Văn phòng rốt cuộc cũng không phải nơi thích hợp để giải quyết mọi chuyện.
Lâm Cửu lại hôn nhẹ Vân Hồi, để anh ngồi trên đùi mình. Sau đó, cậu cẩn thận cài lại những chiếc cúc áo đã bung ra, từng chút một vuốt phẳng những nếp nhăn.
Vân Hồi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Anh theo bản năng nắm lấy tay Lâm Cửu, không hiểu vì sao đối phương lại đột ngột thay đổi như vậy: "Này, em..."
Anh "em" cả buổi, nhưng chẳng thể nói ra được câu nào hoàn chỉnh.
Căn phòng lớn chỉ còn lại hai người họ. Rõ ràng Vân Hồi đã mong chờ câu nói này từ Lâm Cửu từ rất lâu, nhưng khi cậu thật sự nói ra, anh lại không dám tin.
Thật ra chính Lâm Cửu cũng không dám tin.
Chuyện này vốn không giống điều cậu sẽ làm. Bình thường, cậu luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy định của trạm không gian, chưa bao giờ phá vỡ chúng.
Lâm Cửu đứng dậy khỏi sô pha, tiện thể kéo Vân Hồi lên cùng. Nắm lấy tay anh, cậu dẫn anh rời khỏi văn phòng. Nếu không nhanh về, trời sẽ tối mất.
Hội trường bên ngoài vẫn còn một số người chưa rời đi.
Ngay lúc bị Lâm Cửu nắm tay, tim Vân Hồi bỗng treo lên tận cổ. Hai tai anh nóng bừng, vội nắm lấy cánh tay cậu, lo lắng hỏi: "Nếu bị người ta nhìn thấy thì sao?"
Trong lòng Vân Hồi, yêu đương và công khai là hai khái niệm khác nhau.
Lâm Cửu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: "Thấy thì thấy thôi."
Cũng đâu phải giết người phóng hỏa.
Cậu thấy Vân Hồi đứng nguyên tại chỗ, chân như mọc rễ, kéo thế nào cũng không đi. Thế là, cậu liền vòng tay qua eo anh, nửa ôm nửa kéo người đi. Khi đi ngang qua Tu Kiệt, Lâm Cửu còn lễ phép chào một tiếng.
Tu Kiệt ngây người, hóa đá tại chỗ: "..."
Mặt Vân Hồi đỏ bừng đến tận cổ, trái ngược hoàn toàn với vẻ bình thản của Lâm Cửu.
Khốn kiếp, có phải Lâm Cửu cố ý chơi anh không?! Rõ ràng mới một giây trước anh còn bảo với Tu Kiệt rằng mình không yêu đương, thế mà giây sau đã bị kéo đi như thế này. Làm gì có ai đùa dai như vậy!
Mấy fan hâm mộ chưa rời khỏi đều ngỡ ngàng, trông biểu cảm cũng chẳng khác Tu Kiệt là bao: đầy kinh ngạc và khó tin.
Khi nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, họ lập tức bấm máy điện thoại lia lịa, như thể vừa được tiêm adrenaline. Gần như muốn chọc thủng cả màn hình.
"Ối trời ơi! Trời ơi trời ơi trời ơi! Hai người này quay lại rồi đúng không đúng không?!"
Bên ngoài mưa rơi rả rích, những tòa cao ốc dường như trở nên xa vời hơn. Lâm Cửu chậm rãi bung một chiếc ô đen, sau đó kéo Vân Hồi vào lòng, tránh khỏi những tia mưa nghiêng xiên: "Đi thôi, em đỗ xe ở phía đối diện."
Vòng tay của cậu ấm áp như mùa xuân, tựa như có thể bao dung mọi điều thiện lành trên thế gian, không hề vương chút âm u nào.
Vân Hồi ngây người để cậu đưa mình lên xe. Đến khi đã ngồi vào ghế phụ lái, anh mới nhắm mắt lại, đưa tay lau mặt, rồi không động đậy nữa: "..."
Chuyện này quả thật hơi khó tiếp nhận.
Hơn nữa, cảm giác lại rất mãnh liệt.
Lâm Cửu khởi động xe, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện, không hiểu vì sao tâm trạng lại tốt đến thế. Như thể sau lưng cậu có một đôi cánh vô hình đang vỗ mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên trời.
Vân Hồi nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ thấy Lâm Cửu đang cười đến nỗi đôi mắt híp lại. Anh thầm nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì khiến cậu vui như vậy? Trúng số? Nhặt được vàng? Hay là vì...
...đang hẹn hò với mình?
Vân Hồi không muốn tự mình đa tình, nhưng lại không thể kiểm soát được suy nghĩ đó trong lòng. Sự bất an và bồn chồn đan xen khiến anh không thể yên. Cuối cùng, anh dời ánh mắt khỏi Lâm Cửu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh vật lùi nhanh về phía sau.
"Lâm Cửu, hôn anh đi...."
Anh muốn cậu chủ động.
Lâm Cửu không biết có phải bị cảm xúc của Vân Hồi lây nhiễm hay không, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu mạnh mẽ áp môi lên môi anh. Ép người vào cánh cửa, dùng sức m.út lấy, chiếm đoạt hơi thở cuối cùng trong lá phổi của cả hai.
Vân Hồi khẽ rên một tiếng, bị Lâm Cửu hôn đến mức khó thở, khóe mắt đỏ bừng mang theo chút sắc thái mờ ám. Anh khẽ cào nhẹ vào lưng cậu, như ngầm ám chỉ: "Vào trong..."
Lâm Cửu nghe vậy, cố gắng giữ lại chút lý trí, ôm chặt lấy anh, loạng choạng bước vào phòng ngủ. Quần áo rơi vãi đầy sàn.
Đã một thời gian hai người không bên nhau, ban đầu có chút đau, Vân Hồi mất một lúc lâu mới quen được. Nhưng sau đó vẫn không nhịn được mà đỏ hoe mắt, giọng nói vụn vỡ.
Lâm Cửu nhìn thì vô hại, nhưng ở trên giường lại hoàn toàn trái ngược. Vân Hồi thở hổn hển, cắn vào vai cậu, đôi mắt ướt đỏ, không biết là mồ hôi hay nước mắt: "Chết tiệt, em có phải muốn giết anh không."
Lâm Cửu không trả lời, nhưng dường như thật sự có ý đó, cho đến khi giọng Vân Hồi mang theo chút nghẹn ngào, cậu vẫn không dừng lại.
Vân Hồi vô lực ngửa đầu, chỉ có thể bị động chịu đựng. Đến cuối, không biết nghĩ đến điều gì, anh thở , vừa như cười vừa như không, hỏi cậu: "Lâm Cửu... có phải em nhớ anh không?"
Rõ ràng hai người chỉ xa nhau vài ngày, nhưng lại có cảm giác như đã cách biệt một năm dài.
Lâm Cửu giả vờ không nghe thấy, đổi sang một tư thế khác, bế anh lên ghế sofa.
Vân Hồi không chịu buông tha, khóe môi hơi nhếch, mang theo chút đắc ý. Anh cắn lấy tai Lâm Cửu, nhẹ, giọng đứt quãng: "Chết tiệt, thừa nhận đi, em nhớ anh rồi..."
Đồ kín đáo chết tiệt.
Cuối cùng Lâm Cửu ngừng lại, lật người để Vân Hồi nằm gọn trong lòng mình. Năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng luồn vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh, một lúc lâu sau, cậu mới hơi ngượng ngùng nói: "Ừm... một chút."
Vân Hồi nghĩ, ừm thì ừm, còn thêm một chút hay hai chút làm gì. Nhưng trong lòng lại không thể kìm được niềm vui. Anh vòng tay qua cổ Lâm Cửu, hôn lên môi cậu một lần nữa, cuối cùng khẽ nói: "Lâm Cửu..."
Lâm Cửu theo bản năng nhìn anh: "Ừ?"