Câu hỏi: Hãy điền thời gian vào chỗ trống cho đúng. [1]

Thiên Chúa Giáo được du nhập vào Nhật Bản năm ( ).

Câu trả lời của Kirishima Shouko:

“Yuuji bày tỏ tình cảm của mình với em vào năm 1549.”

Nhận xét của giáo viên:

Năm thì đúng nhưng sự kiện thì lại sai.

Câu trả lời của Himeji Mizuki:

“Akihisa-kun tỏ tình với em vào năm 2022..”

Nhận xét của giáo viên:

Thầy vẫn đang đợi Himeji-san ngày đó quay trở lại.

“Hãy cho bọn em biết việc này là thế nào!”

“Hãy cho bọn em biết việc này là thế nào!”

“...Điều đó…!”

Ngay khi nhìn thấy nội quy mới được đưa ra, chúng tôi lao đến phòng hiệu trưởng vàà lớn tiếng tra hỏi.

“Lũ nhóc chết tiệt các ngươi cuối cùng cũng đến rồi sao?”

Khi hiệu trưởng thấy tôi, bà ta chỉ chán nản khịt mũi.

“Bà già! Ra đó là ý bà khi nói ‘thay đổi ngôi trường và chấn chỉnh những sai phạm’ sao!? Mụ phù thủy già xấu xí!!”

“Đúng vậy. Dù gì thì ta đã cũng đã nhầm. Các ngươi phải được giáo dục nghiêm khắc hơn nữa. Vì thế ta phải thay đổi nội quy nhà trường.”

Trông hiệu trưởng chẳng có vẻ gì là thương tiêc cả. B-Bà già chết bầm này…!

“Như thế thì thật quá đáng, hiệu trưởng!! Nội quy đó thật quá đáng!”

“...Xin hãy rút lại nó.”

“Vì người đứng nhất và nhì của năm hai đã yêu cầu điều này nên ta khó có thể từ chối."

"Vậy..."

"Vậy..."

“Được rồi, ngậm họng lại đi, bọn nhóc kia.”

“Và cô nói khó có thể từ chối bọn em?”

“...Cô chẳng tôn trọng bọn em gì cả…!”

Kể cả những học sinh xuất sắc như Himeji-san và Kirishima-san cũng cất lời thỉnh cầu.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như là tôi nói nhỉ?

“Erm, bà già.”

“Chết đi.”

“Các em sẽ chẳng chịu nghe những gì ta nói đúng không!?”

Giọng điệu của bà ta thậm chí còn khác với lúc trước! Bà già chết bầm này bị gì vậy!?

“Chà, Akihisa, Himeji, Shouko, bĩnh tĩnh đã và lắng nghe những gì bà già ấy phải nói đi.”

Người đến văn phòng hiệu trưởng cùng chúng tôi, Yuuji, nói.

Có 1 điểm đáng chú ý là, Minami, Hideyoshi, Muttsurini, Kudou-san, Kinoshita-san và Kubo-kun, tất cả đều ở đây với chúng tôi. Bạn bè luôn ở bên nhau bang bất gì giá nào, đó là lý do tại sao! (Chúng tôi chắc chắn là không có nghĩ đến thứ gì đó bẩn thỉu như là việc cố buộc bà hiệu trường chấp nhận ý kiến của chúng tôi bằng số lượng đâu.)

“Những gì ta muốn nói sao? Chà, được thôi, ta nghĩ nghe lời ta cũng chỉ tốt cho các ngươi thôi...không, ngay cả khi không muốn nghe, ta cũng phải nói ra điều này để tống nó ra khỏi tâm trí mình.”

Hiệu trưởng gầm gừ đáp lại Yuuji. Hả? Có chuyện gì vừa mới xảy ra sao?

“LŨ NHÓC CHẾT TIỆT CÁC NGƯƠI!!!”

Tiếng gầm lớn và chói tai của bà ta vang vọng khắp văn phòng.

“Các ngươi đã làm một chuyện tồi tệ như thế ở một nơi đáng chú đến vậy, và lại để thanh tra của nhà tại trợ nhìn thấy nữa chứ!!”

Nét mặt của bà ta đã thay đổi, trông bà ta thật sự rất giận giữ! Cái gì?

“Đó là một việc xấu sao?”

“Các ngưoi phá hủy cơ sở vật chất nhà trường, thực hiện một việc nguy hiểm đến thế, và thậm chí còn thực hiện một buổi phát thanh toàn trường nữa!”

Ơ…Tôi có phá hủy cái hàng rào, chạy trên mái nhà của hàng lang tầng bốn, và tỏ tình bàng việc sử dụng dàn loa với âm lượng tối đa…có phải thế không nhỉ?

“Ơ, vậy thì sao ạ?”

“Ý cậu là gì khi nói ‘vậy thì sao’ hả!? Hệ thống kiểm tra triệu hồi là cho các cô các cậu có động lực để học tập, và nhìn những gì mấy người đã làm đi!? Các cậu thực hiện một việc nguy hiểm đến thế, và thực hiện câu chuyện tình đầy điên khùng như thế! Các người có muốn những nhà tài trợ và công chúng bắt đầu gửi những lời phàn nàn đến không hả!?”

“...”

Giờ thì bà ấy đã nói ra điều này, đúng thật là có vẻ như chúng tôi đã quá trớn ở đây.

“Đúng thật là đối với công chúng và những nhà tài trợ, những điều như thế thì chẳng là đáng gì ngoài chuyện để phàn nàn mà thôi.”

“Đúng thật là có vẻ như hệ thống được sự dụng để làm những chuyện khác ngoài việc học tập.”

“...Cho dùng chúng ta có cải thiện điểm số của mình đến mức nào đi chăng nữa, chuyện đó cũng chẳng có liên quan gì đến họ.”

Hideyoshi, Minami và Muttsurini đứng ngoài gật gù. C-Chậc, tôi nghĩ là mình cũng có cùng cách suy nghĩ với ba người họ đấy.

Trong khi tôi vẫn còn giữ im lăng, Kudou-san đứng bên cạnh chúng tôi hỏi,

“Thế thì thưa hiệu trưởng, nội quy của trường đó là dành cho việc gì thế?”

“Đó? Đó là một chút lời khuyên chân thành mà tên nhóc thanh tra cho ta. Ta không thể giấu giếm những điều đã xãy ra, và bọn ta phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này một cách nghiêm túc để đỡ vớt vát một chút. Nếu ta làm thế thì hắn ta sẽ có thể viết một bản báo cáo có tích cực cho chúng ta, là như thế đấy.”

Những lời mà Linne-kun nói với tôi sau cuộc chiến triệu hồi xuất hiện trong đầu tôi. “Nhưng, Akihisa này, một người anh húng thì chẳng phải dành cho một người nhất định nào cả! Một người anh húng thuộc là thuộc về tất cả mọi người, anh biết chứ?” “Đó là lý do tại sao em sẽ cố hết sức mình để anh có thể tiếp tục là người hùng đấy, Akihisa!”

“V-Vậy ra là như thế…?”

Linne-kun chết tiệt đó…! Tôi cứ nghĩ rằng em ấy là đứa đàn em đáng yêu ngưỡng mộ tôi, nhưng hành động này thì thật sự không thể nào tha thứ được, ngay cả đối với tôi…!

“Hừm, trong một tình huống như thế thì những gì hiệu trưởng thực hiện để đáp trả thì có vẻ là đúng đắn.”

“Đúng vậy. Một khi vấn đề bị phanh phui ra, bà ta đã đối phó với chuyện đó ngay tức khắc, đặc biệt là khi đó là một vấn đề quan trọng như thế. Việc trách móc bà ta đúng là rất tội cho bà ấy.”

Kubo-kun và Yuuji bình tĩnh phân tính chuyện đó. Uu…! Tôi chẳng có gì để cãi lại điều đó cả…!

“Xin lỗi vì đã thay đổi đề tài, thưa hiệu trưởng. Mặc dù bọn em đã biết được lý do nhưng chẳng phải chuyện này cuối cùng rồi cũng sẽ gây thêm nhiều rắc rối nữa hay sao…?”

“Đ-Đúng thế! Mọi người chắc chắn là sẽ phản đối! Sẽ có một cuộc bạo loạn trong trường này đấy!”

“...Sẽ rất là nguy hiểm nếu như có bạo lực xảy ra! Xin hãy rút nội quy lại đi…!”

Kinoshita-san hỏi một cách đầy lễ phép, trong khi Himeji-san và Kirishima-san tiếp tục từ lời của cô ấy khi hai người họ cúi người về phía trước.

Và rồi, Minami đặt tay lên vai của Himeji-san.

“Không được đâu, Mizuki. Chúng ta không thể gây phiền phức cho hiệu trưởng được.”

So với Himeji-san và Kirishima-san thì Minami nói bằng một giọng đầy bình tĩnh đến mức kì lạ. Hả…?

“N-Nhưng, Minami-chan! Việc nhà trường ngăn cấm tình yêu thì thật là quá đáng!”

“Tớ cũng nghĩ như thế, nhưng Mizuki này, chúng ta không thể nào tranh cãi được vì chúng ta là người gây ra tất cả những điều đó. Vì thế—”

“V-Vì thế…?”

“Vì cậu không thể ở cùng với Aki, hãy cứ chịu đựng cho đến lúc tốt nghiệp vậy♪. Chẳng còn lựa chọn nào khác vì như thế là vi phạm nội quy nhà trường.”

Minami thể hiện một nụ cười đầy tinh quái. Tại sao nụ cười đó trông thật quá nham hiểm vậy này? Thật quá khác biệt với khuôn mặt mà cô ấy đã thể hiện trước khi trận chiến của tôi với Takashiro-sempai!

“M-Minami-chan, có phải cậu đang định đợi đến tốt nghiệp và giành lấy Akihisa-kun trong lúc đó không…?”

“Không không, tớ thì lại nghĩ rằng thay vì ở bên cạnh một người yên lặng như cậu, Mizuki, thì tớ nghĩ là một người con gái đầy vui tươi tràn đầy năng lượng như tớ thì thích hợp để ở cùng Aki hơn!”

“Hừn, tớ phải nói rằng tớ đồng ý với điều đó đấy!”

“Đ-Điều đó không đúng! Akihisa-kun thì tốt hơn với một cô gái nhìn nhận mọi chuyện một cách bình tĩnh hơn như tớ đấy!”

“Ngoài ra, nếu như cậu hẹn hò với Aki thì sẽ càng bất lợi hơn với tớ, Mizuki. Cần phải có khoảng thời gian bù thêm nữa để bù đắp cho sự khác biệt này.”

Đúng đúng, Minami gật gù.

“Vì thế, Aki, cậu tốt hơn là hãy chuẩn bị đi đấy. Tớ cũng sẽ trở nên nghiêm túc sau chuyện này!”

“Minami-chan! Cậu không thể làm điều đó! Akihisa-kun là của mi—”

“Ồ, Mizuki, nếu cậu tiếp tục thì sẽ vi phạm nội quy đấy, cậu biết chứ? Là học sinh thì cậu phải tuân thủ nội quy chứ.”

“Uu…!”

Và rồi, Yuuji cũng gật đầu mình,

“Đúng vậy, đúng như những gì Shimada nói. Vì chúng ta là học sinh, chúng ta phải tuân thủ nội quy. Ngoài ra, ngay từ đầu chúng ta đúng thật là đã gây ra những rắc rối như thế. Phải gánh lấy trách nhiệm chứ.”

Hắn ta chắc cũng đồng ý với Minami rồi. T-Tên khốn đó.

“...Yuuji, em không thể đồng ý với kế hoạch của anh được.” [2]

“Hahaha, nhưng như thế là vi phạm nội quy đấy, cậu biết chứ? Không không, tôi chắc chắn sẽ không rút lại lời nói bởi vì cậu đang trói chặt tôi lại đâu. Đây là thứ mà những người bắt đầu chuyện này phải gánh lấy.”

“...Không thể được đâu. Em đã nghĩ ra kế hoạch để sinh em bé rồi mà.”

“CHÚNG TA KHÔNG THỂ LÀM ĐIỀU NÀY ĐƯỢC CHO DÙ CÓ NỘI QUY MỚI HAY KHÔNG, CẬU BIẾT CHỨ HẢ!?”

Tại sai cái chủ đề này lại đang vượt quá tầm kiểm soát cơ chứ? Tệ thật…!

“Ku-Kubo-kun! Cậu nghĩ sao nào?”

“Tớ hoàn toàn đồng ý với hành động của cô hiệu trưởng.”

“Kubo-kun!?”

Lạ thật! Chẳng phải Kubo-kun là đồng minh của tôi hay sao?

Hiệu trưởng ngắm nhìn chúng tôi lau nhau tranh cãi, và nói,

“NHắc mới nhớ, ta muốn hai cậu cảm ơn ta đấy.”

“Hả? Tại sao chứ?”

“Nếu không có nội quy ngăn cấm tình yêu này thì chẳng phải cậu và Sakamoto sẽ phải nhận lấy sự đối đãi khá là tàn khốc bởi lớp của mình sao?”

Tôi không biết nữa, từ khi nào mà hiệu trưởng biết được về nền văn hóa đầy nổi tiếng của lớp F bọn tôi chứ?

“...Bỏ việc đó qua một bên đi.”

“Bà già, bà thật quá ngây thơ.”

“Đúng vậy, điều đó hoàn toàn đúng. Bà chẳng biết thứ gì cả.”

Ơn trời Yuuji và tôi nhún vai.

Đúng như mong đợi, dù sao thì bà hiệu trưởng này đây là bà hiệu trưởng mà biết hết tất cả mọi chuyện.

“Nghe cho rõ đây, bà già.”

“Những gã trong lớp F của bọn này—”

“YOSHII!! SAKAMOTO!! ĐI RA ĐÂY!!!”

“GIỜ THÌ ĐÃ ĐẾN LÚC ĐỂ MỌI NGƯỜI TẬN HƯỞNG CUỘC THANH TRỪNG RỒI ĐẤY!!”

“ĐÚNG VẬY!!! BỮA TIỆC CHẾT CHÓC BẮT ĐẦU NÀO!!!”

Cánh của văn phòng hiệu trường bị đạp tung ra, và những bạn cùng lớp của chúng tôi, được vũ trang bằng những cây gậy đầy đinh, xuất hiện hết tên này đến tên khác.

““NGĂN CẤM TÌNH YÊU KHÔNG THÔI THÌ CŨNG CHẲNG NGĂN ĐƯỢC CHÚNG ĐÂU (BÀ BIẾT DẤY)!!””

Yuuji và tôi nhanh chóng tiến đến cánh cửa số, mở nó ra và phóng ra ngoài.

“ĐỨNG YÊN ĐÓ! YOSHII! SAKAMOTO!!”

“HÃY THỀ RẰNG HAI NGƯỜI SẼ CHIA TAY VỚI HIMEJI VÀ KIRISHIMA Ở BỤC HÀNH HÌNH ĐI!!!”

“BỌN NÀY SẼ TRA TẤN HAI NGƯỜI MỘT CÁCH TỪ TỪ VÀ GIẾT HAI NGƯƠI NẾU NHƯ HAI NGƯƠI LÀM THẾ!!”

“BỌN NÀY SẼ TRA TẤN, CHỮA TRỊ VÀ TRA TẤN HAI NGƯỜI NẾU NHƯ KHÔNG THỀ ĐIỀU ĐÓ ĐẤY!!”

Bọn họ ngay lập tức đuổi theo chúng tôi.

Thật là, ngôi trường này—

“Ngôi trường này chẳng nhàm chán chút nào cà!”

“Nhiêu đó là đủ rồi. Chạy thôi Akihisa! Bọn chúng sẽ giết chúng ta mất!”

Vẫn còn hơn một năm nữa mới đến ngày tốt nghiệp.

Và có về như là chuỗi ngày bận rộn của chúng tôi sẽ tiếp tục đây.

Chú thích:

↑ Phiên bản mới của Volume 1- Câu Hỏi Cuối Cùng.

↑ Sau vol11 thì mình sẽ chuyển xưng hô giữa Shouko-Yuuji thành em-anh, nhưng Yuuji-Shouko thì vẫn như cũ.