Đại hội thể thao của trường kết thúc, lớp tổ chức hoạt động liên hoan.
Là hai con sâu gạo không xu dính túi, không ngoài dự đoán lại đến đây ăn chực.
Cố Cảnh Thành không bỏ ra một xu nào, còn ngồi ở vị trí chủ tọa bắt bẻ đủ kiểu: Trang trí kém, phục vụ kém, món ăn kém, chỉ thiếu điều không viết hai chữ chê bai lên mặt.
Giáo viên chủ nhiệm và các bạn học đều sắp phát điên vì hai người họ rồi.
Ban ngày Cố Cảnh Thành không chỉ làm cho một nhà đầu tư bỏ đi, còn khiến lớp chúng tôi mất đi hai tấm huy chương đáng lẽ phải có.
Nguyên nhân là do Tống Hiểu Uyển nhảy xa bị ngã, đập vỡ đầu gối.
Cố Cảnh Thành đang tham gia cuộc thi chạy tiếp sức đường dài đột nhiên ném bỏ gậy tiếp sức, bế Tống Hiểu Uyển chạy vào phòng y tế.
Còn uy bác sĩ: ''Không chữa khỏi cho cô ấy thì tôi sẽ hỏi tội ông!''
Thấy chúng tôi không ai để ý đến anh ta, người từng được mọi người vây quanh như Cố Cảnh Thành làm sao ngồi yên được. Anh ta đổ thẳng cốc bia đã uống một ngụm vào đĩa cá nướng trước mặt, sau đó không ngừng gõ ngón tay lên mặt bàn, lạnh lùng chất vấn: ''Ai chọn chỗ này vậy? Sao gu thẩm mỹ kém thế?''
Cố Cảnh Thành biết rõ nhà hàng này là do nhà tôi mở, chính là cố tình gây khó dễ cho tôi.
Lớp trưởng không nhìn nổi nữa, đáp trả: ''Bạn học Cố, chúng tôi đều thấy ở đây rất tốt, bạn thấy chỗ nào không hài lòng vậy?''
''Tốt sao?'' Cố Cảnh Thành cười khẩy: ''Cậu đã từng thấy nhà hàng thực sự tốt chưa? Thật đáng tiếc, cả đời này cậu cũng sẽ không được thấy.''
Tống Hiểu Uyển cũng hùa theo: ''Có những người sinh ra đã mang số phận nghèo hèn, anh Cố đừng chấp nhặt với họ, cả đời này họ cũng không thể sánh bằng anh.''
Một kẻ thì ra sức khoe khoang, một kẻ thì ra sức nịnh bợ, hai người đúng là trời sinh một cặp.
Tôi giữ lớp trưởng đang run rẩy vì tức giận, cười nói: ''Tỷ phú tương lai ăn cơm chắc không cần bọn nghèo kiết xác như chúng tôi trả tiền đúng không. Hôm nay tiền liên hoan của lớp làm phiền tỷ phú trả nhé.''