Có thể nói, Cố Cảnh Thành chỉ là tỷ phú trên danh nghĩa, còn người thực sự nắm quyền trong tập đoàn là Tô Dật.
Vì tôi, anh ấy đã ấm ức quá lâu, kiếp này tôi sẽ trả lại vinh quang vốn thuộc về anh ấy.
Chỉ sau nửa giờ diễn thuyết ngắn ngủi, ba tôi đã quyết định đầu tư cho anh ấy.
Sau khi hoạt động kết thúc, Tô Dật cố ý tìm tôi để cảm ơn: ''Nghe nói là nhờ sự giới thiệu nhiệt tình của em nên chủ tịch Từ mới đích thân đến nghe tôi diễn thuyết, cảm ơn em. Nếu không có em, e rằng tôi sẽ không có cơ hội tốt như vậy.''
Tôi ngượng ngùng xua tay: ''Thực ra em không làm gì cả, chủ yếu là do anh quá ưu tú.''
Kiếp trước, để giúp Cố Cảnh Thành, tôi đã cướp mất cơ hội tỏa sáng lần này của Tô Dật.
Khiến anh ấy phải lãng phí mấy năm trời ở những vị trí bình thường.
May mà anh ấy đủ nỗ lực phấn đấu, nắm bắt được cơ hội khác, nếu không tôi sẽ mang tội lớn.
Lần này tôi trả lại cơ hội cho anh ấy. Tô Dật nhanh chóng thể hiện năng lực phát triển sự nghiệp, trở thành cánh tay đắc lực của ba tôi.
Tôi cũng như nguyện thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa, gia nhập nhóm nghiên cứu của Tô Dật.
Sau đó Tống Hiểu Uyển cố ý đến trường tìm tôi, trước mặt tôi khoe khoang: ''Anh Cố đã huy động được vốn đầu tư rồi, mặc dù năm trăm vạn hơi ít nhưng đây chỉ là bước đầu tiên để anh ấy trở thành tỷ phú thôi. Tin rằng không quá mười năm, anh ấy sẽ trở lại vị trí ban đầu.''
Rồi khinh thường nhìn tôi một cái nói: ''Cô đã làm phu nhân tỷ phú lâu như vậy, kiếp này cũng nên đến lượt tôi hưởng phúc rồi.''
''Yên tâm, tôi nhường phúc này cho cô.''
Chưa kịp để Cố Cảnh Thành đích thân đến trước mặt tôi khoe khoang thì tin dữ đã truyền đến.
Cố Cảnh Thành bị lừa, người ta chỉ cho một chút ngọt ngào là lừa được hết cả gốc gác của anh ta. Bằng sáng chế bị người ta mua với giá một đồng, ý tưởng cốt lõi của công ty khởi nghiệp bị sao chép, thậm chí cả trang web gốc vất vả lắm mới mở được cũng bị tấn công không còn.