể cắt tốt do góc lưỡi dao quá lớn. Góc càng nhỏ thì dao càng sắc bén, do đó việc mài dao để tạo độ sắc bén là nhiệm vụ của thợ mài.
Khi tốt nghiệp xong, Nagi quyết định sẽ không chọn học đại học hay tìm việc mà quyết định ở nhà phụ giúp gia đình. Tất nhiên là mẹ cô đã phản đối kịch liệt, nhưng bất ngờ thay người phản đối mạnh mẽ nhất lại là chính ông nội cô.
"Con gái không cần làm mấy công việc này." Mặc dù ông Genichi đã hết lòng thuyết phục nhiều lần, nhưng cô vẫn nhất quyết không học đại học hoặc tìm việc làm sau, do đó mà thành công trong việc được tiếp tục sống và làm việc trong căn nhà.
Mẹ cô, người luôn tin vào quy tắc sống "Có làm thì mới có ăn" là người đầu tiên thỏa hiệp, bất đắc dĩ cho phép cô phụ giúp ông nội vì không còn lựa chọn nào khác.
Cũng may mắn làm sao, mùa hè đang đến dần.
Tuy công việc bận rộn hơn so với trước do có những đơn hàng giao dịch với nước ngoài, nhưng nhìn chung thì mùa hè là mùa thấp điểm của ngành nên việc nhập viện vào thời điểm này khá là thuận tiện.
"Dù vậy thì ông nội cũng có nấu ăn ngon đâu?"