Nữ chính.

Người được định sẵn để ghép đôi với nam chính, mang đến những biến đổi dù lớn hay nhỏ cũng đầy ý nghĩa cho anh ta và cả thế giới xung quanh họ.

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có tí liên hệ nào với người sẽ mang số mệnh to lớn đến vậy… Hoặc đó là những gì tôi đã nghĩ vào những ngày thơ ấu.

Nhưng đấy hoàn toàn là quan niệm sai lầm của tôi.

***

Hành lang của học viện được tắm trong ánh nắng ấm áp đang vang vọng những tiếng xì xào bàn tán.

Một vài người đang nín thở, vài người thì thầm, còn vài người khác thì tỏ ra sự kính sợ trên gương mặt.

Ánh mắt họ dán chặt vào đôi nam nữ đang đứng tại trung tâm của đám đông.

cô gái có mái tóc xanh ánh bạc nhạt màu tựa như tiết trời đông giá rét cùng với đôi mắt ngọc sẫm tối.

Vẻ kiêu kì ấy như một kiệt tác trời ban, một đứa con tinh thần của nhà điêu khắc đại tài nào đó, nhưng toát lên sự lạnh lùng như sẵn sàng hóa đá bất cứ ai trong tầm ngắm của cô.

Đứng kề bên là chàng trai mang dáng vẻ hiền lành đang lịch sự đáp lại lời chào hỏi từ những người xung quanh.

Mái tóc anh có màu nâu sáng của hạt phỉ và ẩn đằng sau tròng kính dày, đôi mắt màu ngọc lục bảo đang chăm chú đang quan sát.

Vô hại là từ ngữ tốt nhất để miêu tả ấn tượng ban đầu về cậu.

Sau khi đi qua cả một biển người, họ đến một hành lang vắng vẻ và dừng lại trước cánh cửa lớn.

Chàng trai bước tới, vặn tay nắm cửa và cô gái bước vào với đôi giày cao gót gõ lên sàn tạo thành những tiếng kêu lộp cộp.

Trong căn phòng có diện tích lớn hơn bất kỳ phòng đơn nào, cô lướt ngang qua và ngồi vào bàn làm việc.

Và rồi…

“ Haiz… Tôi kiệt sức rồi.”

Cô gác chân lên bàn sau tiếng thở dài mệt mỏi.

Cảnh tượng này hoàn toàn trái ngược vẻ lạnh lùng mà cô mới vừa toả ra trong vài phút trước.

“Này này, … Lỡ có ai đó nhìn thấy thì sao?”

Chàng trai cũng thở dài nhìn cô.

Thiết công chúa, Quỷ hút máu của vùng Lagrind, Lãnh Huyết Phù Thuỷ,…

Những biệt danh được đặt cho cô đều thật lạnh lùng và đáng sợ.

Nhưng trông chúng chẳng phù hợp tí gì với hình ảnh trước mặt cả.

“Đó là lý do cậu ở đây, đúng chứ?”

“Thành thật mà nói…”

Sao cô ấy có thể đóng vai một người toàn năng và hoản hảo tại nơi công cộng nhưng lại trở nên buông thả khi xung quanh chỉ còn có 2 người?

Chàng trai gãi đầu với vẻ mặt bối rối trong khi tay còn lại đưa cho cô một chồng tài liệu kèm theo 1 tiếng thở dài.

“Đây là giấy tờ cần phê duyệt trong tuần. Tôi đã xử lý mọi thứ có thể trong khả năng rồi.”

“Cám ơn nhiều.”

Cô gái nháy mắt với anh khi tiếp nhận chúng.

Chàng trai cười khúc khích khi đáp lại câu trả lời của cô:

“Đừng để ý. Dù gì chúng ta cũng là bạn thuở nhỏ mà.”