“Nè, cậu là Kachi của lớp 1-E phải không?”

Liệu có cách nào để biết được khoảnh khắc một người sa vào lưới tình không nhỉ?

Chắc chắn, những người có đủ kinh nghiệm trong mấy chuyện yêu đương sẽ bảo chỉ cần quan sát là biết. Nhưng thật lòng mà nói, tôi nghĩ đó chỉ đơn thuần là giả định của họ thôi.

Sau cùng thì, tôi tin rằng tình yêu không phải là thứ mà con người có thể sa vào.

“Cậu là…”

Cô ấy hơi ngạc nhiên khi ngoảnh mặt lại, nhưng vì lí do nào đó mà cô nở nụ cười.

Đó chỉ là một sự trùng hợp.

Vốn dĩ tôi rất thích đi dạo để ngắm cảnh, thế nên thay vì chọn con đường ngắn nhất đến nhà ga, tôi lại bước đi dọc theo bờ sông.

Lí do rất đơn giản. Tôi không có câu lạc bộ hay lò luyện thi nào để đến cả, nên chẳng việc gì phải vội vàng. Trái lại đi bộ đường dài còn khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Chúng tôi không học chung lớp hay gì cả, nhưng tôi đã nghe tin đồn này rất nhiều lần rồi.

–Cô ấy là một tiểu thuyết gia.

Ai đó học cùng khối, và là một tác giả xuất sắc. Cảm giác cứ như cô ấy đến từ thế giới khác vậy.

Một người đẹp mê hồn, nhưng tính cách lại lạnh lùng, rất khó để có thể làm quen. Cô ấy luôn ở một mình, tách biệt với mọi người xung quanh – Chưa kể đến bản tính duy ngã độc tôn của cô nàng cũng đủ khiến mọi người xung quanh phải chú ý đến.

Vì thế nên tôi đã thử đọc tiểu thuyết của cô ấy. Và phải nói thật, tôi như bị hút hồn vào đó vậy.

Tôi bắt đầu có mong ước được nói chuyện với cô ấy.

Nhưng dù có ở một mình thì cô vẫn luôn thu hút ánh nhìn của mọi người. Nói chuyện với một người chẳng hề giao du với ai ắt sẽ khiến người ta để ý. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi run như cầy sấy rồi, ngày qua ngày tôi đều do dự, chần chừ, rồi cuối cùng gác lại mọi thứ và để sang ngày hôm sau tính tiếp.

Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi.

Sau khi vượt qua tôi, cô ấy dừng xe đạp của mình phía bên kia đường và bước lên cầu thang ở bờ kè.

Dường như cô muốn ngắm nhìn dòng sông này.

Thời điểm này quả là hoàn hảo, vì không một ai ở quanh đây cả – khoảnh khắc này tôi nghĩ sẽ không xuất hiện lần hai đâu.

Thầm trách trái tim đang đập loạn xạ, mồ hôi tuôn ra như suối, và một phần trong tôi đưa ra quyết định ‘thôi để khi khác vậy’ – cuối cùng tôi cũng mở lời trước.

“Nếu không lầm thì cậu là Maru ở lớp G phải không?”

“…!?”

Tôi hoàn toàn giật mình. Với bảng thành tích bình thường, ngoại hình bình thường và năng lực thể thao cũng bình thường nốt, tôi không ngờ cô ấy lại biết đến tôi.

“Tớ nhầm à?”

“A, không không! C-cậu nói đúng rồi đấy! Tớ là Maru! Maru Sueharu từ lớp G! Tớ chỉ ngạc nhiên vì cậu biết đến tớ thôi!”

“Tớ nghĩ mình nhớ được tên của tất cả mọi người học cùng khối đấy.”

Quả đúng như mong đợi ở một thiên tài đã ra mắt tác phẩm văn học đầu tiên vào năm nhất cao trung. Cô ấy ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

“Vậy thì… có chuyện gì không?”

Mái tóc đen mượt tuyệt đẹp của cô ấy bay phấp phới trong gió.

Không được mất tập trung. Bản tính lạnh như băng giá của cô nàng ai ai cũng biết rồi. Nếu lơ là ngay lúc này–

“Cậu gọi tớ ra mà không có lí do gì sao? Cậu giỡn mặt với tớ à? Hay cậu lại nhầm lẫn tớ với con ma nơ canh trong tủ kính vậy? Nếu chỉ định nhìn tớ chằm chằm thì mong cậu rời đi cho.”

Cô ấy đáp trả lại bằng những lời lẽ gay gắt.

Ở trường tôi đã nhìn thấy bộ dạng chán nản của rất nhiều tên nam sinh rất nhiều lần rồi, gần như cùng một kiểu vậy.

Đôi môi mịn màng ấy cứ như đang chờ tôi phải chịu khuất phục.

Thế nhưng, tôi cố kìm nén nỗi lo trong lòng, thầm nhủ bản thân rằng mình không có ý đồ đen tối nào. Và rồi tôi tiếp tục nói.

“–Tớ đã đọc chúng, sách của cậu.”

Cô ấy chớp mắt.

“…Sách của tớ?”

“Đúng thế, sách của Kachi đó.”

Cốt truyện của cuốn tiểu thuyết như lướt qua trong đầu tôi.

Nhân vật chính là một cô bé 11 tuổi tên là Mashiro. Cô vừa hậu đậu vừa có tính hướng nội. Bị bắt nạt liên tục, cô bé không thể đi đến trường, chỉ có thể nhốt mình trong thế giới được tạo nên từ trí tưởng tượng do chính cô tạo ra. Trong một thế giới không phân biệt thực hư ấy, cô gặp một cậu bé cùng tuổi, vui vẻ và hoạt bát, tên là Haruto.

Dưới góc nhìn văn học, điểm nhấn đáng chú ý nhất của Kachi chính là khả năng phản ánh vấn nạn nhạy cảm như bạo lực học đường rất tài tình. Bằng những thủ pháp miêu tả và ẩn dụ, cô ấy lột tả nội tâm đau khổ của Mashiro một cách sống động, cũng như hướng giải quyết cho cô bé.

Ngay sau khi Mashiro nhận được món quà chính là dũng khí mà Haruto để lại, cậu ấy biến mất, Mashiro cuối cùng cũng vượt qua được nỗi ám ảnh của việc bị bắt nạt, cảnh tượng ấy khiến tôi rơi nước mắt lúc nào không hay.

Đúng thế, đó chính là lí do. Dù tôi không thể đưa ra lời nhận xét như một nhà phê bình, nhưng tôi phải truyền tải cảm xúc của mình – Cảm xúc này, tôi sẽ để con tim tôi thổ lộ.

“Thật sự quá xuất sắc! Quá cảm động!”

Hai tay cô ấy che miệng lại, đôi mắt mở to.

Khóe mi cô ấy ngấn lệ. Có vẻ như cô ấy còn hạnh phúc hơn những gì tôi tưởng tượng.

“–Cảm ơn cậu. Được nghe cậu nói điều đó, mình thật sự rất vui. Mình rất mừng… vì những nỗ lực mà mình đã bỏ ra đến tận bây giờ.”

Sau đó cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc, chẳng có gì xảy ra sau đó cả.

Tôi vẫn còn nhớ như in niềm vui sướng và thỏa mãn khi cuối cùng mình cũng có thể nói ra điều mình luôn muốn nói bấy lâu nay.

Nhưng chưa hết, nụ cười của cô ấy đã khắc sâu trong kí ức của tôi.

Tôi muốn nói chuyện với cô ấy thêm lần nữa.

Được nói chuyện với tác giả của cuốn tiểu thuyết ấy, lẽ ra tôi nên nói nhiều hơn về những điểm tôi thích nhất. Có lẽ là về nhân vật mà tôi thích, hay những phân đoạn khiến người khác phải rơi nước mắt.

Trôi nổi giữa những dòng suy nghĩ ấy, tôi nhận ra, chỉ là mình đang kiếm cớ để nói chuyện với cô ấy mà thôi. Hơn cả về tiểu thuyết, tôi thật sự muốn được nói chuyện với cô ấy.

Và rồi tôi lại nhận ra, ơ khoan, có khi nào mình thích cô ấy rồi không?

“Không không, đời nào có chuyện đó?”

Đúng vậy, lần đầu sa vào lưới tình chẳng phải tuyệt vời hơn thế này sao? Kiểu như phấn khích đến mức không ngủ được hay mặt đỏ ửng lên và cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện ấy? Chuyện đó không hề xảy ra với mình, dĩ nhiên cô ấy rất quyến rũ, nhưng mình không thể yêu cô ấy chỉ vì thế được đúng chứ?

Ngay lúc tôi suy nghĩ về điều đó, tôi nhận ra mình đang bị bòn rút bởi chất độc.

Đúng thế, là “chất độc”.

Tình yêu là thứ không nên dính vào. Nó là thứ từ từ xâm chiếm lấy cơ thể ta và gặm nhấm từ bên trong – Hoặc ít ra đó là những gì tôi nghĩ.

Đó là thứ mà đến khi ta nhận ra, thì nó đã lan tỏa mọi ngóc ngách bên trong mình rồi.

Mùa đông năm nhất cao trung, tôi hoàn toàn bị chất độc của tình yêu xâm nhập.

Mối tình đầu của tôi.