Trans + Edit: DreadlorD
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Tô Bạch – Đây là cái tên mà mọi người dân ở Đại Việt đều biết tới.
Không chỉ bởi vì thiên phú hiếm có và tài năng hơn người, mà cô còn là hậu duệ duy nhất còn sót lại của Tô gia huyền thoại.
Mười năm trước, khi thành Lạc Dương bị công phá, gia tộc Tô, trải qua 100 năm lịch sử, kèm với đó là uy tín và tiếng tăm, sụp đổ chỉ trong một đêm. Nam nhân thì bị giết, chôn sâu bên dưới những lớp tường thành Lạc Dương, trong khi nữ nhân thì treo cổ tự vẫn bên trong trang viên gia tộc.
Người sống sót duy nhất trong thảm cảnh đẫm máu này là một tiểu nữ nhi Tô Bạch, đã biến mất không chút dấu vết. Đằng đẵng trong hơn 10 năm, những hầu cận trung thành nhất của gia tộc vẫn luôn tìm kiếm cô. Đến tận bây giờ, hình ảnh Tô Bạch được in đầy trên những bức tường của Lạc Dương. Tất cả những sự việc trên đã gây một cơn trấn động lớn trên cả nước, và bây giờ, không ai ở Đại Việt mà không biết đến cái tên Tô Bạch.
Vậy mà mười năm sau, ở trước mặt tôi, một cách hời hợt, người con gái này bảo rằng cô ấy tên là Tô Bạch.
Như một người dân của Đại Việt, khoảnh khắc cái tên ấy vang lên, tôi bị chấn động, nghẹn miếng khoai đang nhai dở…
Nhìn vào biểu cảm kinh ngạc hiện rõ mồn một trên khuôn mặt tôi, cô cười một cách kín kẽ, trước khi tiếp tục.
“Khi ấy, tôi đã tới Nam Chiếu, nên không hề hay biết rằng có người đang tìm mình. Và sau đó, khi đã nhận ra, thì đã là quá muộn để quay trở lại rồi.”
Cô không thể nào trở về được nữa.
Vì ở Nam Chiếu, cô đã yêu một người.
Người đó là người đã cứu một cô gái 12 tuổi khỏi đống tàn tích của thành phố Lạc Dương, mang cô về Nam Chiếu. Anh là cổ sư của Nam Chiếu, một người đàn ông được tôn kính như là thần linh – Nguyệt Xích.
Có lẽ bất cứ ai nghe đến cái tên ấy hẳn đều sẽ liên tưởng đến hình tượng một kẻ đầy tà khí, nhẫn tâm, ích kỷ và tàn ác.
Nhưng với Tô Bạch, anh ấy không hề giống như những suy nghĩ đó chút nào cả.
Anh dạy cô cổ thuật, thứ độc dược lấy từ những loài trùng độc.
Anh dạy cô cách để trở nên mạnh mẽ.
Khi cô ốm, anh là người rắc thuốc.
Khi cô khóc, anh là người gạt đi những giọt nước mắt đau thương ấy.
Ngày hôm đó, anh đã nói với một Tô Bạch 12 tuổi, “Tô Bạch ta sẽ cho em một mái nhà.”
Lời hứa đó là thứ mà Tô Bạch đã tin tưởng bằng cả con tim rằng anh sẽ cho cô một mái ấm. Và rồi cô cứ như vậy khăng khăng một mực theo sát anh, như muốn trao cả sinh mệnh này cho anh vậy. Ngày qua ngày, rồi tuần lại trôi theo tháng, và cuối cùng tháng lại thành năm, cô đã yêu anh.
“Tôi luôn ngưỡng mộ anh ấy.” Cô nhìn vào đống lửa trại trong khi tiếp tục.
“Mỗi ngày, tôi đều không ngừng học hỏi, nghiên cứu về những loại độc trùng, ghi nhớ cách làm thứ độc dược mang tên “Cổ” đó. Ngay cả khi những người khác nghỉ ngơi vào ban đêm, tôi vẫn thức đêm đốt đèn đọc sách; khi tất cả thức dậy vào buổi sáng, tôi đã sớm vào núi bắt trùng.”
Cô thậm chí còn hỏi mọi người về sở thích cùng những thứ Nguyệt Xích ghét, và cẩn thận xem xét thói quen của anh.
Cô biết anh ghét khi mọi người lảng tránh vấn đề bằng cách nói “Bởi vì… Đó là lý do tại sao…”, vậy nên cô không bao giờ giải thích hay cố gắng biện minh khi bản thân mắc lỗi.
Cô biết anh không thích những tạp âm, vậy nên cô không bao giờ đeo đá quý hay làm đẹp bằng trang sức.
Cô biết anh không thích bụi và đất bẩn bám vào phòng, vậy nên mỗi khi đến thăm, cô đều sẽ tắm rửa, thay y phục trước khi bước đôi chân trần vào nơi ở của anh.
Mười năm của sự tận tâm và cẩn thận chu đáo.
Cuối cùng, anh nói với cô.
“Tô Bạch, em thường bị phân tâm bởi những tạp niệm. Một người vướng phải những suy nghĩ không cần thiết như vậy sẽ không thể nào trở thành một cổ sư giỏi được.”
“Sau đó, anh nhận thêm một đồ đệ nữa, tên là A Lai. Cô là công chúa của Nam Chiếu, và được ban cho giọng hát trời phú. Bạn biết không, mỗi khi cô ta cất nó lên, anh ấy lại cười. Nụ cười đó thật ấm áp, nhưng nó chưa bao giờ dành cho tôi. Tôi đã nỗ lực đến vậy, mạo hiểm cả mạng sống lần này đến lần khác, cố gắng tạo ra một thứ độc dược Gu hoàn hảo để khiến anh hạnh phúc, và cô ta thậm chí còn chưa làm bất cứ thứ gì cả, ngoại trừ việc ca hát và hái những bông hoa, nhưng chỉ chừng đó thôi đã đủ để khiến anh cười.”
Nhớ lại quá khứ, đôi mắt cô bắt đầu ngấn lệ. Tôi im lặng, không nói một lời, chỉ có thể làm bộ bình tĩnh bện lấy sợi chỉ đỏ tượng trưng cho số mệnh của mình.
Tô Bạch lấy tay áo gạt đi hàng lệ, tựa như một đứa trẻ đang phải chịu lời trách cứ, trước khi tiếp tục
“Sau đó, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy không còn cần tôi nữa. Anh ấy muốn tôi đi tu luyện để trở thành một cổ sư tài giỏi.”
Đêm hôm ấy, một ngày tuyết phủ trắng xóa. Mặt trăng ngự trên cao, chiếu ánh sáng sáng rực vào biển đêm vô tận. Cô quỳ trước phòng anh, nhỏ những giọt lệ trong khi cầu xin. Tuy nhiên, người đàn ông đó, vẫn chẳng hề quan tâm, làm như thể cô chỉ đơn thuần là một bóng ma.
Tô Bạch đã khóc tới khi khàn cả cổ, và cuối cùng, A Lai là người đã đến và nâng đỡ cô khỏi nền đất.
A Lai khi đó đã nói.
“Tô Bạch, ngươi biết không, con người chỉ tồn tại được vì khi có giá trị. Nếu như ngươi còn hữu dụng đối với Nam Chiếu , sư phụ sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi.”
Dừng một lúc, A Lai tiếp tục
“Tô Bạch, tham gia chiến tranh và trở nên hữu dụng. Nam Chiếu sẽ là quốc gia của ngươi. Chúng ta sẽ trở thành mái nhà che chở ngươi.”
(Quay lại cuộc đối thoại giữa 2 người kia)
“Và rồi cô quay lại?” Tôi đã bị bất ngờ.
Tô Bạch không trả lời. Trầm mặc một hồi lâu, rồi cô nhẹ gật đầu, ngẩng lên nhìn những vì tinh tú đang tỏa sáng trên bầu trời đêm.
“Đôi khi, sự bướng bỉnh của một con người sẽ trở thành khuyết điểm của chính họ. Mỗi lần trận chiến kết thúc, tôi lại bị tra tấn bởi những cơn ác mộng. Nhưng mỗi khi mang chiến báo mới nhất đến và được thấy anh ấy, tôi lại cảm thấy nỗ lực của mình là đáng giá. Nhưng bản thân tôi không còn biết mình có thể tiếp tục như thế này trong bao lâu nữa.”
Đặt tay phủ lên lồng ngực, Tô Bạch chậm rãi nói
“Tôi thậm chí còn không dám dùng cái tên này. Mỗi khi thấy chữ “Tô”, tôi lại cảm thấy dường như mình đang bước trên con đường tự diệt, phá hủy mọi thứ mà dường như vượt quá khả năng chuộc lỗi. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy hướng về phía A Lai, sự tuyệt vọng lại đeo bám khiến tôi mất trí.”
“V-Vậy thì ước mơ cô muốn là gì?”
Tôi nâng sợi chỉ lên giữa hai tay.
“Tôi đã sử dụng những ký ức mà cô miêu tả để dệt nên một giấc mộng dành riêng cho cô. Sau khi chết, tôi sẽ đưa cô vào trong mộng cảnh này. Vậy điều cô mong muốn được thấy trong giấc mộng ngàn thu ấy là gì?”
“Tôi muốn được thấy anh ấy.”
Tô Bạch khẽ cười, dùng hai tay che mắt lại. Cuối cùng, một giọt lệ lăn dài trên đường cong khuôn mặt đau thương của cô thiếu nữ ấy.
“Và rồi, ở lại bên anh ấy, mãi mãi…”
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇
Và đó là ước mơ của cô.
Tôi hứa với cô, và khi bình minh tới, Tô Bạch đã rời đi cùng với miếng khoai lang cuối cùng.
Tiếp đó, tôi trở lại doanh trại quân đội Đại Việt trong sự buồn chán, quỳ xuống trước phòng sư phụ, khóc lóc nhận tội lỗi.
Sư phụ không nhẫn tâm đến mức thật sự trục xuất tôi khỏi sư môn. Và một khi cơn giận đã nguôi ngoai, lại một lần nữa, ngài đưa tôi ra chiến trường, tiếp tục truyền thụ lại kiến thức.
Trở lại với trận chiến, quân đội Nam Chiếu và Đại Việt đã áp sát nhau, chém giết đến mức bất phân thắng bại. Đứng trên đỉnh tòa thành, tôi hướng ánh nhìn về phía con bạch xà giữa đội quân tiên phong của kẻ địch.
Đứng trên đầu nó, là một thiếu nữ trong chiếc áo choàng đen, mái tóc tung bay theo gió. Cô giật mạnh cổ tay mảnh khảnh, và hằng hà sa số những cổ trùng nhốn nháo vọt ra khỏi tay áo khi chúng hướng về phía quân đội Đại Việt.
Tôi không nhìn rõ khuôn mặt người con gái ấy, chỉ thấy được hình ảnh những người lính, như cơn thủy triều giận dữ, dũng mãnh lao về phía cô. Và đội quân Nam Chiếu ở đằng sau, không hề nhúc nhích, lặng lẽ nhìn cảnh binh lính Đại Việt bao vây người con gái ấy.
Sau đó, vị tướng quân trẻ đứng sau tôi đột nhiên kéo căng cung trong khi rống lên "Tô Bạch!"
Người thiếu nữ bỗng dưng ngẩng mặt lên, và chỉ chưa đến nửa giây sau, một cơn mưa tên bay trên bầu trời nhuộm máu trước khi xuyên qua vai cô.
Vị tướng quân đang cười, thật chói tai làm sao. Tôi quay lại nhìn về phía anh ta, chỉ để thấy được rằng anh ta đang cười, cười cho đến khi hai hàng lệ tuôn dài trên má. Đứng trên đỉnh tòa tháp, anh nghiêm nghị hỏi:
"Tô Bạch, ngươi sẽ đối mặt với Tô gia, với những người đã khuất ra sao, những người đã hiến dâng lòng trung thành cho Đại Việt trong 100 năm qua?!"
“Tô Bạch, liệu ngươi có biết, rằng bên ngoài thành Lạc Dương, nơi mà xương cốt của gia đình, anh em, họ hàng của ngươi đang được chôn cất, những bông hoa đã nở rộ, cỏ xanh đã mọc đến ngang eo không!”
Kể cả khi người tướng quân có nói những lời đó, vô số cổ trùng vẫn đang bò nhung nhúc về phía anh. Cuối cùng, vị tướng quân trẻ tuổi đó cũng không thể chịu nổi cơn thống khổ, thả người xuống từ đỉnh tòa thành.
Sư phụ nhanh chóng kéo tôi lại về phía sau, bảo vệ tôi khỏi cơn hỗn loạn. Từ khóe mắt mình, tôi có thể thấy được hình ảnh Tô Bạch đang điêu luyện điều khiển con mãng xà, hốt hoảng hướng về phía dưới cổng thành, trước khi ẵm lấy cơ thể của người tướng quân ấy trong vòng tay.
Tôi không hề hay biết về những gì vị tướng quân ấy đã nói với cô. Tôi chỉ thấy Tô Bạch dùng tay áo gạt đi dòng máu tươi trào ra từ miệng anh ta, hết lần này đến lần khác, tiếng khóc u sầu của cô như xuyên thủng cả chiến trường đẫm máu.
Tôi chưa từng được chứng kiến một ai đó có thể khóc đến thương tâm như vậy. Thậm chí đến tận bây giờ, tôi cũng chẳng thể nào quên được hình ảnh một Tô Bạch đang bị nỗi thống khổ dày vò. Sư phụ khi đó nhìn tôi khổ sở, nhanh chóng kéo tôi khỏi tòa thành.
Tô Bạch ôm anh ta giữa chiến trường khốc liệt, trái tim cô tuôn lệ.
Rất lâu sau, tôi nghe nói được rằng Tô Bạch trong trận chiến đó đã dính phải thương tích trầm trọng, dù rằng cô đã phá khỏi vòng vây cùng với bạch xà.
Khi đó, chặn đường cô, không chỉ có những toán quân của Đại Việt, mà còn cả những người lính của Nam Chiếu, tất cả họ đều hướng cung về phía Tô Bạch trong khi xả tên không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, với cơ thể đầy thương tích, cô biến mất không chút dấu vết, cắt đuôi những kẻ truy đuổi.
Một năm sau, nghe lời sư phụ, tôi treo biển hành nghề, trở thành một thiên mệnh sư.
Dòng người bao phủ…
Họ cứ tìm tới tôi cùng với những yêu cầu không ngừng nghỉ.
Dẫu vậy, tôi chẳng thể nào tìm thấy cô ấy.
Vậy nên, mặc dù vẫn chấp nhận lời đề nghị từ những người khác, tôi bắt đầu hành trình về phương Nam, cho đến tận ba năm sau, khi tôi cuối cùng cũng tới Nam Chiếu, theo cách mà tôi đã hứa với người đó.
Chính xác hơn, chuyến đi của tôi vẫn chưa đến hồi kết. Tôi mới chỉ đến đây được ba ngày cho tới khi gặp Nguyệt Xích.
◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇