QUYỂN 1: HỒNG NHAN

Chiếc nhẫn tình cờ*, mời tìm Holmes.

Án mạng trên sông Nile*, mời tìm Poirot.

Hoài nghi chồng mình có bồ nhí, vui lòng tìm Mōri Kogoro.

Giết người trong mật thất, tìm đến Kindaichi.

Phát hiện người ngoài hành tinh, mời qua tìm Vệ T ư Lý.

Ngoài những việc k ể trên, còn lại tất cả những chuyện các vị giải quyết không được, mời đến sở của chúng tôi, Sở trinh thám Bạch Dạ Thần Quái.

*

- Tác phẩm A Study In Scarlet của Sir Arthur Conan Doyle.

- Tác phẩm Death of Nile của Agatha Christie.

- Mori Kogoro, thám tử trong truyện Conan.

- Bộ truyện tranh Thám tử Kindaichi.

- Hệ liệt ‘Vệ Tư Lý’ - Vệ Tư Lý truyền kỳ của tác giả Nghê Khuông.

***

Buổi sáng.

08:21

Chỉ còn chín phút nữa, Dương Vũ sẽ chính thức lần đầu tiên đứng trên giảng đường giảng dạy. Anh ta ngồi trước bàn làm việc của mình, tựa vào thành ghế, đọc lại toàn bộ giáo án một lần nữa, lần chuẩn bị cuối cùng.

Lật đến trang sau cùng, Dương Vũ hơi ngước mắt lên, xoay xoay cổ một cái.

Còn chưa xoay đủ một vòng, liền trông thấy trên bức tường tòa nhà đối diện xuất hiện một ngón tay.

Chỉ là một ngón tay, nằm ở độ cao khoảng giữa bức tường, chui ra từ trong bức tường.

Dương Vũ ngẩn người, anh ta đứng lên, đến gần cửa sổ.

Lúc này từ trong vách tường lại duỗi ra bộ phận nữa không chỉ là ngón tay mà có …

Bàn tay, cánh tay, đầu tóc, nửa người, rồi đến cả người, từng phần từng phần nhô ra khỏi vách tường, tựa như từ phía bên kia đi xuyên thấu qua bức tường lại đây.

Là nữ sinh, mặc đồng phục của trường, tóc đen ngắn, làn da màu mật ong khỏe mạnh, thân thể thon dài cân đối.

Dương Vũ đứng chôn chân một chỗ, trợn tròn mắt nhìn nữ sinh vừa chui ra khỏi bức tường.

Tình huống gì đây?

Đó là bức tường rào của trường, có lịch sử gần trăm năm, được xây dựng bằng đá hoa cương rất kiên cố.

Vì sao có người từ trong đó chui ra? Lẽ nào là thuật xuyên tường trong truyền thuyết ư?

Dương Vũ xoa xoa cặp mắt của mình, nhìn kỹ lại thì nơi đó đã không còn một bóng người.

Vừa rồi là hoa mắt sao? Dương Vũ lại dùng sức trừng mắt nhìn, nhưng vẫn không thấy bất cứ người nào ở đó.

Lúc này tiếng chuông lần một báo vào tiết thứ nhất.

Dương Vũ xoa xoa mi tâm, cầm giáo án của mình lên, chuẩn bị đi đến lớp học.

Xuống lầu, anh cố tình đi về phía bức tường, còn đưa tay sờ sờ vách tường.

Mặt tường đá hoa cương, cứng rắn, lạnh như băng.

Dương Vũ kinh ngạc, sau đó cào cào lên mái tóc vốn dĩ đã vào nếp của mình, nở nụ cười tự giễu.

Bản thân lo lắng quá nên thần kinh có phần nhạy cảm hơn bình thường.

Cho dù dùng máy khoan đi chăng nữa, muốn xuyên lủng bức tường này phải mất hơn nửa ngày, làm gì có chuyện có người xuyên qua đây.

Đến khi tiếng chuông báo hiệu vào lớp Lý Tiểu Bạch vừa khít trượt vào cửa.

Liễu Hồng Tuyển, bạn cùng bàn của cô hô lớn: “Safe!”

*Là thuật ngữ bóng chày, ám chỉ việc chạm bóng, ghi điểm. Từ Hán Việt là ‘An toàn thượng lũy’.

Mấy cậu nam sinh ngồi bên cạnh xôn xao: “Chúc mừng bạn học Lý Tiểu Bạch lần thứ hai giữ thành công danh hiệu quán quân ‘Tiến vào phòng học chuẩn nhất’!”

“Cút!” Lý Tiểu Bạch vẩy vẩy tay như đuổi ruồi, đến chỗ ngồi của mình, ném túi sách xuống, thở dốc.

Liễu Hồng Tuyển mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua lại đi làm?”

Lý Tiểu Bạch nằm dài trên bàn học, miễn cưỡng trả lời: “Ừ!”

Liễu Hồng Tuyển tiếp tục thì thầm: “Mặc dù kiếm tiền rất quan trọng, nhưng cậu cũng nên chú ý sức khỏe.”

Lý Tiểu Bạch nhướn mắt lên, muốn nói gì đó, tiếng chuông chính thức vào học liền vang lên.

Một giáo viên xa lạ bước vào phòng học, sau khi đứng dậy chào hỏi, người đó tự giới thiệu về mình: “Tôi tên Dương Vũ, bắt đầu từ hôm nay sẽ là giáo viên đảm nhận môn Ngữ văn của các em. Hy vọng có thể sớm hòa nhập với mọi người, cùng nhau học hỏi.”

Cả lớp hô vang: “Chào thầy Dương!”

Lý Tiểu Bạch miễn cưỡng nói theo cả lớp, ngẩng đầu nhìn một cái.

Thầy Dương khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc áo khoác sẫm màu kiểu dáng bình thường, áo sơ mi màu lam nhạt, quần dài màu đen, không đeo caravat, mái tóc ngắn đen hơi rối. Tướng mạo không được coi là anh tuấn nhưng mang theo sự phong độ, nho nhã của người trí thức, lúc này anh ta nở nụ cười ôn hòa với đám học sinh.

Người rất bình thường mà! Lý Tiểu Bạch nghĩ như vậy, xoay người hướng sang bên kia, tiếp tục nằm ngủ ở trên bàn.

Lần đầu tiên lên lớp lại chạm phải một học sinh dám hiên ngang nằm ngủ. Dương Vũ nhíu mi, anh ta dò vị trí, tìm tên của cô học sinh, rồi gọi lớn: “Lý Tiểu Bạch!”

Liễu Hồng Tuyển lấy tay huých huých cô bạn Lý Tiểu Bạch đang say ngủ.

Lý Tiểu Bạch khẽ động đậy hàng mi, nhưng không có dấu hiệu tỉnh giấc.

“Bạn học Lý Tiểu Bạch!” Dương Vũ nhấn giọng.

Liễu Hồng Tuyển cũng tăng thêm lực, sau khi đẩy một cái cũng không có động tĩnh, liền nhéo nhẹ lên đùi Lý Tiểu Bạch.

Lý Tiểu Bạch đau nhói, cô nhảy dựng lên, “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”

Cả lớp cười vang.

Dương Vũ dở khóc dở cười, che miệng ho khan hai tiếng.

Lý Tiểu Bạch trừng mắt nhìn anh ta, sau đó mới phát hiện mình đang ở trong lớp học. Cô vội vàng lau nước miếng trên khóe miệng, đứng nghiêm chỉnh.

Dương Vũ giật mình, đứng chết trân một chỗ.

Không phải vì nữ sinh này đẹp đến mức nào, hoặc vẻ mặt vẫn còn đang ngái ngủ, trên má còn lưu lại dấu hồng hồng do vừa nằm đè trên bàn để lại; mà chính là … người trước mắt anh ta chính là cô gái mà anh ta chứng kiến cảnh đi xuyên tường vừa rồi.

Anh ta nhất thời không lên tiếng, Lý Tiểu Bạch nhìn anh ta chăm chú, “Thưa thầy?”

Dương Vũ đành phải gỉa bộ ho vài tiếng để che dấu thái độ lơ là vừa rồi của mình: “Lần sau nếu muốn ngủ, xin mời chọn chỗ nào thoải mái hơn đi!”

Cả lớp ngơ ngác nhìn anh ta.

Dương Vũ dùng ngón tay gõ gõ lên bảng: “Nào … chúng ta tiếp tục học.”

Tất cả học sinh ngồi ngay ngắn.

Lý Tiểu Bạch cũng ngồi xuống, tròn mắt nhìn Dương Vũ đã xoay người viết chữ trên bảng đen.

--- Ái chà, tính tình thầy giáo này cũng không tệ!!!

Xế chiều, Lý Tiểu Bạch lại gặp được Dương Vũ.

Lúc tan học, Lý Tiểu Bạch chịu trách nhiệm trực nhật, sau khi vứt rác, muốn quay về lớp thật nhanh nên cô đi đường tắt. Mà con đường nào nhanh nhất có thể về lớp??? Đó chính là trèo qua bức tường cũ phía văn phòng.

Lý Tiểu Bạch đến bên tường, quan sát hai bên không có người, liền ném giỏ rác sang phía bên kia, rồi qua hai ba lần đã phóng qua được phía bên kia tường rào.

Vừa chạm đất cô trông thấy một người đang nằm dài trên ghế dưới tán cây cổ thụ, quyển sách mở ra phủ kín trên gương mặt, một tay đặt trước ngực, một tay buông thõng xuống phía dưới.

Anh ta vốn đang ngủ, bị âm thanh cô rơi xuống đất đánh thức. Anh ta bỏ quyển sách trên mặt xuống, gãi gãi đầu tóc rối bời, cau mày quay đầu sang.

Hai người không hẹn cùng trừng mắt nhìn nhau.

Lý Tiểu Bạch bây giờ mới nhìn rõ đó là chính là thầy giáo mới sáng nay, cô bật cười ha hả. Vừa đi nhặt lại giỏ rác, vừa nói: “Thì ra chỗ mà thầy Dương nói thoải mái hơn chính là nơi này ư …. Chậc chậc … Quả đúng là không sai!”

Do khu này đã cũ, cây cối rậm rạp nên cũng ít người lui tới. Sân rụng đầy lá, vài ba chiếc ghế loang lổ, mục nát. Thế nhưng khi hòa với mùi đất, mùi lá cây thơm ngát, cùng với những cơn gió vi vu lại khiến nơi đây như tách biệt khỏi thế giới đầy rẫy ồn ào, ầm ĩ, chỉ còn lại một khoảng không yên tĩnh, thanh bình.

Dương Vũ đã tỉnh táo được một chút, anh ta nhớ ra được cô nữ sinh này, đồng thời cũng chú ý đến phía sau lưng cô chỉ là một bức tường. Dương Vũ ngẩn ra, kinh ngạc bật dậy, tròn mắt nhìn cô, lên tiếng hỏi: “Làm sao em qua được?”

“À …à …” Lý Tiểu Bạch ‘à à’ vài tiếng, đặt giỏ rác xuống, vẻ mặt nhận lỗi: “Chuyện đó …. Em xin lỗi, em hứa về sau sẽ không leo tường, xin thầy bỏ qua cho em lần này … Xin thầy!”

Nhìn nữ sinh trước mặt đang chắp tay xin lỗi, Dương Vũ thở phào một hơi: “Thì ra là leo tường.”

Trái lại, Lý Tiểu Bạch ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Thì ra … Thầy … Thầy …” Cô ngừng một chút, lại nhịn không được cười phá lên, “Thầy nghĩ rằng em qua bằng cách nào? Bay như chim hay độn thổ dưới đất?”

“Làm sao có chuyện đó? Nhưng mà…” Dương Vũ nhìn Lý Tiểu Bạch, khẽ cau mày, chần chờ một chút rồi quyết định nói thẳng: “Sáng sớm hôm nay tôi thấy một người giống em xuyên tường.”

Lý Tiểu Bạch lại ngẩn người, khóe miệng như đang cố nhẫn nhịn để khỏi bật cười.

Dương Vũ nói tiếp: “Tôi vốn còn tưởng rằng là ảo giác, nhưng là không nghĩ tới lại gặp một nữ sinh giống em như đúc, do đó không tránh khỏi hiềm nghi.”

Lý Tiểu Bạch đảo mắt, cười rộ lên: “Trên thế giới này còn nhiều chuyện khó tin hơn gấp ngàn lần. Thí dụ như bị con nhện cắn một cái, liền có siêu năng lực; hoặc chứng kiến trăng tròn sẽ biến thành sói; còn nữa, nhảy vào trong giếng sẽ tiến vào thế giới khác; uống thuốc một viên thuốc sẽ biến thành đứa trẻ …”

Dương Vũ nhìn cô, khóe miệng run run: “Em còn quên mất chuyện chiếc xe đột nhiên biến thành robot, những con rùa chui trong ống cống sẽ biết nói tiếng người, còn nữa có con khỉ cầm cây gậy phẩy phẩy tứ phía diệt yêu quái?!!!”*

*Phim Transformer, Ninja Rùa, Tôn Ngộ Không.

Lý Tiểu Bạch búng tay: “Bingo! Thầy nói đúng hết!”

Dương Vũ hoàn toàn không còn gì để nói, anh ta gượng cười: “Cám ơn đã khen!”

Lý Tiểu Bạch còn tính nói gì nữa thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, cô cười cười xin lỗi rồi mở điện thoại kiểm tra.

Là tin nhắn của Thẩm Túc Dạ, rất đơn giản, bốn chữ, hai dấu ngắt câu.

“Công việc, mau trở về!”

Lý Tiểu Bạch cất điện thoại di động, quay sang Dương Vũ: “Xin lỗi, em có chút việc gấp phải đi trước. Chào thầy!”

Dương Vũ nhíu mày: “Vội vàng muốn đi diệt yêu quái bảo vệ Địa cầu của chúng ta sao?”

Lý Tiểu Bạch gật gật đầu, đưa tay sờ lên nút áo trên đồng phục, nghiêm túc nói: “Trên thực tế, cởi bỏ chiếc áo này sẽ lộ ra một trang phục bí mật, thầy muốn nhìn không?”

Dương Vũ tức giận vung tay: “Đi mau đi, nữ siêu nhân anh dũng.”

“Sai! Xin hãy gọi em là nữ chiến binh xinh đẹp.” Lý Tiểu Bạch đáp lại, vừa vẫy vẫy tay vừa chạy.

Dương Vũ nhìn bóng lưng cô ta, khẽ thở dài.

--- Mình đang làm gì vậy? Lại ở đây cùng cô bé nói hươu nói vượn.

Cái gì mà thuật xuyên tường? Cái gì nữ siêu nhân? Bất quá chỉ là một nữ sinh có thân thủ nhanh nhẹn, xem mấy bộ phim vớ vẩn nên có suy nghĩ khác nữ sinh bình thường thôi mà.

Dương Vũ ngẫm nghĩ nên ‘Giúp cô bé mang về lớp’ hay ‘Trùm sách ngủ tiếp’ … Hai giây sau anh ta tiếp tục ngả người xuống ghế dài, đặt quyển sách lên mặt.